Ngày trước Trương Tiểu Oản bán hơn nửa số thịt heo được đúng một lượng bạc. Trong tay nàng còn có chút tiền, hiện tại tiền có thể dùng được kỳ thật cũng chưa đến 5 lượng bạc.
Mắt thấy lão Thái thẩm cũng sắp không được, Trương Tiểu Oản lại phải chuẩn bị chút bạc làm tang sự cho bà ta.
Nàng còn có chút bạc, cho dù phải nuôi Tiểu Lão Hổ nên nàng sẽ phải lo lắng cho hắn nhiều hơn nhưng nàng cũng không quá bủn xỉn. Những việc quản không nổi nàng sẽ không quản, có thể quản thì nàng cũng không thể làm như không thấy. Vợ chồng lão Thái nói không ít điều xấu về nàng với Tiểu Lão Hổ, điều này Trương Tiểu oản cũng không phải không biết nhưng cũng không quá tức giận.
Nàng cảm thấy kỳ thật như vậy cũng tốt. Tiểu Lão Hổ đã hỏi đến cha hắn ai, là loại người nào mà những lão bộc này nguyện ý nói với hắn một vài cũng tốt. Nàng cũng sẽ nói ra suy nghĩ của nàng để đứa nhỏ có thể tự mình phán đoán tốt xấu.
Con nàng, Trương Tiểu Oản không muốn nuôi giống những đứa trẻ ở triều đại này, quy củ quá độ. Nàng sẽ tận lực của mình để nói với hắn trên đời này có trăm triệu loại người, mỗi người có một lập trường riêng, mỗi người có cách nhìn của họ. Nàng nguyện ý để hắn có trí tuệ rộng lớn, cho dù không đủ để cất chứa khắp thiên hạ nhưng ít nhất cũng có thể chứa được càng nhiều càng tốt.
Nàng muốn hắn thành một nam tử hán chân chính, đỉnh thiên lập địa, tầm mắt có thể khoan dung hơn người thường một chút.
Tất nhiên, đây chỉ là nguyện vọng của nàng, còn con trai nàng từ nhỏ đã chẳng phải quân tử gì. Hắn mang thù lại cực kỳ bảo hộ thứ của mình. Đến áo hắn mặc hồi nhỏ, nếu có phụ nhân trong thôn sắp sinh nở tới xin hắn cũng bảo vệ chặt không cho. Hắn sẽ trừng mắt nói từng tiếng, “Đây là của Tiểu Lão Hổ ta, sao phải cho người khác? Ai tới cũng không cho, đây là của ta, của mình ta, là mẫu thân tự tay làm cho ta!”
Hắn bảo vệ đồ của mình cực kỳ chặt, nhìn ra không phải người có tấm lòng rộng mở.
Cho nên lúc Trương Tiểu Oản thản nhiên nói với hắn nàng không xứng với cha hắn thì Tiểu Lão Hổ tức giận đem nửa khối con dấu mà lão Thái nói ông nội hắn từng dùng sinh ra hung hăng ném trên đất. Hắn còn dẫm dẫm một lúc mới chịu. Trương Tiểu Oản vốn muốn giáo dục con trai thành người có lòng dạ rộng lớn thấy thế thì không biết nên khóc hay nên cười.
Theo sau, Tiểu Lão Hổ còn phẫn nộ mà xoay vài vòng, lại phẫn nộ hét lên, “Cái thứ vớ vẩn, đồ vật chó má của Uông gia, cái gì mà mẫu thân ta không xứng chứ? Không cần, ta mới không thèm.”
Nói xong hắn như nhớ ra chỗ nào đó thương tâm trong lòng mình vì thế đột nhiên bổ nhào vào trong ngực Trương Tiểu Oản mà rớt nước mắt, “Mẫu thân là tốt nhất trên đời này, ngài không cần nghe người khác nói gì, lão Thái chính là nói bậy.”
Dứt lời hắn vừa lau nước mắt vừa oán hận nói, “Thứ nói hươu nói vượn để xem xuống chỗ Diêm Vương có bị cắt lưỡi không.”
Nói xong mựt hắn còn hung dữ cực kỳ. Thái độ vui buồn, oán hận thể hiện rõ ràng trên mặt hắn khiến Trương Tiểu Oản thật sự dở khóc dở cười nhưng nàng chỉ đành nhẫn nhịn mà nói với hắn, “Cha con là trưởng tôn của Uông gia, nghe nói là người rất có bản lĩnh. Trước kia mẫu thân có nhìn thấy ông ấy vài lần, coi như là người cò bản lĩnh.”
“Có bản linh thì thế nào?” Lúc nói lời này Uông Hoài Thiện ưỡn ngực nhỏ, lại vỗ ngực mình, trên mặt là vẻ khinh thường nói, “Có so được với bản lĩnh của con không? Hiện tại con chính là tiểu đương gia, sau khi lớn lên mẫu thân muốn cái gì con cũng mua được cho ngài. Chỉ có người như con mới cực kỳ xứng đôi với ngài.”
Nói xong hắn nhặt con dấu kia lên ném ra ngoài sau đó ôm khuôn mặt của Trương Tiểu Oản mà nghiêm túc nói, “Về sau mẫu thân phải ở với con, đừng nói xứng hay không xứng với ai nhé.”
Trương Tiểu Oản cảm thấy rất buồn cười, mà nàng cũng thật sự cười nói, “Con thật sự không nhận cha con sao?”
Uông Hoài Thiện lập tức hừ lạnh một tiếng quen thuộc nói, “Nhận cái gì mà nhận, người chưa từng gặp còn dám chê mẫu than thì khẳng định không phải thứ tốt.”
Nói xong, hắn cũng không chịu hỏi bất kỳ chuyện gì về người cha này của mình mà xoay đầu tìm cung tiễn nhỏ rồi tìm Cẩu Tử cùng nhau đi vào trong núi chơi.
Trương Tiểu Oản đưa hắn ra cửa sau đó đứng ở cổng lớn nhìn bóng dáng nho nhỏ của hắn đi xa, khóe mắt hơi có chút chua xót.
Đứa con này của nàng tính tình dữ dằn, đối với nàng còn hô to gọi nhỏ. Có lẽ về sau hắn sẽ không thể trở thành nam nhân có trí tuệ rộng lớn, nhưng hiện tại trong trái tim nho nhỏ của hắn chứa mỗi mình nàng. Mặc kệ ngày sau thế nào nhưng một khắc này Trương Tiểu Oản hiểu rõ đời này dù hắn có thành người ra sao thì nàng vẫn sẽ yêu thương hắn. Bởi vì hắn từng nhiệt tình yêu thương quý trọng người mẹ là nàng như thế này.
*******
Lúc mùa hạ càng ngày càng nóng bức, đám bạn trong thôn của Tiểu Lão Hổ có vài đứa bị đau bụng tiêu chảy nên mấy ngày nay cũng không có mấy người lên núi tìm hắn chơi. Tiểu Lão Hổ xuống núi cũng không tìm được mấy đứa có thân thể tốt để cùng hắn chạy khắp đồng ruộng. Ngay cả Chu Đại Ngưu ngày thường thích đi với hắn nhất cũng bị tiêu chảy tới mức thường xuyên phải đi nhà xí, mông cũng đỏ lên.
Như thế Uông Hoài Thiện cũng không muốn xuống núi. Trương Tiểu Oản lại rất vui mừng vì nàng có thể dạy cho hắn không ít chữ, nói với hắn không ít đạo lý. Mãi đến khi Tiểu Lão Hổ nghe đến héo đầu héo não nói muốn xuống núi chơi dù chỉ có mình hắn với Cẩu Tử cũng tốt.
Qua mấy ngày, Trương Tiểu Oản rốt cuộc cũng để hắn xuống núi. Lần này từ dưới núi lên, Tiểu Lão Hổ ôm Trương Tiểu Oản nửa ngày mà vẫn luyến tiếc buông tay. Trương Tiểu Oản đi đến đâu hắn cũng muốn ôm nàng mới được.
Trương Tiểu Oản thấy kỳ quái nên hỏi hắn, “Làm sao vậy?”
Hỏi vài lần nhưng Tiểu Lão Hổ không đáp. Lúc màn đêm buông xuống, đến giờ ngủ hắn càng rúc thân thể nhỏ bé của mình vào trong ngực Trương Tiểu Oản, hận không thể dán lên người nàng.
Ngày thứ hai Trương Tiểu Oản mới nghe được tin từ trong thôn biết hôm qua Tiểu Lão Hổ xuống núi chơi, nhưng nương của Vương Tiểu Nhị chơi thân với hắn vì sinh hài tử mà qua đời.
“Mẫu thân mới không chết.” Uông Hoài Thiện nghe thế thì lớn tiếng quát lại. Hắn còn bò từ trong ngực Trương Tiểu Oản ra, đánh lên tay nàng rồi thở hồng hộc nói: “Mẫu thân mới không chết!”
Trương Tiểu Oản cười, vươn tay muốn ôm hắn trở về. Nhưng Uông Hoài Thiện lại không muốn, hắn lại hung hăng mà đánh lên tay nàng ra lệnh bắt nàng nói, “Mẫu thân nói đi, ngài sẽ không chết!”
“Được, ta sẽ không chết……” Trương Tiểu Oản lại chỉ đành phải dỗ hắn. Đứa con này của nàng đa số đều chỉ chấp nhận người khác nghe theo lời mình. Nếu trái lời hắn thì cho dù hắn phải ầm ĩ đến chết với ngươi thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Thấy Trương Tiểu Oản chịu nói lời này Uông Hoài Thiện mới chịu rúc lại vào ngực nàng.
Đêm đó hắn nằm mơ giật mình. Hắn nằm trong ngực Trương Tiểu Oản khóc lóc, luôn mồm kêu, “Mẫu thân, ngài ở đâu, ngài ở đâu, con không đuổi kịp mẫu thân được……”
Trương Tiểu Oản bị dọa bừng tỉnh, vội ôm lấy hắn không ngừng dỗ dành, “Mẫu thân ở đây, ở đây mà, ở ngay bên cạnh con mà, mẫu thân không đi đâu hết……”
Dỗ hắn nửa ngày Uông Hoài Thiện mới không khóc nữa mà dần ngủ thiếp đi.
Nhưng đến ngày hôm sau hắn dính Trương Tiểu Oản vài ngày không chịu xuống núi. Mãi tới khi thật sự xác định Trương Tiểu Oản thật sự không có việc gì hắn mới chạy xuống núi chơi.
*******
Mùa màng của thôn Ngưu Quy năm nay không tốt lắm. Mùa hạ năm nay trời nóng hơn năm trước nhiều, nước trong sông khô cạn không ít. Mắt thấy người trong thôn vì mùa màng mà sốt ruột, bọn nhỏ trong nhà lại sinh bệnh, con dâu cả nhà họ Vương vì sinh khó mà chết, thêm mấy lão nhân trong thôn cũng đi theo nên có người nói trong thôn có người phạm vào Thái Tuế khiến vị thần này phát hỏa.
Người nói lời này chính là tên tửu quỷ vì rượu bán vợ bán ruộng – Vương Tồn Phúc.
Trong thôn không ít người hiểu rõ ông ta đang ám chỉ ai. Vương Tồn Phúc đổ hết mọi bất hạnh của mình lên đầu Uông Đại nương tử, còn tới cửa tìm Uông Đại nương tử gây sự vài lần. Nhưng lần nào ông ta cũng bị Uông Đại nương tử lấy gậy gộc đánh đuổi đi nên càng thêm thù với nàng.
Người trong thôn không ít người được Trương Tiểu Oản giúp đỡ một hai. Bọn họ phần lớn chẳng thèm nghe lời Vương Tồn Phúc nói, có người tốt bụng còn khuyên Vương Tồn Phúc nên tích đức chút, đừng nói linh tinh.
Vì thế Vương Tồn Phúc động tay chân với người kia. Người nọ cũng bực nên đánh cho Vương Tồn Phúc một trận khiến ông ta rớt nửa cái mạng, nằm trên giường mấy ngày không xuống được.
Không tới mấy ngày con trai Vương Tồn Phúc đã tới cửa nhà kia bắt bọn họ phải bồi thường tiền bạc.
Mà người kia quả thật xuống tay cũng nặng, đánh Vương Tồn Phúc vài ngày không xuống được giường vì thế cũng nên mua thuốc cho ông ta trị thương. Nhưng trong nhà người kia từ trên xuống dưới ăn còn không đủ no, làm gì lấy ra được đồng nào?
Trương Tiểu Oản cảm kích chuyện này nên lặng lẽ thương lượng với Cố bà tử, mượn tay bà bà cho nhà kia mượn mấy chục đồng tiền để dùng gấp.
Người nhà kia thấy Cố bà tử có giao tình với Trương Tiểu Oản cho nhà mình vay tiền thì cũng hiểu rõ trong lòng. Bọn họ càng cảm kích Trương Tiểu Oản hơn, ngày thường thấy Uông Hoài Thiện thì một miệng đều là tiểu công tử, cực kỳ nhiệt tình.
Phiền toái trong thôn vừa mới ngừng thì lão Thái thẩm trong nhà lại sắp không được.
Ngày đó Trương Tiểu Oản đang tưới rau ở khu đất trồng rau thì lão Ngô thẩm hoang mang rối loạn chạy tới nói, “Thái bà tử xem ra sắp không được rồi, đại nương tử mau về nhìn một cái đi.”
Trương Tiểu Oản vội vứt bồn tưới nước sau đó chạy chậm qua.
Tiền vào phòng, nàng thăm cái trán của lão Thái thẩm thì thấy lạnh băng. Trong lòng nàng cả kinh, vội gọi lão Ngô đang chờ bên ngoài nói, “Mau đến bìa rừng gọi Hoài Thiện về bảo hắn mang theo Cẩu Tử đi xuống núi tìm đại phu đi.”
“Đừng, đừng……” Lão Thái thẩm vươn tay nắm lấy tay Trương Tiểu Oản mà chảy nước mắt nói với nàng, “Không cần, đại nương tử, ta biết lần này ta không được nữa rồi……”
Nói xong bà ta nặng nề nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra trong đôi mắt đục ngầu kia có vài phần thanh tỉnh. Bà ta khóc nói với Trương Tiểu Oản, “Đại nương tử, cuối cùng vẫn phải xin lỗi ngài……”
Dứt lời bà ta lại nhắm mắt, chảy một hàng nước mắt thật dài. Lúc mở ra bà ta vẫn khóc nói, “Lão oan gia kia nhà ta đã báo tin lên huyện thành rồi.”
Nói xong câu này bà ta hoàn toàn nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng đi.
Trương Tiểu Oản lặng người đứng đó, mãi lâu sau cũng quên nhúc nhích, quên buông bàn tay lão Thái thẩm lúc này đã hoàn toàn lạnh băng.
Lúc này lão Ngô thẩm đã nghe thấy lời cuối này nên chạy vào hung hăng đánh lên người lão Thái thẩm mà mắng, “Ngươi cái đồ nhẫn tâm, cả nhà các người đều là lũ yêu tinh hại người. Các ngươi tạo nghiệt gì đây, trên đời sao lại có lũ ăn cháo đá bát như các ngươi……”
Nói xong bà ta khóc rống lên, mà lão Ngô ở ngoài cửa nghe thấy cũng lau nước mắt. Ông ta buồn bực không hé răng đi nâng rìu muốn đập nát cái quan tài để trong sân. Đại nương tử dùng tiền cực khổ lắm mới kiếm được để mua quan tài cho lão bà tử không có lương tâm này. Nhưng bà ta không xứng, không đáng được dùng quan tài tốt như thế.