Uông Quan Kỳ tự mình dạy Uông Hoài Thiện rồi mới phát hiện thiên tính của hắn như thế. Tính cách hắn bá đạo, chỉ lời hắn nói mới tính là đúng chứ không phải do Trương Tiểu Oản giáo dục không nghiêm.
Chờ đến khi ở chung một thời gian ông ta mới phát hiện đứa con dâu này kỳ thật đã làm hết phận sự để giáo dục con cái rồi. Nếu không Uông Quan Kỳ cảm thấy thằng nhóc này về sau đi giết người phóng hỏa cũng đều cảm thấy đó là hắn có lý. Hắn sẽ không tự giác ngộ ra bản thân sai chỗ nào.
Hiện tại hắn có thể có bộ dáng này cũng do Trương Tiểu Oản hướng dẫn từng bước mà có. Vì thế ông ta cũng đối xử với Trương Tiểu Oản hiền lành mấy phần. Lại nể tình cậu của nàng nên ông ta cảm thấy nàng cũng có thể coi là hiền thê lương mẫu.
Quay đầu cho dù Đại Lang có không thích thì ông ta cũng sẽ nói vài câu để hắn kính trọng người vợ cả đã sinh trưởng tử cho hắn và trưởng tôn cho Uông gia này vài phần.
Chuyến đi này mất một tháng đoàn người mới đặt chân xuống đất. Sau đó bọn họ còn phải đi năm ngày xe ngựa nữa mới đến kinh thành. Tiểu Lão Hổ lúc này đã từ một tiểu Kim Đồng trắng nõn biến thành một hắc Kim Đồng phơi nắng đến độ làn da hơi đen đen. Do đó hắn thiếu vài phần đáng yêu, nhiều thêm mấy phần dã tính ngoan cường. Vừa nhìn đã biết hắn là tiểu tử hoang dã cực kỳ.
Cho dù đứng trên xe ngựa hắn cũng có thể đứng trên tấm gỗ nhỏ bên ngoài đầu để làm động tác lộn nhào mới học được cho Trương Tiểu Oản xem để nàng khen hắn thật là lợi hại.
Uông Quan Kỳ thấy ông ta đem Uông Hoài Thiện đến dạy dỗ bên cạnh mình một tháng mà đứa nhỏ này vẫn cực kỳ thật thiết với mẹ thì chỉ có thể cảm khái tình mẹ con liền tâm. Ông ta cũng không ngăn cản hắn tìm mẹ mình.
Như thế ông ta thật ra cũng không cần lo lắng đứa nhỏ này tai mềm bị người ta lừa.
******
Bên này Trương Tiểu Oản không xác định được bà mẹ chồng chưa gặp kia có muốn cướp con của nàng để nuôi dứoi danh nghĩa bà ta không nhưng nàng đã nghĩ đến mọi khả năng, cũng lén thương lượng mọi việc với Uông Hoài Thiện để có cách ứng phó.
Lần này nàng nói nhiều việc có khả năng sẽ xảy ra với hắn mà Tiểu Lão Hổ nghe thấy thế thì mắt trừng to, sau đó thổn thức cảm thán một tiếng, “Trên đời này lại có người xấu xa như thế sao?”
Nghe được lời này trong lòng Trương Tiểu Oản thấy chua xót. Hắn mới chưa được 5 tuổi đã phải vì nàng mà nghe những lời hắn không hiểu lắm này, hẳn là trong lòng hắn cũng không hiểu lắm.
Thấy mắt Trương Tiểu Oản đỏ lên thì Tiểu Lão Hổ còn vỗ cánh tay nàng, giống như khi nàng an ủi hắn mà quay lại an ủi nàng, “Mẫu thân yên tâm, bọn họ không đoạt được cond dâu, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Ừ, con phải nghe lời đó.” Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt khiến giọt nước mắt tan đi rồi yêu thương mà hôn lên khuôn mặt nhỏ của hắn, mỉm cười nói.
“Mẫu thân cứ nhìn mà xem.” Tiểu Lão Hổ mở to mắt nghiêm túc mà đảm bảo với mẹ hắn.
Bên này Tiểu Lão Hổ ở lại trên xe ngựa của Trương Tiểu Oản không ra ngoài. Hắn dùng giọng thôn Ngưu Quy lẩm bẩm nói chuyện thật nhiều với mẹ hắn.Văn bà tử ngồi trong xe dù có vểnh hết cả tai lên cũng không hiểu nửa lời. Có khi bà ta sẽ cười mỉa nhưng lập tức bị Tiểu Lão Hổ xua Cẩu Tử tới dọa.
Ngày thường Trương Tiểu Oản sẽ không cho hắn tùy ý đả thương người khác, nhưng hắn đối xử hung ác với bà tử này như thế mà nàng cũng chưa từng ngăn cản.
Có một số người cần phải nể mặt mũi, giống như người có thể quyết định tương lai con nàng như Uông Quan Kỳ. Còn có một số người không cần nể mặt, ví dụ như kẻ nô tài không biết thân biết phận lại dám lung lạc và đối xử thô bạo với Tiểu Lão Hổ này.
Chờ đến năm ngày sau bọn họ rốt cuộc cũng đi qua cửa thành. Tiểu Lão Hổ nghe lời khuyên mà ngồi trong xe ngựa với Trương Tiểu Oản. Hắn vén rèm lên phồng mắt to nhìn cảnh phố xá phồn hoa ở bên ngoài.
Trương Tiểu Oản ngồi ở một đầu khác không chút để ý mà suy nghĩ việc của nàng.
Tiểu Lão Hổ ngẫu nhiên quay đầu lại thấy mẹ hắn không hề hiếu kỳ thì cũng không kỳ quái, chỉ nghĩ thầm trong lòng, “Cái này cũng không kỳ quái, chuyện gì mẫu thân cũng biết được một vài, sao có thể chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này chứ?”
Nghĩ nghĩ đến đó hắn cũng không còn tò mò về những thứ chưa từng thấy ngoài kia nữa. Nhìn thấy cái gì cực kỳ mới mẻ hắn mới nhìn nhiều một chút, còn lại chỉ liếc mắt một cái là thôi.
Một đường này Tiểu Lão Hổ cũng coi như gặp qua không ít người và việc. Đợi tới lúc xe ngựa dừng lại, bọn họ xuống xe ngựa vào phủ hắn nhìn thấy đống phòng ốc thoạt nhìn rất tinh xảo. Có điều hắn cũng chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, trong mắt không hề có kinh ngạc.
Lúc này tùy tùng của Uông Quan Kỳ là Uông Đại xuyên đến hỏi hắn có cần đi qua với ông nội không nhưng hắn lại bày ra bộ dạng tiểu đại nhân mà lắc đầu nói: “Ta đi với mẫu thân là được, ngươi thay ta cảm tạ ý tốt của ông nội.”
Như thế Uông Quan Kỳ đi ở phía trước, Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện đi ở phía sau. Bọn họ một đường đi vào tòa nhà lớn của Uông phủ ở kinh thành.
******
“Lão gia.”
“Lão gia.”
Dọc theo đường đi, ngoại trừ quản gia và một người hầu đứng ở cạnh cửa nghênh đón bọn họ thì Trương Tiểu Oản chỉ thấy một hai nha hoàn hành lễ với Uông Quan Kỳ.
Trong lòng nàng ít nhiều đã có hiểu rõ. Uông Quan Kỳ chỉ là một võ quan tứ phẩm, ở kinh đô rộng lớn này nói trắng ra thì địa vị này của ông ta cũng chỉ mạnh hơn bá tánh bình thường một chút. Ở địa phương thì có vẻ ông ta rất vẻ vang nhưng ở trong kinh thành hoàng đế làm chủ này thì ông ta cũng không tính là gì. Bổng lộc của một Trung Lang Tướng nói vậy chắc cũng không nuôi nổi cả nhà quá lớn.
Dọc theo đường đi thấy mọi người đều chỉ hành lễ với Uông Quan Kỳ, đối với Tiểu Lão Hổ thì có cúi đầu một cái nhưng lại làm như không thấy nàng thì Trương Tiểu Oản cũng không thấy lạ. Nàng đại khái cũng biết cuộc sống của mình về sau sẽ không chiếm được cái gì tốt. Tuy vậy thấy tình cảnh này lòng nàng vẫn không nhịn được trầm xuống.
Chờ đến khi nhìn thấy vợ cả của Uông Quan Kỳ, cũng là mẹ chồng của mình ở trong nhà thì Trương Tiểu Oản lập tức quỳ xuống lạy và nhỏ giọng dùng khẩu âm huyện Long Bình để thỉnh an, “Con dâu xin thỉnh an mẫu thân……”
Lúc nói lời này nàng lôi kéo tay Tiểu Lão Hổ. Nhưng Tiểu Lão Hổ lại không quỳ, chỉ mở to mắt nhìn phụ nhân trung niên trên đầu cắm đầy trâm vàng bạc kia. Sau đó hắn nhìn Uông Quan Kỳ đang ngồi ở ghế chủ vị trên cao thấy ông ta nhíu mày với hắn thì lúc này hắn mới bĩu môi, nói với phụ nhân trung niên kia, “Ngài chính là tổ mẫu của ta sao?”
“Thiếp thân thỉnh an lão gia.” Lúc Uông Hàn thị đứng ở một bên vẫn luôn mỉm cười mà nhìn bọn họ tiến vào mới hành lễ với Uông Quan Kỳ sau đó xoay người bày ra bộ dạng hòa ái dễ gần mà nói với Uông Hoài Thiện, “Đây chính là cháu nội của ta ư? Mau tới đây để tổ mẫu nhìn một cái.”
Uông Hoài Thiện liên tục lắc đầu, xua tay nói, “Ngài vẫn nên để mẫu thân ta đứng lên đã.”
Uông Hàn thị nhìn Trương Tiểu Oản đang quỳ liếc mắt một cái, tươi cười vẫn không đổi mà nói với nàng, “Đây là lần đầu gặp mặt, mau đứng lên cho ta nhìn một cái.”
“Không nghĩ đến quả thật thanh tú.” Uông Hàn thị lần này đổi thành tiếng phổ thông mà cười nói với Uông Quan Kỳ, “Tuy cũng không so được với Vân nha đầu nhưng nhìn cũng có vẻ là kẻ biết lễ tiết.”
“Nàng là con dâu cả của bà, cũng là thê tử Đại Lang cưới hỏi đàng hoàng, không phải ai cũng so được. Bà vẫn đừng nên so sánh lung tung mới được.” Uông Quan Kỳ triều lạnh lùng dùng tiếng phổ thông mà nói với bà ta một câu này sau đó quay đầu nói với quản gia bằng tiếng quê hương, “Bưng trà lại đây để đại thiếu phu nhân kính trà đi.”
Uông Hàn thị không nghĩ tới Uông Quan Kỳ vừa vào cửa đã không cho bà ta mặt mũi nên mặt trầm xuống, ý cười cũng không thấy đâu.
Có một vị mỹ nhân kiều nhược vẫn đứng bên người Uông Hàn thị, lúc trước Uông Quan Kỳ tiến vào nàng ta cũng hành lễ. Lúc này nghe thấy lời ông ta nói thân thể mỹ nhân kia đầu tiên run lên sau đó lại thoáng nhìn sắc mặt của ông ta rồi nhìn thoáng qua Uông Hàn thị. Sắc mặt nàng ta càng trắng hơn khiến người ta nhìn mà thương. Cuối cùng nàng ta giống như thương tâm mà cúi đầu.
Trương Tiểu Oản chỉ đạm nhiên quét mắt liếc nhìn vài người này một cái sau đó nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng mà đứng thẳng chờ trà được bưng đến. Trước tiên nàng quỳ xuống dâng trà cho Uông Quan Kỳ và được một câu: “Ngày sau nhất định phải giúp chồng dạy con, tuân lễ thủ đức.”
Lúc nàng dâng trà cho Uông Hàn thị thì bà ta nhận lấy, không cười cũng không nói mà chỉ lấy nắp trà nhẹ gạt một cái giống như đã uống qua rồi đặt lên trên bàn.
Bà ta rõ ràng ra oai phủ đầu, không cho nàng chút mặt mũi nào. Trương Tiểu Oản làm như không thấy mà hành lễ rồi quỳ lui sang một bên. Uông Hoài Thiện nhìn thấy hết tình cảnh này, hắn lập tức xếp lão bà nương này vào hạng “cũng không phải kẻ dễ chọc”.
Bà ta không uống trà mẹ hắn dâng chính là không cho mẹ hắn mặt mũi, cũng chính là không cho Tiểu Lão Hổ hắn mặt mũi.
Tiểu Lão Hổ siết chặt bàn tay của mình, khuôn mặt hổ banh ra không nói gì nhưng ai nấy đều thấy được hắn đang không vui.
Lúc Uông Hàn thị nhìn thấy hắn thì lại bưng lên gương mặt tươi cười. Bà ta lớn lên cũng coi như đoan chính, bảo dưỡng đến không tồi. Lúc cười rộ lên bà ta tự cho rằng mình đẹp hơn phụ nhân ở phố phường nhiều. Bà ta từng sinh bốn đứa con, mỗi người đều là con trai vì thế cũng tự nhận mình có thể đối phó với trẻ con. Cứ thế bà ta đứng dậy, đi tới bên người hắn sau đó khom người kéo tay hắn, dùng giọng của huyện Long Bình cười nói, “Cùng tổ mẫu nói xem một đường này có cái gì vui không?”
Tiểu Lão Hổ nhìn mẹ hắn một cái sau đó kiên quyết rút tay ra khỏi tay Uông Hàn thị rồi vòng tay thành thục, có nề nếp mà dùng tiếng phổ thông đáp, “Thỉnh an tổ mẫu, một đường này quả thực rất vui, ngài hỏi tổ phụ một cái là sẽ biết ngay.”
Nói xong hắn nhìn Uông Quan Kỳ mà đổi thành giọng Long Bình huyện để hỏi ông ta, “Gia gia, ngài nói khi nào sẽ cho ta ăn cơm, ngài đã đồng ý với ta sẽ không để ta và mẫu thân bị đói bụng.”
Uông Quan Kỳ vừa nghe thì trầm mặt nói, “Chờ đến buổi tối sẽ ăn cơm, hiện tại vẫn còn sớm.”
“Ra là thế……” Tiểu Lão Hổ nhìn sắc trời bên ngoài rồi thở dài, “Như thế thì thôi, ta sẽ tìm một chỗ ngồi chờ là được.”
Nói xong hắn đi tới chỗ Trương Tiểu Oản mà lôi kéo ống tay áo nàng lắc lắc, ủ rũ cụp đuôi mà nói, “Nơi này không có cái gì chơi cả, mẫu thân dẫn con đi tìm chỗ ở đi. Đến đó con sẽ luyện một bài quyền rồi tự con sẽ dẫn mẫu thân tới chỗ gia gia xin cơm ăn, con đã thương lượng xong với ông ấy rồi.”
Uông Quan Kỳ nghe xong thì dở khóc dở cười, “Cháu còn đi đình đi đâu nữa chứ?”
Nói xong ông ta nói với Thính quản gia, “Thính thúc, ngươi để Linh nha đầu dẫn hai mẫu tử đi tới viện của bọn họ đi.”
Nói xong ông ta lại dừng một chút mới quay đầu nhàn nhạt nói với Uông Hàn thị, “Chỗ ở của con dâu cả đã thu thập tốt chưa?”
Uông Hàn thị cúi đầu dùng khăn lau lau miệng, cũng dùng giọng điệu đạm nhiên như thế mà trả lời, “Bẩm lão gia, đã thu thập xong. Trong nhà chỉ còn cách viện kia còn để không, ta đã cho người thu thập thỏa đáng chỉ cần người vào là có thể ở, nhưng……”
Bà ta nói xong thì thong thả ung dung mà ngẩng đầu nhìn mắt Uông Quan Kỳ chậm rãi nói, “Phòng kia nhìn có vẻ nhỏ, sợ để trưởng tôn của chúng ta ở thì không tốt. Ta thấy phòng ta lớn, để tôn nhi tới chỗ ta ở đi. Hơn nữa hắn lớn thế này rồi mà ta cũng chưa gần gũi hắn được ngày nào. Thế này cũng coi như để ta tận tâm với hắn một hai.”
Uông Quan Kỳ trong lòng đã sớm biết bà ta chắc chắn sẽ tìm biện pháp muốn kéo người về tay mình. Ông ta nhìn Uông Hàn thị một cái thật sâu rồi ngay sau đó quay đầu cầm ly trà trong tay một hơi uống sạch mới nói, “Chuyện trong nội viện bà có thể làm chủ, bà cứ tự nhiên mà an bài cho mẫu tử hai người, ta về thư phòng.”
Nói xong ông ta cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Ông ta đi rồi thì nhà chính lập tức an tĩnh một lúc. Không bao lâu sau Tiểu Lão Hổ không kiên nhẫn ngẩng đầu có chút cầu xin mà nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân mau mau mang ta đi tìm chỗ ở đi.”
Trong mắt Trương Tiểu Oản hoàn toàn không che giấu nổi ảm đạm. Từ khi nghe thấy lời kia của Uông Hàn thị thì tay nàng đã run nhẹ lên đến tận bây giờ……
Nàng nhanh chóng xoa hai tay, lén lút nhéo bản thân một phen. Nhân lúc đau đớn chưa tan nàng mới có thể định thần sau đó cười nói với Tiểu Lão Hổ, “Mới vừa rồi con không nghe thấy sao? Tổ mẫu muốn cùng ở với con, Hoài Thiện nghe lời nhé?”
Uông Hoài Thiện trước đó là dùng lời ngon ngọt nói với Trương Tiểu Oản nhưng lúc này hắn phát hiện những lời đó không có tác dụng gì vì thế hắn bi thương mà lắc đầu, giọng nói mang theo nức nở nói, “Mẫu thân đừng để người ta thật sự cướp con đi chứ.”
Trương Tiểu Oản vừa nghe thấy thế thì nước mắt lập tức rơi xuống. Hóa ra dù có thương lượng thật tốt, trong lòng nghĩ đến rõ ràng thì cũng vô dụng. Thật sự tới lúc này rồi nàng mới phát hiện không chỉ có Tiểu Lão Hổ không làm được mà hóa ra nàng cũng không thể thờ ơ.
“Lời này sao lại nói như thế?” Lúc này bóng dáng ngồi cạnh ghế chủ vị mới lạnh giọng mở miệng, “Con dâu tốt của ta, ngươi phải nói rõ với ta xem. Ta là tổ mẫu của hắn, ta mang hắn bên người thì sao có thể coi là cướp được? Ngươi học lễ nghĩa với ai? Ngươi thế này làm sao gọi là tuân thủ lễ nghĩa chứ?”
Mỗi câu bà ta nói ra đều lạnh lẽo, giống như dao nhỏ ném về phía Trương Tiểu Oản như muốn chọc cả người nàng thành tổ ong vò vẽ.
Trương Tiểu Oản cúi người, quỳ gối trên mặt đất mà dập đầu. Nàng biết thế đạo này muôn vàn khó khăn, thật sự cần thiết thì khuất nhục có tính là cái gì? Vì sống sót nàng chỉ có thể đem cả người hạ thấp để mặc người ta xâu xé.
Nàng chỉ có thể vì sống sót, vì Tiểu Lão Hổ của nàng, vì gặp lại em trai em gái mà nàng tự tay nuôi nấng mà nhẫn nhịn.
“Là con dâu không phải, là con dâu không dạy Hoài Thiện tốt, mong ngài bớt giận.” Trương Tiểu Oản khóc lóc dập đầu, tiếng nghẹn ngào càng lợi hại hơn.
Người khác sẽ không nghe thấy sự thống khổ trong tiếng khóc của nàng nhưng Tiểu Lão Hổ ngày đêm cùng nàng bầu bạn, sống nương tự lẫn nhau thì lập tức nghe ra. Người mẹ không được gặp con mình khóc lóc khiến đứa nhỏ nhìn thấy thì hỏng mất. Tiểu nam tử hán rốt cuộc nhịn không được “Oa” một tiếng khóc rống lên. Hắn vươn tay nhỏ mạnh mẽ lôi kéo Trương Tiểu Oản oa oa kêu, “Mẫu thân không cần dập đầu với người khác, ngài không cần dập đầu, sẽ đau đấy. Mẫu thân, mẫu thân, ngài đừng dập đầu nữa.”
Trương Tiểu Oản chỉ phải đè tay hắn lại, liên tục dập đầu hai cái mới dừng lại. Nàng không nhịn được mà rơi nước mắt không ngừng khiến Tiểu Lão Hổ khóc càng hung hơn.
Uông Hoài Thiện sức lực lớn, giọng hắn từ khi còn nhỏ đã cực kỳ lợi hại. Lúc này hắn ra sức khóc rống lên, trong phút chốc đã đè tiếng khóc đè nén của Trương Tiểu Oản xuống. Vì thế những người ngồi ở nhà chính đều giống như nghe được tiếng ma âm, lỗ tai vì thế cũng giật giật vài cái.
Vân di nương đứng ở bên người Uông Hàn thị vốn là người thân thể yếu ớt, trong lòng lại đang có tâm sự nên vừa nghe thấy tiếng khóc này nàng ta đã run lên sau đó nhỏ giọng mà ho. Nàng ta càng ho càng lợi hại, giống như không thể ngăn lại được.
Uông Hàn thị ở bên cạnh vừa nghe thì sốt ruột vươn tay vỗ vỗ lưng cho nàng ta. Thấy Uông Hoài Thiện còn đang quỷ khóc sói gào thì bà ta nhịn không được quay đầu lại quát lớn với hắn: “Câm miệng!”
Uông Hoài Thiện nghe xong cũng không lôi kéo Trương Tiểu Oản nữa mà chuyển qua chảy nước mắt. Hắn không khóc nữa, hắn muốn đi tìm cung tiễn của hắn để giết lão bà nương này!
Hắn muốn giết bà ta!
******
Lúc này Uông Quan Kỳ bị Thính quản gia tìm trở về. Cũng may Uông gia nhỏ, tiền viện và hậu viện không cách xa nên ông ta còn chưa vào thư phòng đã bị mời về. Vừa vào cửa ông ta đã thấy Uông Hoài Thiện nước mắt ràn rụa, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Hắn hoảng loạn nhìn khắp nơi giống như đang tìm cái gì đó. Nhưng vẻ lệ khí kia khiến ông ta cả kinh vội vàng chạy tới ôm người vào trong ngực.
“Làm sao thế này?” Vừa thấy đứa nhỏ một tháng này ông ta tự tay dạy dỗ nước mắt giàn giụa thì Uông Quan Kỳ vội ôm người vào lòng cẩn thận nhìn nhìn rồi đau lòng hỏi.
Vừa thấy đến người quen Uông Hoài Thiện lại há miệng khóc lớn, vừa khóc vừa lên án, “Ông lừa ta, người kia muốn cướp ta đi ông bảo mẫu thân ta phải làm sao bây giờ. Nàng đã đập vỡ đầu rồi kia kìa, ta không muốn ở với ai khác, ta muốn ở với mẫu thân thôi……”
Nói xong hắn lại muốn xuống đất, khóc lóc muốn đi tìm cung tiễn của hắn để giết người.
“Chuyện này là thế nào?!” Uông Quan Kỳ ôm chặt lấy hắn, rống giận một tiếng.
Nghe thấy ông ta rống lên một tiếng này, Hàn Ngọc Vân vốn đã yếu ớt lung lay lập tức ngất luôn. Uông Hàn thị kêu lớn, “Mau đi mời đại phu, mau mau. Linh nha đầu, chạy nhanh tới giúp ta đỡ biểu tiểu thư về phòng, mau lên……”
“Hoang đường.” Thấy Uông Hàn thị vì Hàn Ngọc Vân mà luống cuống tay chân, lại nhìn đứa con dâu nhỏ gầy đang quỳ trên mặt đất, đầu chảy máu vì đập đầu, Uông Quan Kỳ cả giận nói lớn một tiếng. Ông ta ôm Uông Hoài Thiện nói với Thính thúc, “Mau mời đại thiếu phu nhân trở về phòng đi.”
Nói xong ông ta mạnh mẽ ôm Uông Hoài Thiện muốn đi nhưng Uông Hoài Thiện không chịu chỉ khóc lóc nói, “Ta muốn mẫu thân.”
“Cháu muốn nàng được tốt thì lúc này ngoan ngoãn đi theo ta. Lúc sau ta sẽ để cháu đi gặp nàng.”
“Vậy mẫu thân phải làm sao? Mẫu thân còn đang quỳ, đầu cũng bị chảy máu đau đau.” Uông Hoài Thiện vẫn hỏi.
Lúc này Uông Quan Kỳ đang bị bà vợ cả bất công của mình không biết đã đi đâu chọc giận nên cũng cáu tiết trả lời, “Nàng có chỗ của mình.”
Thấy ông ta như thế Uông Hoài Thiện đang muốn phát hỏa nhưng đôi mắt lại nhìn thấy tay mẹ hắn ở trên mặt đất hơi hơi cong cong phát ra ám hiệu lúc bọn họ đi săn thú hay dùng nên hắn lập tức ngậm miệng.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy tủi thân, cảm thấy nơi này khiến hắn quá mức mờ mịt. Hắn lại rời khỏi mẹ hắn, trong khoảnh khắc hắn không biết phải làm thế nào mới tốt vì thế hắn chỉ đành ôm cổ Uông Quan Kỳ, tiếp tục gào khóc phát tiết. Lỗ tai Uông Quan Kỳ bị tiếng khóc của hắn làm cho ù hết cả lên.
Lúc này Trương Tiểu Oản bị Văn bà tử mạnh mẽ đỡ đi theo Thính quản gia đến viện của mình. Chỗ kia nhìn tuy nhỏ cũng rất đơn sơ nhưng Trương Tiểu Oản những năm gần đây ở những nơi còn tệ hơn chỗ này nên nàng cũng không để ý.
Vị quản gia kia còn cầm theo thuốc trị thương, Trương Tiểu Oản để Văn bà tử giúp nàng đi múc nước. Nhưng một lúc sau không thấy người về nàng đại khái cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Nàng cũng không ra cửa, hành lý của hai mẹ con cũng không lấy được tới đây. Có điều nàng cũng không vội, chỉ lấy cái gương đồng lúc trước Lưu Nhị Lang mua cho nàng làm của hồi môn ra soi để xử lý vết thương trên trán. Sau đó nàng tự mình bôi thuốc và ngồi yên tĩnh ở kia để suy nghĩ.
Hiện tại căn bản không cần nghĩ nhiều nàng cũng biết bà mẹ chồng này không phải kẻ dễ đối phó giống hệt lời lão Ngô thẩm và Uông tứ thẩm nói. Nhưng càng trí mạng hơn là bà ta không thích nàng.
Xem ý tứ vừa rồi thì bà ta quả thật muốn cướp đứa nhỏ. Trương Tiểu Oản bình tĩnh mà hồi tưởng lại tình cảnh mình vừa trải qua lại suy nghĩ đến vị biểu muội mảnh mai kia. Nàng ta quả thật xinh đẹp, khí chất nhu nhược kia quả thật khiến người ta thương tiếc. Chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài thì loại biểu muội này xác thật sẽ thích hợp với vị trí chính thê hơn một đứa con gái nhà nông dân đến từ nông thôn như nàng.
Tình hình này dù nàng có làm gì thì sợ là cũng chẳng chiếm được lòng bà mẹ chồng này. Hiện giờ xem ra chỉ có thể theo khuôn phép cũ rồi mới quyết định phải làm thế nào.
Cho dù lúc trước nàng đã cùng Tiểu Lão Hổ thương lượng, để hắn ngoan ngoãn với Uông Hàn thị này nhưng bây giờ phải nhìn tình huống mới quyết định được. Bời vì dù thế nào cũng còn có Uông Quan Kỳ giúp chống đỡ. Tiểu Lão Hổ sắp năm tuổi, ông ta cũng không có khả năng vẫn luôn để bà ta nuôi Tiểu Lão Hổ.
Nhưng Tiểu Lão Hổ lại lập tức nháo ầm ĩ thế này cũng không phải không tốt. Ít nhất phải cho bọn họ biết rằng bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt.
Trước mắt nàng đồng ý mọi chuyện chẳng qua là vì để Tiểu Lão Hổ có tương lai càng tốt hơn. Nàng không đoạt vị trí của biểu muội kia, Uông Đại Lang trước kia đối xử với vị biểu muội này thế nào, sau này đối xử thế nào nàng cũng không quan tâm. Bà mẹ chồng nàng trước kia đau lòng đứa cháu bên ngoại này thế nào, về sau thế nào nàng lại càng không có ý kiến. Bọn họ yêu thương, hòa thuận vui vẻ nàng cũng không hé mắt một cái, cũng sẽ không sinh sự nhưng bọn họ cũng đừng động tới nàng, đừng đoạt con của nàng.
Nếu làm không được điểm này thì có một số việc nàng sẽ tranh. Có lẽ lễ giáo này sẽ khiến nàng không làm được chuyện gì, nhưng nàng luôn tìm được biện pháp khác để chống lại bọn họ.
*****
Nhưng dù Trương Tiểu Oản có chủ ý trong lòng thì những việc cần nỗ lực làm nàng vẫn pải đi làm. Bất kể thế nào nàng đều phải làm tròn bổn phận của con dâu, bà mẹ chồng này nàng vẫn phải lấy lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau nàng dùng tóc che vết thương trên trán, lại thay xiêm y đi gặp Uông Hàn thị. Nhưng nàng đứng từ sớm đến trưa mà Uông Hàn thị kia cũng không gọi nàng đi vào.
Không gọi nàng đi vào nhưng bà ta cũng không bảo nàng đi. Vì thế Trương Tiểu Oản không thể không tới, mà tới rồi cũng không thể tùy ý rời đi. Nếu làm thế thì bà mẹ chồng này càng có cớ để tính sổ với nàng. Nàng chỉ có thể nhẫn nhịn đứng dưới hành lang để ánh nắng mặt trời xuyên qua xiêm ý khiến nàng bỏng rát.
Lúc trước nàng cũng có hơi để ý mà cố ý đứng dưới hành lang chứ không phải chờ ở trong sân nắng. Nếu không phơi nắng hơn nửa ngày thì cũng đủ khiến người đầy mồ hôi, quần áo từ trong ra ngoài đều sẽ ướt đẫm mồ hôi. Như thế thì quả thực bất nhã, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta mang đi nói.
Cơm trưa nàng không được ăn. Mấy ngày nay theo Uông Quan Kỳ một đường đến trong kinh bọn họ cũng bỏ qua thói quen ở trong thôn mà ăn ngày ba bữa. Chính vì thế nàng cũng biết trong thành chính là quy củ ngày ba bữa. Buổi trưa này có nha hoàn mang cơm từ một cửa khác vào phòng. Bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, chờ cơm trưa qua rồi Trương Tiểu Oản vẫn là chưa được hạt gạo nào vào bụng. Nàng vẫn chỉ phải đứng ở một bên, cũng không có kẻ nào đi qua bên cạnh để nàng hỏi thăm một tiếng.
Trước mắt nàng có muốn lui cũng không tìm thấy đường lui.
Bên này Trương Tiểu Oản đứng dưới bóng trời chiều, lúc mặt trời sắp xuống núi vẫn không nhúc nhích. Ở trong phòng, Uông Hàn thị véo một quả nho đã bóc vỏ từ trên bàn, hung hăng nhét vào miệng mình rồi phun hạt ra sau đó nhanh chóng nhai vài cái rồi nuốt. Sau đó bà ta lạnh lùng nhìn Văn bà tử kia nói, “Đúng là thân thể tốt, nhìn lưng eo kia, đứng cũng thẳng quá.”
Văn bà tử ngượng ngùng cười rồi lại cung kính khom người, không biết nói vì mới tốt.
Người đang nằm trên giường bên kia ho nhẹ hai tiếng rồi nhẹ giọng nói, “Mẫu thân thôi để nàng đi về đi, nếu để phụ thân tới đây nhìn thấy thì sợ là……”
Uông Hàn thị nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, “Con của ta, con cứ yên tâm. Ông ta không đến mức chút mặt mũi này cũng không cho ta đâu. Nếu không ta đúng là uổng công sinh mấy người Đại Lang cho nhà bọn họ.”
Nói đến đây bà ta thẫn thờ mà thở dài, “Đại Lang cũng không biết khi nào mới về nhà. Nếu hắn biết cha hắn mang theo đứa con gái nông thôn này về thì không biết sẽ tức thành cái gì.”
Nghe bà ta nói đến Uông Đại Lang thì vị Vân biểu muội kia cũng rớt nước mắt, “Đều do con làm mẫu thân và biểu ca che chở như thế mà vẫn không biết cố gắng.”
Nói xong nàng ta oán hận mà đấm đấm bụng mình hai cái, sau đó quay mặt đi lấy khăn gạt lệ.