Bần Hàn Tức Phụ

Chương 90



Editor: Đô Đô

"Nương, nhưng đại nha hiện tại nằng nặc muốn hòa ly, ta cũng không có cách nào a." Triệu Thành nói đến La Tố, trong lòng còn có chút sợ. Thời điểm đối mặt với nữ nhân đó, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải nàng là tức phụ của hắn, mà là nàng là một cái quan. Thậm chí lúc cùng nàng nói chuyện, hắn đều có chút không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nàng.

Triệu mẫu nói, "Ngươi đi tìm đại nha đi, thật tốt cùng nàng nói chuyện, nói một chút ngươi những năm này ở bên ngoài chịu khổ đầu, cũng cảm tạ nàng ở nhà những năm này vất vả. Như ngươi vậy cái gì đều không làm, đại nha làm sao biết ngươi thích nàng?"

Nói rồi mắt nhìn Tôn Lệ Nương, "Lệ nương, ngươi cũng đừng trách ta nhằm vào ngươi, trong tâm của ta là cảm kích ngươi, bất quá ngươi cũng không cần lúc nào cũng nghĩ tới chuyện xui khiến đại nha bỏ đi, nàng những năm này cũng không dễ dàng, vì sự tình trong nhà ngoài nhà không có thiếu quan tâm. Ngươi cũng không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện Thành nhi hòa ly."

"Nương, ta đã biết." Tôn Lệ Nương lúc này nào dám cùng Triệu mẫu đối nghịch. Vội vàng ngoan ngoãn đồng ý.

Triệu mẫu gật gật đầu, rồi hướng Triệu Thành, "Đợi lát ngươi đi tìm đại nha, bây giờ các ngươi vẫn là phu thê, thật tốt cùng nàng nói. Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận. Hai phu thê thật tốt sống qua ngày, không cần lúc nào cũng là nghĩ tới việc tách ra. Triệu gia chúng ta vất vả lắm mới được như bây giờ, ta luôn ngóng trông tất cả mọi người ở cùng một chỗ."

Triệu Thành nghe xong lòng chua xót, "Nương, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm đại nha thật tốt nói."

"Hảo, ngươi nghĩ thông suốt thì tốt rồi, vậy ta đi về trước." Triệu mẫu hài lòng cười cười, xoay người ra khỏi phòng.

Đợi bóng dáng Triệu mẫu khuất dạng, Tôn Lệ Nương cũng không nhịn được khóc lên, "Ta đây là chịu tội gì a, sớm biết như bây giờ, lúc trước ta sẽ không gả cho ngươi. Hiện tại ngược lại hảo, ta đây thành người xấu."

Triệu Thành nôn nóng, vội vàng nói, "Ngươi đừng khóc, đại nha là người tốt, về sau sẽ không khiến ngươi chịu ủy khuất."

Hắn hiện tại cũng buồn không biết dàn xếp việc này như thế nào đây.

Thật vất vả mới dỗ dành được Tôn Lệ Nương, Triệu Thành liền than thở đi ra ngoài sân, chuẩn bị đi tìm La Tố, đi được nửa đường, thì thấy Nhị đệ Triệu Từ đứng bên hồ sen ngẩn người.

Mặc dù hai huynh đệ từ nhỏ không hay trò chuyện, nhưng Triệu Thành đối với người đệ đệ này rất là yêu quý, toàn bộ Triệu gia thôn không thể tìm được hài tử nào thông minh như đệ đệ hắn. Trước mắt gặp chuyện phiền lòng, hắn cũng muốn tìm Triệu Từ thương lượng.

"Nhị đệ, ngươi làm gì ở đây vậy?" Triệu Thành đi đến phía sau hắn, nhìn theo mắt hắn, chỉ thấy tường viện vây kín.

Triệu Từ hồi phục lại tinh thần, "Không có việc gì, chỉ là tùy tiện đi dạo. Đại ca đây là muốn đi đâu?"

"Còn không phải là nương, muốn ta đi tìm đại nha nói chuyện, làm cho nàng thay đổi chủ ý, người một nhà thật tốt sống qua ngày. Ta đang lo lắng đây." Triệu Thành bực bội vò đầu."Nữ nhân chính là phiền toái a."

Đôi mắt Triệu Từ lưu chuyển, cười nói, "Đại ca nếu đã phiền lòng, không bằng cùng đi uống một chén với ta, từ từ nói. Giờ này chắc hẳn đại tẩu đã nghỉ ngơi."

"Nói cũng đúng." Hiện tại Triệu Thành cũng không biết nên đối mặt với La Tố như thế nào, dứt khoát thuận theo ý Triệu Từ, trốn tránh được khắc nào hay khắc ấy.

Triệu Từ sai người mang chút đồ ăn nhắm rượu đến, lại lấy mấy vò rượi ủ trong hầm lâu năm ra. Hai huynh đệ ngồi trong tiểu sảnh nâng chén uống rượu, Triệu Thành bắt đầu ngà ngà say.

"Nhị đệ a, đại ca ngươi hiện tại thật sự quá khó xử. Đại tẩu ngươi, ta nói là Lệ Nương tẩu tử ngươi, nàng đối với ta rất tốt. Lúc trước ta ở trong nhà nàng, nàng cũng không quản ta mang thân phận đào binh, giúp ta chữa hết bệnh. Về sau lại toàn tâm toàn ý gả cho ta. Lần này trở về đây, cũng là ta nói ra. Nàng cũng không nói gì, vượt ngàn dặm xa xôi đi cùng ta. Ngươi nói hiện tại nháo thành cái dạng này, ta phải làm sao mới không phụ lòng nàng."

Triệu Từ bưng ly rượu thanh hoa lên uống ực một hơi, "Vậy đại nha thì sao, huynh nghĩ như thế nào?"

"Nàng a." Triệu Thành thở dài.” Nói thật, khi biết chính mình có cái tức phụ lợi hại như vậy, trong tâm của ta thật cao hứng. Nữ quan duy nhất Đại Chu là tức phụ Triệu Thành ta, ta có thể không cao hứng sao? Nhưng bây giờ gặp phải tình huống này, ta cũng không cao hứng nổi a. Hai đầu đại, nàng không vui ý. Lệ Nương cũng không thể làm thiếp, ta lại không thể vứt bỏ Lệ Nương. Hiện tại ta nghĩ tới chuyện đó liền thấy khổ. Hận không thể khiến cho đại nha không có bản lãnh như thế, chỉ là cái tức phụ bình thường, ta cũng sẽ không cần phiền não như bây giờ."

"Nhưng hết lần này tới lần khác nàng đều có những bản lãnh này, huynh định làm như thế nào?"

Triệu Thành lắc đầu thở dài, "Ta cũng không biết nữa, nếu nàng nguyện ý lưu lại, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Nếu nàng không vui ý... Ta cũng lưu không được người như vậy."

"Đại ca, nếu sau này nàng gả cho người khác, huynh sẽ nghĩ thế nào?"

Triệu Thành nhìn hắn, "Gả cho người khác?"

"Nếu nàng cùng ngươi hòa ly, tự nhiên là muốn gả cho người khác." Triệu Từ không nhanh không chậm nói.

Triệu Thành hơi ngây ra, suy nghĩ một lát, cảm thấy trong lòng khó chịu, "Tức phụ của mình biến thành tức phụ người khác, này trong lòng khẳng định không dễ chịu. Bất quá nếu bọn  ta thật sự hòa ly, nàng muốn lập gia đình, ta cũng ngăn không được a."

Hắn lắc đầu thở dài, "Gả đi gả đi, dù sao sớm muộn đều phải lập gia đình."

Triệu Từ lại uống một ly rượu, nhìn Triệu Thành chăm chú, "Đại ca, nếu sau này đệ đệ làm ra chuyện có lỗi với huynh, còn thỉnh huynh tha lỗi."

"Chúng ta là huynh đệ, ngươi nói mấy lời khách khí này làm cái gì." Triệu Thành cười khoát tay.

Cuối cùng Triệu Thành không thể đi đến gặp La Tố, khó có dịp cùng Triệu Từ uống rượu với nhau, lại nôn ra một trận, trong lòng thoải mái không tránh được uống nhiều thêm mấy chén.

Triệu Từ thấy hắn đã uống quá nhiều, dứt khoát sai người đưa hắn hồi viện của Tôn Lệ Nương.

Tận mắt thấy đám người đi khỏi, hắn mới di chuyển đến bên ngoài viện của La Tố. Cách một bức tường, mà giống như cách thiên sơn vạn thủy vậy.

La Tố không ngủ được, đi ra sân nhỏ. Mới đi vài bước, trong lòng liền có linh cảm, đi đến bên cạnh sân nhỏ, nhẹ giọng nói, "Có ở đây không?"

"... Ở đây." Triệu Từ trả lời một câu.

La Tố nói, "Chuyện này ngươi mặc kệ đi, đừng quản chỉ thêm loạn. Chuyện của chúng ta, đợi mọi chuyện yên ổn lại nói."

Hiện tại Triệu Thành còn sống trên đời, nếu Triệu Từ vẫn muốn cưới nàng. Vậy thì thiên hạ này sẽ thực sự không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Triệu Từ nghe vậy, trên mặt một trận ẩn nhẫn, ngón tay từ từ siết chặt, lộ ra khớp xương rõ ràng.

"Ngươi yên tâm đi, ta có chừng mực. Ngươi sớm nghỉ ngơi đi, ta trở về đây." Nói xong liền vội vàng rời đi.

La Tố nghe được tiếng bước chân rối loạn, biết rõ tâm tình Triệu Từ lúc này cũng rất hỗn loạn. Nhớ tới thời điểm hai người cùng nhau trở về, loại tâm tình đập nồi dìm thuyền kia, hiện tại đã không còn sót lại chút gì. Thực tế lúc nào cũng so với tưởng tượng của bọn họ, càng thêm tàn khốc.

Ngày hôm sau, Triệu mẫu tự mình đến khuyên bảo La Tố.

"Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ nói với Lệ Nương, hoặc là nàng làm thiếp, hoặc là đặt mua tòa nhà khác cho nàng."

"Nương không cần phải như thế, như vậy là ủy khuất ta, cũng ủy khuất Lệ nương." Ở trong chuyện này, La Tố là nửa phân thương lượng cũng không cho.

"Vậy là ngươi quyết tâm muốn đi sao. Đại nha a, trong lòng ngươi có ủy khuất thì cứ nói với ta, đừng khó chịu ở trong lòng. Ta biết Thành nhi có lỗi với ngươi, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ta cũng không thể thay đổi được. Ngày trước ngươi cũng là thập phần vừa ý Thành nhi, mới gả đến Triệu gia chúng ta. Hiện giờ sao lại muốn vứt bỏ hắn mà đi."

La Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nương, ta cùng Triệu Thành đã vài năm không gặp, hiện giờ nơi nào tìm đến tình cảm. Hơn nữa bây giờ Triệu Thành cũng có thê tử kết tóc, ta cũng không có cách nào cùng người khác giành giật tình cảm của hắn. Nương, mấy năm nay chúng ta chung sống với nhau ngươi cũng biết tính tình ta, ta không muốn ủy khuất mình cùng người khác chia sẻ trượng phu. Mà để cho Lệ Nương đi, kết quả cũng giống như vậy thôi. Nàng cùng Triệu Thành đã thành thân sinh hài tử, đây là sự thật, không có cách nào thay đổi. Ta hiện tại đối Triệu Thành là một điểm tâm tư cũng không có, chỉ cầu nương để cho chúng ta hòa ly đi. Sau này nương nếu không chê, ta nguyện ý thường xuyên trở về thăm nương."

Nàng vô cùng nguyện ý lại làm con dâu Triệu gia, chỉ là xem chừng đến lúc đó vị bà bà này không chịu đáp ứng đâu. Trong lòng La Tố nhịn không được cười khổ.

"Vậy nếu ta không đồng ý đâu?" Triệu mẫu mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị nhìn nàng.

La Tố nói, "Vậy ta cũng chỉ có thể nhờ người khác giúp ta làm chủ. Nương, ta không hy vọng đến lúc đó cùng nương đi đến một bước kia. Nếu nương nhẫn tâm ép ta ở Triệu gia ủy khuất sống sót như vậy, ta cũng chỉ có thể tìm đến cái chết để giải thoát."

"Đại nha a, ngươi đây là tâm ý đã quyết." Triệu mẫu cuối cùng nhịn không được khóc lên.

La Tố thở dài, chuyện này, cần phải giải quyết nhanh chóng.

Sau khi trở lại ngày thứ ba, La Tố cùng Triệu Từ vào cung diện thánh.

Trên đường hai người mỗi người ngồi trên một chiếc xe ngựa, La Tố vén rèm xe lên nhìn phía trước, tâm tình có chút trầm trọng.

Lần này sau khi từ trong cung trở về, nàng nhất định phải rời khỏi Triệu gia.

Nàng yêu Triệu Từ, nên không muốn tiếp tục dùng thân phận trưởng tẩu để yêu hắn.

Biết hai người bọn họ muốn vào cung, từ lúc bắt đầu lâm triều, tâm tình Chiêu Vũ Đế đã thập phần không sai.

Hiện tại Tây Nam đại định, không thiếu được công lao của hai người bọn họ, cộng thêm quốc sách Triệu Từ trình lên, cùng với phương pháp trồng trọt của La Tố truyền khắp thiên hạ, Đại Chu hưng thịnh sắp tới.

Sự tình áp chế ở trong lòng nhiều năm thế nhưng bất tri bất giác liền bay biến, tâm tình Chiêu Vũ Đế hết sức sung sướng, đối với hai người bọn họ càng thêm tán thưởng.

Còn chuyện là người của phe ai, cái này không quan trọng. Chỉ cần có tài, không có mưu đồ phản nghịch, đều là thần của Đại Chu.

Chiêu Vũ Đế ở ngự thư phòng thật tốt ngợi khen hai người một phen, mặt khác ban thưởng tài vật. Cuối cùng an bài La Tố trở lại chỗ tư nông nhậm chức, còn Triệu Từ, thì đi đến hộ làm quen với công việc.

Đây là muốn giữ hai người ở lại Bắc Đô thành làm quan.

Triệu Từ cùng La Tố đều quỳ xuống tạ ơn.

Chiêu Vũ Đế hết sức cao hứng, "Hảo, bình thân bình thân."

Thấy hai người còn trẻ tuổi, Chiêu Vũ Đế nói, "Văn Độ còn chưa có đón dâu đi, đã định hôn sự chưa?"

Triệu Từ quy củ nói, "Mặc dù còn chưa có định xuống, nhưng thần đã có người trong lòng."

"A?" Chiêu Vũ Đế có chút thất vọng, vốn còn muốn tác hợp cho hắn với quý nữ bên trong tông thị đâu, không nghĩ tới Triệu Từ đã có người trong lòng, hắn cười nói, "Không biết là thiên kim quý nữ nhà ai, không bằng trẫm giúp ái khanh tứ hôn, như thế nào?"

Triệu Từ nói, "Bệ hạ, thần hy vọng lấy thành tâm đả động nàng. Đợi ngày sau sự định, còn thỉnh bệ hạ mở miệng vàng."

"Hảo, trẫm đã mở miệng, thì quyết không nuốt lời. Đến lúc đó ngươi nói cho trẫm biết, trẫm liền tứ hôn cho các ngươi."

"Đa tạ bệ hạ hậu ân." Triệu Từ quỳ xuống, cấp Chiêu Vũ Đế dập đầu.

La Tố cúi đầu, tim đập như trống bỏi.