Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 14



Đại hội thể dục thể thao được tổ chức trong hai ngày, từ trước đến nay trường Trung học 1 có quy định không cho phép học sinh tự tiện rời khỏi trường, phụ huynh có thể đến trường xem. Nhưng bởi vì là vào ngày làm việc, đa số phụ huynh phải đi làm, chỉ có một số phụ huynh của vận động viên đến trường học xem thi đấu.

Sáng sớm, Phương Quyền với vẻ mặt phờ phạc đang than thở không biết làm sao để ngăn cản người mẹ hứng thú bừng bừng của mình đến trường, Lục Ngô tò mò hỏi: “Sao cậu không cho mẹ cậu đến vậy? Cậu đăng ký nhiều hạng mục như vậy mà.”

Mạnh Tiêm Lâm ở bên cạnh giật giật khóe miệng.

Phương Quyền đau lòng nói: “Cậu cho rằng mẹ tớ đến chỉ để xem tớ hả? Không hề! Mẹ tớ chỉ muốn đến xem có phải lão Tiêu lại ưu tú hơn hay không thôi, sau đó tìm lý do trách mắng tớ.”

Lục Ngô lại tò mò hỏi: “Tại sao lại muốn trách mắng cậu.”

“Mẹ tớ…” Bờ môi Phương Quyền run rẩy, cố nén nước mắt: “Gần đây mẹ tớ giận bố tớ, nhín nhịn mấy ngày rồi, nên tìm cơ hội trút giận lên đầu tớ…”

Lục Ngô vui vẻ.

Tiêu Lăng đưa ra lời nhận xét với kỹ năng diễn của cậu ta: “Diễn tốt đấy.”

Bạn học “diễn xuất tốt” rất tức giận: “Cậu câm miệng! Tự dưng lại đẹp trai như vậy làm gì, tự dưng học giỏi như thế làm chi, cậu có biết dưới ánh hào quang của cậu tớ phải chịu bao nhiêu uất ức không? Ngay cả mẹ tớ cũng sắp trở thành mẹ cậu rồi!”

Tiêu Lăng gật đầu thừa nhận lời khen ngợi của cậu ta, mỉm cười khiêm tốn: “Xin lỗi nhé, do mị lực cá nhân.”

Phương Quyền thật muốn bê ghế đập cậu.

8 giờ, tất cả giáo viên và học sinh đều phải tập trung tại thao trường, ngay khi Lục Ngô vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Mạnh Tiêm Lâm đã đưa tay vén vạt áo của cô lên.

“A.” Lục Ngô theo phản xạ lấy tay che, vô tội trừng mắt nhìn bạn cùng bàn: “Cậu sao vậy?”

Vẻ mặt Mạnh Tiêm Lâm tự nhiên: “À, muốn xem xem cậu đã mặc quần chưa.”

Lục Ngô: “…”

Áo lớp là áo dài tay cotton màu đỏ thẫm, tay áo có thể tháo rời, dáng suông, trước ngực có in họa tiết do bạn nữ học mỹ thuật trong lớp thiết kế, đó là hình một con đại bàng được tạo ra từ trò chơi xếp hình.

Lục Ngô có khung xương gầy, mặc áo lớp lên người trông như một chiếc váy liền áo vậy, hơn nữa hôm nay cô còn mặc thêm một chiếc quần đùi thể thao, vạt áo che kín hết, nhìn qua tựa như không mặc quần, càng làm lộ ra thân hình gầy của cô.

Phương Quyền đặt khuỷu tay lên vai Tiêu Lăng, cười: “Lão Tiêu, cậu nhìn quần áo cậu chọn kìa, tớ thấy em gái Ngô của chúng ta như học sinh tiểu học vậy.”

Tiêu Lăng liếc mắt nhìn cậu ta, ánh mắt mang theo chút cảm giác lạnh lẽo.

Ai thèm “chúng ta” với cậu.

Tóc của Lục Ngô đã dài ra không ít, tóc của học sinh đều như nhau, mái tóc màu đen kia giờ buộc thành một đuôi ngựa nhỏ, phất phơ mềm mại, nhìn qua rất sạch sẽ và thanh tú.

Đuôi ngựa nhỏ khẽ đung đưa, tạo nên một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng, lơ đãng quét qua nơi mềm mại nhất trong tim cậu.

Vào thời điểm tập hợp, trên hành lang rất đông đúc, Lục Ngô khoác cánh tay của Mạnh Tiêm Lâm và nói chuyện với cô ấy. Đám đông di chuyển bớt, đột nhiên có một lực rất nhẹ kéo lấy tóc cô.

Không đau, vừa vặn để cô cảm nhận được.

Ngón trỏ của Tiêu Lăng hờ hững cuốn lấy một lọn tóc của cô, sợi tóc mềm mại từ đầu ngón tay tuột xuống theo động tác của cậu.

Lục Ngô quay đầu lại chỉ thấy tay cậu dừng giữa không trung còn chưa thu lại, sau khi nhận ra lực kéo đó đến từ cậu, cô lập tức nóng bừng mặt: “Sao vậy?”

Cậu cụp mắt nhìn cô: “Có một lọn tóc chưa buộc.”

Cô lấy tay sờ sờ phía sau đầu, quả nhiên phía sau gáy có một lọn tóc nhỏ chưa được buộc.

Trong hành lang người chen người, lại phải di chuyển về phía trước. Bàn tay đang phủ trên dây buộc tóc của cô lại buông xuống, suy nghĩ một chút, vẫn nên để đến sân thể dục rồi chải đầu lại thì tốt hơn.

“Không chải lại à?” Tiêu Lăng hỏi.

“Có nhiều người quá… Không tiện cho lắm.” Cô trả lời, khóe mắt liếc nhìn bàn tay đã buông thõng xuống của cậu, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

Vừa rồi… Chính là bàn tay xinh đẹp đó đã chạm vào tóc cô. 

Mà, bàn tay đẹp như thế, chủ nhân của nó lại là người cô thích…

Lục Ngô không khỏi che kín mặt lại.

Nếu có một đôi mắt sau đầu cô, cô thực sự muốn xem động tác cậu vừa chạm vào tóc cô trông như thế nào.

“Khụ.” Phương Quyền hắng giọng một cái: “Em gái Ngô đừng ngây ra nữa, đi về phía trước đi.”

Mạnh Tiêm Lâm cũng kéo cô, Lục Ngô đỏ mặt quay đầu lại, chạy sát theo.

Tiêu Lăng nhìn, cong cong khóe môi.

Phương Quyền im lặng chậc chậc hai tiếng, lấy cùi chỏ huých nhẹ Tiêu Lăng, nháy mắt với cậu.

Nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất, nhíu nhíu mày với vẻ ghét bỏ: “Sao?”

Thái độ của Phương Quyền đối với cậu có hơi tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là chút hiếu kỳ với người anh em tốt này, ngay sau đó cậu ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn QQ cho cậu: “Cậu cho em gái Ngô uống bùa mê thuốc lú gì vậy, chậc chậc, không phải chỉ là sờ tóc thôi sao, chọc cho cô gái nhỏ xấu hổ ngượng ngùng.”

Cách nói chuyện của tên lưu manh này làm cho ánh mắt của Tiêu Lăng trầm xuống, mặc kệ cậu ta, chỉ liếc mắt một cái rồi cất điện thoại vào trong túi. 

Cậu chậm rãi dùng khẩu hình nói với Phương Quyền: “Cậu dám không?” Sau đó, cậu dùng ánh mắt ra hiệu về phía Mạnh Tiêm Lâm.

Cậu dám sờ tóc Mạnh Tiêm Lâm không?

Phương Quyền dám không?

Cậu ta không dám.

Thế là cậu ta suy sụp tinh thần.

Tiêu Lăng mỉm cười thỏa mãn. 

Quy mô của đại hội thể thao mùa thu trang trọng hơn nhiều so với đại hội thể thao mùa xuân, lãnh đạo nhà trường phát biểu, đội ngũ giáo viên và học sinh xếp thành đội ngũ hình vuông… Sau khi làm thủ tục khai mạc, các môn thi của đại hội thể thao chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ sáng.

Nhà trường phân chia khu vực trên khán đài cho từng lớp, nhưng các môn thi được tổ chức ở những khu vực khác nhau, cũng có những môn thi diễn ra cùng lúc cho nên học sinh không bắt buộc phải ở khán đài xem trận đấu, có thể đi lại tự do trong trường.

Mặc dù Tiêu Lăng đăng ký ít môn thi, nhưng lại chịu trách nhiệm là lớp trưởng, có nhiều việc cần cậu và ủy viên thể dục thực hiện, rất nhanh đã không thấy bóng dáng cậu đâu. Phương Quyền quấn quít lôi kéo Mạnh Tiêm Lâm đi xem cậu ta thi đấu. Lục Ngô tự nhận mình không phải người xấu ngăn cản chuyện tốt, chỉ có thể cúi đầu nghịch điện thoại giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Mạnh Tiêm Lâm, mặc cho cô ấy bị Phương Quyền lôi đi, trước khi đi còn nhận được nụ cười xán lạn tràn đầy cảm kích của Phương Quyền.

Lục Ngô: “…”

Cô thở ra một hơi, đứng dậy đi tìm Dương Tuyết.

Mặc dù hai người học ở cùng một tầng, nhưng lại bị chia lớp, ngày bình thường số lần gặp mặt của hai người rất ít, hơn nữa Lục Ngô đã mua điện thoại, cho nên hai người thường hay nói chuyện qua điện thoại. Hiếm khi đến đại hội thể thao có nhiều thời gian rảnh như này, Dương Tuyết tranh thủ hẹn cô cùng đi xem.

“Hu hu!”

Mới vừa bước tới cổng sân bóng rổ, một màu xanh lục đã lao thẳng đến phía Lục Ngô. Cô khó khăn lắm mới đứng vững, chợt nghe giọng nói giòn tan của Dương Tuyết với vẻ nũng nịu: “Tớ nhớ cậu muốn chết——”

Lục Ngô dở khóc dở cười: “Hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà.”

Dương Tuyết ngẩng đầu: “Cái này không giống, bình thường gặp nhau chưa nói được vài câu đã phải vào học, có đủ gì đâu.”

Trong lòng Lục Ngô ấm áp: “Tớ cũng nhớ cậu.” Không giống như lúc đối mặt với Mạnh Tiêm Lâm, vẻ trầm ổn của cô ấy khiến cô cảm thấy mình được chăm sóc. Nhưng khi ở cùng Dương Tuyết, cô luôn có loại ảo giác mình là một người chị.

Dương Tuyết kéo cô đi về phía sân vận động, cô bỗng nghĩ đến gì đó, hỏi: “Nhà cậu… gần đây sao rồi?”

Khoảng thời gian trước Dương Tuyết nói cho cô, bố mẹ cô ấy đòi ly hôn, do bố cô ấy có người phụ nữ khác bên ngoài.

Đối tượng ngoại tình còn là mối tình đầu.

Một điều vô cùng chấn động là một ngày nọ, Dương Tuyết suýt bị bắt cóc khi đang trên đường về nhà sau buổi tự học tối. Cô ấy nói rằng chính mối tình đầu của bố đã bắt cóc mình, âm mưu lấy cô ấy ra để uy hiếp mẹ của cô ấy, chỉ vì để cho mẹ cô ấy phải ly hôn.

Nói tới chuyện này, vẻ mặt Dương Tuyết tràn đầy vẻ mỉa mai: “Người phụ nữ kia 80% là thần kinh đã không bình thường, sau chuyện này mẹ tớ càng quyết tâm sẽ  ly hôn với bố. Như vậy mà bố tớ vẫn còn một lòng si mê, tớ thấy ông ấy cũng điên rồi, coi con gái ruột của mình thành gì đây chứ?”

Chuyện đã trôi qua nhiều ngày, bình thường Dương Tuyết cũng không nói tới chuyện trong nhà, bây giờ nghe Lục Ngô hỏi, cô ấy chỉ thờ ơ nhún vai: “Vậy đó, điều nực cười là bố tớ vẫn muốn giành quyền nuôi tớ. Ông ấy đang mơ à. Dù sao cũng có vệ…” Cô ấy dừng lại đột ngột, sau đó nói tiếp: “Có anh ấy ở đây, mình không sợ nữa.”

Lục Ngô sờ sờ tóc của cô ấy: “Sẽ ổn thôi.”

“Ừm, bây giờ tớ cũng nghĩ thoáng rồi, chỉ hy vọng năm tháng sau này mẹ có thể sống vui vẻ lên chút.” Dương Tuyết kéo cánh tay Lục Ngô: “Đừng nói chuyện này nữa, cậu với nam thần gần đây có tiến triển gì không?”

Lục Ngô sững sờ: “Tiến triển…”

“Hừ hừ. Tớ quyết tâm đẩy thuyền CP của cậu.”

“Tớ… Không chắc lắm…” Cô do dự đáp.

“Vậy nghĩa là có tiến triển?” Dương Tuyết tràn đầy phấn khởi: “Kể tớ nghe một chút, tớ còn có thể làm quân sư cho cậu.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn hạng mục nhảy cao trước mắt, đông đến mức vây thành ba tầng trong ba tầng ngoài, cô ấy kéo Lục Ngô ngồi xổm ở một góc ít người.

Bị ánh mắt như thiêu đốt của Dương Tuyết nhìn chằm chằm, Lục Ngô không hề có sức chống đỡ, chậm rãi kể từng chuyện về mối quan hệ với Tiêu Lăng gần đây.

“Đôi khi tớ cảm thấy cậu ấy…” Lục Ngô cân nhắc dùng từ: “Tớ không dám nói thích, nhưng… liệu cậu ấy có chút thiện cảm nào với tớ không?” Cô nói, giọng điệu cũng nhỏ dần.

Dương Tuyết nắm lấy cổ tay của cô, trong sự phấn khích còn mang vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Sao lại chỉ có một chút thiện cảm chứ? Tớ đảm bảo rằng, cậu ấy nhất định cũng thích cậu!”

Có khả năng vậy, mỗi lần cô nhớ lại từng phân cảnh chung đụng cùng Tiêu Lăng, đều sẽ giống như bọt nước đang sôi dần, sùng sục nổi từ dưới lên, nóng đến nỗi khiến cho cô cảm thấy lâng lâng choáng váng.

Mỗi lần như vậy, cô sẽ hít thở sâu vài hơi, buộc bản thân mình phải kìm nén những ý nghĩ viển vông.

Ngón trỏ của Lục Ngô nhẹ nhàng xoa xoa góc áo: “Thế nhưng nếu là tự mình đa tình, sẽ vô cùng xấu hổ…”

“Cậu không tỏ tình cũng không sao.” Dương Tuyết như người từng trải, giọng điệu nặng nề: “Tớ nói cho cậu biết, trong trường hợp này, cậu nhất định phải chuyển từ chủ động sang bị động, tuyệt đối đừng biểu lộ suy nghĩ, mà hãy quan sát từng cử chỉ hành động của cậu ấy. Lạt mềm buộc chặt, như gần như xa, tuyệt đối là thủ đoạn theo đuổi con trai dễ dùng nhất, cho dù cuối cùng cậu ấy thực sự không thích cậu, cậu cũng sẽ không thấy khó xử. Dù sao thì cậu vẫn chưa tỏ tình.”

Đây chẳng phải là… chơi trò mập mờ à?

Lục Ngô chớp chớp mắt, sững sờ: “Dương Tuyết… Cậu hiểu biết nhiều thật đấy.”

Dương Tuyết: “…”

“… Nhìn nhiều hơn, cậu cũng sẽ hiểu.” Lời nói thấm thía.

Khi môn nhảy cao kết thúc thì cuộc nói chuyện dài của cố vấn tình cảm Dương Tuyết cũng dừng lại. Trước đây đầu óc Lục Ngô chậm chạp, đương nhiên chưa từng có cuộc giao đổi đầy tâm tư thiếu nữ như vậy với Dương Tuyết, bây giờ bị lôi kéo dạy bảo một hồi, mới sâu sắc phát hiện, yêu đương, thì ra cũng cần phải động não dùng mưu đồ—— điều này khiến cô chấn động, không khác nào mở ra cánh cổng đến với thế giới mới.

Yêu đương, thật khó.

“Những gì tớ nói, cậu nhớ chưa thế?” Dương Tuyết hắng giọng, một hồi lâu như vậy hình như chỉ có mình cô ấy nói chuyện: “Hu hu, nói thật, tớ cảm thấy người có tính cách như Tiêu Lăng, thái độ đối với cậu rõ ràng không giống với những cô gái khác, cũng vì cậu mà làm những chuyện kia, nếu nói không phải thích cậu thì tớ không tin.”

Lục Ngô im lặng.

Đương nhiên Cô hy vọng những lời Dương Tuyết nói là đúng.

Nhưng mà bảo cô… Lạt mềm buộc chặt, cô thực sự không làm được.

Không biết lúc người khác đối mặt với người mình thích, có giống như cô hay không.

Mỗi một tế bào trong người đều đang hô hào cô tiến lại gần cậu một chút, lại gần thêm một chút.

Nếu như nhân loại không có lý trí, có lẽ cô cũng không cần phải dè dặt che giấu cảm xúc yêu thích mang theo chút tự ti của mình.

Cô sẽ không thể kiềm chế được mà ôm chầm lấy cậu, hôn lên đôi mắt như dòng suối ấy.

Đôi lông mi dài ấy có lẽ sẽ hơi run lên vì ngạc nhiên, lướt qua môi cô, mang theo cảm giác ngứa ngáy ngọt ngào mềm mại, xông thẳng vào đáy lòng cô.

Sau đó cô sẽ trực tiếp, trực tiếp nói cho cậu biết.

Tớ thực sự rất thích cậu.