"Cậu gạt người." Kỷ Vô Thanh đột nhiên mở miệng nói: "Cậu gạt tôi, tôi không tin cậu." Cô đột nhiên chảy xuống nước mắt, con mắt ướt sũng nhìn Lâm Thiên Tự nói: "Tôi không tin cậu, gạt người, cậu không thích tôi... cậu vẫn đều không thích tôi."
Lâm Thiên Tự sợ hãi, nàng là lần đầu tiên thấy Kỷ Vô Thanh khóc, nhất thời có chút vô thố, nàng đưa tay muốn đi lau nước mắt trên mặt Kỷ Vô Thanh, tay lại bị một bàn tay gạt trở lại.
"..." Lâm Thiên Tự lần đầu tiên bị Kỷ Vô Thanh cự tuyệt, trong ấn tượng của Lâm Thiên Tự, Kỷ Vô Thanh đối với nàng, có xấu hổ, có ngại ngùng, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt qua. Đây là lần đầu tiên cường đại cự tuyệt "Vô Thanh?"
"Cậu gạt người... cậu gạt người." Kỷ Vô Thanh vừa nói, con người vừa rầm rầm chảy xuống nước mắt, giọng nói của cô mang theo nghẹn ngào, thâm tình bi thương, nước mắt của cô làm suy sụp lòng Lâm Thiên Tự, cô nói: "Cậu gạt người, cậu cho tới bây giờ cũng đều không thích tôi, vì sao bây giờ lại thích tôi? Tôi không tin! Tôi không tin, tôi không tin! Tôi không tin!" Cô nghẹn ngào tê hô, mỗi một câu "Tôi không tin" giống như muốn xé rách tim Lâm Thiên Tự.
"Tôi không tin! Cậu căn bản là không thích tôi! Tôi không tin! Tôi không tin! Cậu gạt người, các người đều đang lừa gạt tôi!" Kỷ Vô Thanh có chút không khống chế được hô "Lâm Thiên Tự, cậu có thể không thích tôi, thế nhưng cậu không thể gạt tôi, cậu không thể gạt tôi! Cậu có thể không thích tôi, thế nhưng không cần bố thí tôi, đừng đem tôi trở thành thế thân, đừng lừa dối tôi!"
"Tớ không có!" Lâm Thiên Tự vội la lên: "Vô Thanh, tớ không có lừa cậu, cậu cũng không phải là thế thân! Tớ thật sự thích cậu!"
"Tôi không tin, tôi không tin!" Kỷ Vô Thanh đột nhiên đứng lên, cô dắt Thiên Tự ra bên ngoài cửa "Cậu đi, cậu đi! Cậu đi! Ở đây không cần kẻ lừa gạt, cậu đi đi!"
Lâm Thiên Tự bị Kỷ Vô Thanh kéo như vậy, nàng chưa từng nghĩ Kỷ Vô Thanh sẽ có phản ứng như vậy, nàng thậm chí đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Vì sao Kỷ Vô Thanh lại có phản ứng như vậy "Vô Thanh?! Vô Thanh cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
"Cậu đi đi! Tớ cầu xin cậu, cậu đi đi." Kỷ Vô Thanh vừa khóc vừa đẩy nàng.
"Vì sao? Vô Thanh, cậu không thích tớ sao? Cậu ghét tớ sao? nếu như cậu không thích tớ, chúng ta có thể làm bằng hữu, Vô Thanh!" Lâm Thiên Tự giảy dụa quay người lại, cầm lấy bả vai Kỷ Vô Thanh, hỏi.
Kỷ Vô Thanh đột nhiên từ chối, vẻ mặt khủng hoảng "Gạt người, không nên đụng tôi! Không nên đụng tôi! Cậu đi! Cậu đi!" Nàng đột nhiên cố sức lôi Lâm Thiên Tự ra cửa, một tay đóng lại cửa phòng làm việc.
"Cậu đi đi." Kỷ Vô Thanh đứng ở phía sau cửa, khóc ròng nói: "Xậu đi đi, cầu cậu. Đừng... gạt tôi nữa."
"Tớ không có lừa cậu..."
Kỷ Vô Thanh bụm mặt, khóc.
....
"Kỷ Vô Thanh em vẽ tranh thật đẹp. Sau này nhất định sẽ trở thành một đại họa sĩ."
"Hội trưởng vẽ tranh cũng rất đẹp."
"Vô Thanh, lần này người trường cử đi du học nhất định là em. Sau đó em chính là một đại họa sĩ, một bức tranh thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền nha."
"Nói vậy, em lấy toàn bộ tiền mua kem ly cho hội trưởng ăn."
"Ôi chao? Thực sự sao? Vô Thanh, em đối với tôi thật tốt, tôi thích em nhất."
"Ân, em, em cũng thích hội trưởng."
...
"Xem! Chính là cô ấy nha, biếи ŧɦái, thích nữ sinh."
"Thật là buồn nôn! Trường chúng ta tại sao lại có thứ biếи ŧɦái như vậy a, tớ không muốn cùng kẻ biếи ŧɦái chung một cái ký túc xá a!"
.....
"Người trường học cử đi du học lần này đã xác định, chính là hội trưởng."
"Ôi chao? Vì sao chọn hội trưởng? Ngay từ đầu không phải đều đã chọn Kỷ Vô Thanh rồi sao?"
"Ai nha! Trường học làm sao lại có thể chọn thứ biếи ŧɦái đó! Kỷ Vô Thanh nha, cô ấy là đồng tính luyến ái, cậu biết đồng tính luyến ái sao? Siêu cấp buồn nôn..."
...
"Vì sao chị muốn gạt em? Vì sao chị lại nói cho bọn họ?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý, Vô Thanh, không cần ghét tôi, tôi không phải cố ý, mẹ của tôi nhất định buộc tôi phải tranh thủ chuyến du học đó, tôi không còn cách nào.."
...
"Chúng ta giúp con tìm một trường học, ở đó là người quen của thúc thúc. Con vẽ tranh lấy được nhiều giấy khen như vậy, hiệu trưởng bên kia rất coi trọng con, hơn nữa trường bên kia rất xa, không biết chuyện tình bên này. Chú cũng chỉ có thể giúp con một lần cuối cùng này."
"Sau này con sẽ ở lại trường học bên kia, không có chuyện gì không cần phải trở về, sinh hoạt phí của con, thím và thúc thúc của con định kỳ sẽ gửi cho con, con cũng nên thông cảm cho chúng ta, Tịnh Tịnh còn muốn thi vào trường đại học, con cũng không nên thường xuyên tìm em ấy chơi."
"..Hảo.."
...
"Ách, Kỷ Vô Thanh, cậu biết thuốc màu đỏ tô sai rồi nên làm gì không?"
"Ôi chao?"
...
"Ân, nếu như cậu còn cái gì không hiểu thì có thể hỏi tớ."
"A?"
"Tớ không có ý tứ khác. Chính là nhìn cậu bình thường học tiếng Anh có chút khó khăn, nếu như cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi tớ. ân, ở phương diện tiếng Anh này, tớ vẫn là học rất tốt."
....
"Kỷ Vô Thanh, cậy vẽ tranh đẹp như vậy, sau này là muốn trở thành họa sĩ sao?"
"Ôi chao? Tớ, tớ không nghĩ qua... cái kia, vẽ tranh là, là từ nhỏ thì bắt đầu vẻ, không có nghĩ nhiều như vậy."
"Không nghĩ nhiều như vậy, cậu có thể ngẫm lại a, sau này trở thành họa sĩ truyện tranh, hoặc là giáo viên dạy vẽ, hoặc bản thân tự vẽ, rất nhiều tiền! Cậu vẽ tranh đẹp như vậy, nhất định có thể.
....
"Kỷ Vô Thanh, tốt nghiệp xong thì đi A thị đi? ở A thị có một trường mỹ thuật nha. Tớ cũng muốn đến học ở A thị, tớ ở bên kia chờ cậu? Chúng ta sau này còn có thể làm bằng hữu sao?
"... Tớ, tớ có thể sẽ không thi đậu."
"Không có chuyện gì, Vô Thanh nhất định có thể. Vô Thanh nếu đậu rồi nhất định phải nói cho tớ biết nha!"
...
"Em là Kỷ Vô Thanh? Tranh của em rất đẹp. Chị họ Lâm, là Lâm Thiên Sương. Thật cao hứng khi biết em."
"Lâm Thiên Sương?"
"Đúng vậy. Chị học ở sát vách em nha, mỗi tuần hầu như đều tới nơi này vẽ tranh. Chị rất thích tranh của em."
"Cảm ơn."
"Làm bằng hữu đi."
"Hảo."
....
"Vô Thanh, em thật đáng yêu. Chị thích em."
"Ôi chao?"
"Chị thích em, em đừng trốn tránh, chị biết, em cùng chị là cùng một loại người."
"Em em em...."
"Đừng lo lắng, chị sẽ không nói ra ngoài, em xem, em đều không phải cũng biết bí mật của chị sao?"
"..."
"Vô Thanh, chị thích em. Em thích chị sao?"
"Em..."
"Không sao, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè, đừng cự tuyệt chị nhanh như vậy được không? Vô Thanh."
"...Hảo."
...
"Vô Thanh, chị thích em, chúng ta có thể thử xem xét không?"
"Thế nhưng, thế nhưng em, em không được."
"Chỉ cần thử một chút thôi, thử xem có thể không. Chị thích em. Vô Thanh. Yên tâm, chị sẽ không miễn cưỡng em làm bất cứ chuyện gì em không thích."
".."
....
"Các cậu có nhìn không? Trên vi bác cũng đều truyền khắp nơi."
"Tớ có thấy! Chính là hệ quốc họa Kỷ Vô Thanh đi! Ai nha nha siêu cấp đáng sợ."
"Cư nhiên lại là một đồng tính luyến ái! Thiên ạ, bọn họ còn nói cô ấy bình thường còn ra ngoài làm loạn."
"Không chừng còn bị HIV"
"Ai nha, đồng tính luyến ái thật ghê tởm, tác phong cuộc sống thối nát của đồng tính luyến ái càng ghê tởm."
..
"Xin lỗi, xin lỗi Vô Thanh. Chị không biết sẽ như vậy, chị không biết Hoan Hoan lại xem điện thoại của chị, cũng không biết nàng đem ảnh chụp của chúng ta phát ra. Chị không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy."
"Nàng gạt người, tôi không có đi ra ngoài làm loạn... nàng không thể nói như vậy."
"Xin lỗi, Vô Thanh, xin lỗi, chị không biết Hoan Hoan lại biến thành như vậy.
"Gạt người.."
"Vô Thanh..."
"Chị gạt người. Chị cùng Ngô Hoan Hoan cùng một chổ.... thế nhưng chỉ cần chị nói với tôi, tôi sẽ rời đi, vì sao lại phải làm như vậy.."
"Vô Thanh... Vô Thanh, xin lỗi. Em vẫn không cùng chị... ngày đó Hoan Hoan... chúng tôi...."
"Đồ lừa gạt, chị đi đi."
....
"Em muốn nghĩ học, em suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ân, em muốn tạm thời nghỉ học."
"Tạm thời nghỉ học, vậy em tính làm gì?"
"... Em, em muốn đi tìm một người."
Lâm Thiên Tự, Lâm Thiên Tự.
Cậu còn ở thành thị kia sao? Vì sao cậu không tới thành phố này, cậu đã đi đâu?
Lâm Thiên Tự, cậu xem, trên thế giới này có nhiều kẻ lừa gạt như vậy. Chỉ có cậu không gạt tớ... thế nhưng vì sao cậu chưa đến thành phố này? Cậu không phải đã nói... sẽ tới nơi này sao?
Lâm Thiên Tự, tớ bị người khác khi dễ, cậu biết không?