Ở văn phòng làm việc của Kỷ Vô Thanh hôm nay không khí có chút thấp, đến một người trì độn với cảm xúc như Kỷ Vô Thanh cũng cảm thấy không thích hợp, cả người khó chịu hẳn lên, còn thanh niên tràn đầy nhiệt huyết như Ngô Hạo Nhiên thực sự sắp chống cự không nổi nữa rồi.
Vì sao?
Vì sao?
Một công tác an tĩnh nhưng hài hòa trước đây chạy đi nơi nào rồi? Vì sao lúc này tuy an tĩnh nhưng lại quỷ dị như vậy? Cái cảm giác như ngày tận thế đang tới gần lúc này là ở đâu ra? Hắn tại sao lại có xúc động muốn chạy khỏi Đài Loan này.
Ngô Hạo Nhiên điên cuồng mà đập đầu xuống bàn, trong tư trưởng thật sự là nhịn không được muốn khóc a.....
Hắn rõ ràng là một thanh niên hoạt bát, nhiệt huyết, một chút cũng không hề nghĩ tiêu cực, thế nhưng vì sao cuộc sống càng ngày càng khó khăn a, bản thân hắn sắp đi theo con đường của Lâm muội muội luôn rồi?!!!!
Ảo giác!
Tuyệt đối là ảo giác.
Hắn nhất định là dạo gần đây công tác quá mệt mỏi, lão sư, em có thể tan tầm sớm một chút không? Lão sư.....
Kỷ Vô Thanh buông bút lông trên tay xuống, bộ truyện tranh《Năng lượng mặt trời》 cuối cùng cũng đã được hoàn thành. Hah, ngày hôm nay rốt cục cũng hoàn thành, tính đến nay trên "Tạp chí xã" cũng đã có 40 tập truyện tranh này, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một khoảng thời gian rồi, có thể thoát khỏi những ngày bị biên tập bám riết đòi bản thảo.
Kỷ Vô Thanh nghĩ mình đã qua được một năm a, nhớ tới không khỏi lệ rơi đầy mặt a. Bất quá, tuy bây giờ đã hoàn thành bộ truyện này, thế nhưng hoàn toàn không có cảm giác vui sướng mà thở ra một hơi a. Nguyên nhân sao? Đương nhiên vì một người trong phòng làm việc luôn tản ra một không khí gọi là áp suất thấp------ Vương Sở Sở.
Vương Sở Sở vẫn đang tô màu, mặt vô biểu tình, không rên một tiếng, bút lông trên tay chậm rãi tô màu. Mấy ngày nay Vương Sở Sở cũng đều an tĩnh như thế, bất quá Kỷ Vô Thanh vẫn thấy một cổ không khí u ám màu đen tản ra xung quanh Vương Sở Sở.
Đây là... làm sao vậy? Người đang đàm luyến ái đều có trạng thái như vậy sao?.
Kỷ Vô Thanh quay đầu nhìn Ngô Hạo Nhiên, Ngô Hạo Nhiên cùng Vương Sở Sở là học chung trường, nếu đã là đồng học, ngày thường chắc cũng có liên hệ, chắc chắn cũng biết một ít nguyên nhân a?.
Kỷ Vô Thanh dùng ánh mắt hỏi Ngô Hạo Nhiên.
Vẻ mặt của Ngô Hạo Nhiên như trên đời này không có chuyện vui, thấy Kỷ Vô Thanh nhìn hắn như vậy, vội vã dùng gương mặt dữ tợn biểu thị bản thân cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Vương Sở Sở đột nhiên biến thành dạng này, hắn so với ai khác còn muốn chết hơn, hắn mới không cần ngồi trong bầu không khí quỷ dị này mà làm việc a...
Biểu tình trên mặt Ngô Hạo Nhiên sắp sụp đổ rồi, hắn thật sự muốn ăn thịt người rồi.
Kỷ Vô Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn Vương Sở Sở, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra đây? Áp xuất thấp đến sắp nỗi bảo trong phòng làm việc này, rốt cuộc vì sao mà có a!!!!!
Kỷ Vô Thanh cùng Ngô Hạo Nhiên bên này đang liếc mắt đưa tình tiến hành giao lưu chiều sâu, Vương Sở Sở bên kia đã buông bút lông trên tay xuống. Nàng đem bản vẽ đã tô màu xong đặt sang một bên, sau đó, đột nhiên "Oa" một tiếng, nằm úp sấp xuống bàn khóc rống lên.
"Ôi chao?!" Ngô Hạo Nhiên vừa thấy bộ dáng này của Vương Sở Sở lập tức nhảy từ trên ghế lên, sau đó gương mặt như phát điên nhìn Kỷ Vô Thanh: này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!! Hiện tại là cái tình huống gì?!! Vì sao đột nhiên khóc?!! Làm sao bây giờ?!! Lão sư!!!!!!!
Kỷ Vô Thanh hiển nhiên cũng bị hành động lúc này của Vương Sở Sở hù sợ. Trong lúc nhất thời trong đầu trống không, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô từ ghế đứng lên, sau đó quay đầu nhìn Ngô Hạo Nhiên, lại thấy Ngô Hạo Nhiên đang phát điên nhìn mình.
Vậy nên, tình huống hiện tại là cái gì?!! Cô phải xử lý như thế nào??
Kỷ Vô Thanh im lặng, nhiều năm qua cuộc sống của cô cứ một mình mà qua, hoàn toàn không am hiểu quan hệ giao tiếp a, nên hoàn toàn không biết xử lý tình huống này như thế nào a.
Cô lại quay đầu nhìn vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ của Ngô Hạo Nhiên.
Nhưng mà chuyện tình của nữ sinh lại hỏi để một nam hài đến an ủi thật có chút không hợp lý a, huống hồ bộ dáng muốn chết kia của Ngô Hạo Nhiên rõ ràng là một người không biết an ủi người khác.
Vương Sở Sở nằm trên bàn càng khóc càng lớn, hiển nhiên tâm trạng lúc này cũng không rảnh mà quan tâm tâm tình của hai người còn lại trong phòng làm việc. Ngô Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh càng ngày càng nổi điên, không cẩn thận coi chừng một giây sau sẽ tạc mao*, từ một thiếu niên nhiệt huyết vẽ truyện tranh bây giờ thành một thiếu niên nhiệt huyết vẽ tranh kinh dị.
[*là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào]
Kỷ Vô Thanh cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng đau, cô thật sự là không ứng đối nổi tình huống lúc này. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là để Ngô Hạo Nhiên về trước, ở đây cứ để cho bản thân. Ngô Hạo Nhiên thấy ánh mắt của Kỷ Vô Thanh, lập tức như được đại xá, vội lấy balo của mình, cũng không thèm quan tâm Vương Sở Sở đang nằm trên bàn, lập tức chạy thục mạng.
Cho nên mới hỏi nam sinh là sợ nữ sinh khóc đến cỡ nào đây? Kỷ Vô Thanh nhìn bóng lưng chạy bán mạng của Ngô hạo Nhiên, cảm thấy đầu óc của mình so với vừa rồi càng thêm đau.
Ở trong lòng lén lúc mà thở dài một hơi, Kỷ Vô Thanh cẩn thận bước đến bên cạnh Vương Sở Sở, tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Sở Sở, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ân... thế nào lại khóc đây?" Kỷ Vô Thanh suy nghĩ một chút lại nói thêm "Chẳng lẽ là, ân, em cùng Lâm Thiên Tự xảy ra chuyện gì?" Kỷ Vô Thanh trong khoảng thời gian ngắn không biết mở miệng như thế nào. Tuy lúc nàng đi đến bên Vương Sở Sở đã có nghĩ đến khả năng này, nàng cũng vô số lần nghĩ đến nói như thế nào để Vương Sở Sở thoải mái, nhưng lời nói vừa đến bên mép lại không nói được cái gì.
Vương Sở Sở còn nằm úp sấp trên bàn khóc, Kỷ Vô Thanh cũng không còn cách nào, cũng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi bên cạnh Vương Sở Sở, một tay nhu nhu tóc nàng, một bên nghe nàng khóc. Qua một lúc lâu, Vương Sở Sở rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Vô Thanh, trên gương mặt đều là nước mắt.
Kỷ Vô Thanh sửng sốt một chút, nghĩ có khả năng Vương Sở Sở sẽ nói cái gì với bản thân. Vì vậy cô lại không nói gì, ngồi im lặng nhìn Vương Sở Sở.
"...Lão sư..."" Vương Sở Sở nhìn Kỷ Vô Thanh nói.
Kỷ Vô Thanh phản ứng hơi chậm, một chút mới hỏi "Sở Sở... xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là làm sao vậy?" Kỷ Vô Thanh cũng đã đoán được ít nhiều nguyên nhân, Vương Sở Sở như vậy sợ rằng có liên quan đến Lâm Thiên Tự.
Thế nhưng giữa hai người sẽ phát sinh chuyện gì? Lẽ nào hai người cãi nhau sao? Người luyến ái tâm trạng hay thay đổi thất thường, Kỷ Vô Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến điểm này. Thế nhưng hai người vì sao lại cãi nhau đây? Vương Sở Sở cũng không phải loại người cố tình gây sự, cũng không phải nữ hài tử chanh chua. Tuy đôi khi Vương Sở Sở cũng sẽ làm nũng với Lâm Thiên Tự, thế nhưng cũng không phải là một người cố tình gây sự, cũng không phải loại người tùy ý phát giận. Kỷ Vô Thanh im lặng một chút tính tình Lâm Thiên Tự, mặc kệ là đối với ai lại đây xem, cũng đều nói là một người có tính tình cực kỳ tốt. Kỷ Vô Thanh thật sự không nghĩ ra được, hai người cuối cùng là vì chuyện gì mà cại nhau.
"Lão sư, thích một người, sẽ là như thế nào? Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới gọi là thích?" Vương Sở Sở đột nhiên nhảy qua ôm cổ Kỷ Vô Thanh, đem mặt vùi vào vai Kỷ Vô Thanh, khóc nói "Nàng thích em, em cảm thấy vô cùng vui vẻ, thế nhưng vì sao hiện tại em lại nghĩ nàng vốn không thích em, nàng là thật sự thích em sao?"
Kỷ Vô Thanh có chút sững sờ, không hiểu được ý tứ của Vương Sở Sở, chỉ có thể vỗ vỗ lưng an ủi nói "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại nói như vậy đây?" hai người lúc trước không phải vui vẻ cùng đi vẽ tranh sao? Thế nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ?.
Vương Sở Sở thút tha thút thít mà nói rằng "Mấy hôm trước, là sinh nhật của bạn em, có mời em cùng đi tham dự sinh nhật của nàng. Chúng em đầu tiên đến ăn cơm, sau đó lại đi KTV ca hát. Lúc đó bạn của em nói có thể mang theo bạn của mình cùng đi. Cho nên em rủ Thiên Tự đi cùng. ngày đó trong KTV có rất nhiều người, tâm tình của mọi người lúc đó điều phi thường tốt cho nên cũng bắt đầu vui chơi, có mấy nam sinh gọi rượu vào uống. Lão sư, chị là biết người uống rượu sẽ có những hành vi lớn mật... Kỳ thật em cũng không biết lúc đó vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, nói chung, em cũng không biết nam sinh kia thích em. Thế nhưng lúc đó hắn đột nhiên thổ lộ với em, điều này làm cho em có chút trở tay không kịp, em chỉ phát ngốc mà đứng đó không biết làm cái gì bây giờ, sau đó nam sinh kia đột nhiên muốn hôn em, lúc đó em rất sợ, cũng rất khẩn trương. Tràng diện khi đó rất hỗn loạn, Thiên Tự đem em kéo lại, sau đó bạn học của em ở một bên khuyến khích nam sinh say rượu đang "hồ ngôn toán ngữ" biểu lộ kia tỉnh lại. Lúc đó người ở trong KTV cũng không biết quan hệ của em cùng Thiên Tự, cũng có thể có người biết, nhưng không nói. Nhân tràng diện hỗn loạn lúc đó, còn có nam sinh nhân cơ hội ồn ào, bảo em tiếp thu tình cảm của nam sinh kia. Điều này làm tư tưởng của em có chút không tiếp thu kịp, sau đó Thiên Tự kéo em ra ngoài, lúc đó tâm tình của em cũng có chút không tốt, những chuyện xảy ra kế tiếp em đều mơ mơ màng màng, dù sao Thiên Tự cũng sẽ đưa em về nhà, lúc đó chúng em cũng không nói gì thêm, em trở về ký túc xá, Thiên Tự cũng trở về nhà....."
Kỷ Vô Thanh ngồi bên cạnh Vương Sở Sở, nghe Vương Sở Sở không đầu không đuôi, có chút gián đoạn về chuyện tình ngày hôm đó, nhịn không được há to miệng, cô suy nghĩ một chút, nghĩ tới bộ dáng hiện tại của mình khẳng định đặc biệt xuẩn* [*=ngu]
"Cho nên ý em nói ra Lâm Thiên Tự vì chuyện kia mà giận dỗi với em?" Kỷ Vô Thanh hỏi, cô cũng chỉ có thể nghĩ đến tình huống này, cho nên khuyên Sở Sở mà nói "Tốt nhất em nên cùng Thiên Tự giải thích một chút, Thiên Tự cũng không phải là người chỉ nhìn không nghe... Cái kia, chị là nói, Lâm Thiên Tự hẵn cũng không phải là người không biết lý lẽ. Tuy bây giờ có thể nàng rất tức giận, dù sao cũng xảy ra loại sự tình này, nàng... Là ai cũng phải có tức giận. Huống hồ..." Kỷ Vô Thanh tiếp tục nói "Nàng tức giận cũng chứng minh nàng quan tâm em nha, cho nên em cũng không nên cùng nàng cãi nhau. Hai người các em nên tìm một cơ hội, mọi người đem sự tình nói rõ thì tốt rồi."
Vương Sở Sở nghe Kỷ Vô Thanh nói như vậy, nhịn không được lại khóc lên, nàng vừa khóc vừa lớn tiếng nói "Ta sở dĩ nghĩ Thiên Tự không thích em, chính là bởi vì nàng căn bản không hề tức giận."
"Ôi chao?" Kỷ Vô Thanh có chút không hiểu. "Không, không có tức giận?"
"Ân" Vương Sở Sở gật đầu "Không có tức giận."
Kỷ Vô Thanh nghi hoặc nói "Nếu Lâm Thiên Tự không có tức giận, vậy tại sao em lại cùng nàng cãi nhau, nàng không tức giận như vậy không phải rất tốt sao?"
Vương Sở Sở nói "Chúng em không có cãi nhau... Phải nói là từ trước tới giờ em và nàng chưa bao giờ cãi nhau, lúc trước nếu có cãi nhau đều là em tự mình tức giận. Thiên Tự cho tới bây giờ cũng không cùng em tranh cãi cái gì."
_________________________________
Ed: aiiiii hôm nay tui sắp chết rồi, nay cuối học kỳ, bạn tui ở thành phố về rủ tui đi chơi, ok tui đi, về nhà xỉn hết biết con mẹ gì luôn, đang nằm thoi thóp chợt điện thoại tui nó la làng, thiệt lúc đó muốn chọi ghê, mà tiếc tiền nên hoyyy. nhỏ bạn khốn nạn kiu tui mở lap lên nó cho tui coi cái này, ráng mà mò lên hok nó chửi, douma đang xỉn thấy video nó gửi tui tỉnh luôn mấy má ơi. nó gửi cho tui clip hentai, bản mới nhất mới nó mới moi ra, đó giờ tui hiền, tui coi cũng coi anime, phim là phim tâm lý nào có coi H 20+ người thật a. tui chửi nó như điên mà nó méo nói gì, wtf??????. bửa nay đáng lẽ tui thông báo beta là tui k ed, nào ngờ sau chiện đó tui tĩnh luôn, ngồi ed 3 truyện đây. mà lúc tui đang ed truyện này nà, tui lại nhận đc google drive, douma mở lên mém nuốt điếu thuốc zô họng vậy, sặc chảy nước mắt. hok lẽ giờ tui bất chấp youtube mà đăng lên cho mấy thím hiểu cảm giác của tui chứ trời. tuyệt giao, ta muốn tuyệt giao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Beta: Ed ới gửi link.... à không, hiện tại editor đang trong chuồng ngủ rồi, hãy phù hộ cho ed đi, mô phật:v ,tui cũng vào chuồng ngủ đây =]]]] mấy bạn ngủ ngon