Ngọc Băng không ngừng cầu xin Lục Hàn, càng làm như làm cho anh chán ghét thêm. Chưa đợi cô ta la hét xong thì có người đưa bốn người đi, làm cho mấy bậc phụ huynh cũng vang khóc xin tha.
Chuyện này đã làm tác động đến cả trường ai nấy cũng nhanh chóng đi ra xem hóng hớt chuyện và bốn người đó được đưa đi đến trại cải tạo được lan truyền khắp trường.
Sau khi giải quyết xong Trình Khải có chuyện muốn nói với anh nên hai người cũng nhanh chóng đi ra chỗ vắng người để nói chuyện.
Trình Khải:" Chuyện em gái tôi bị đánh là liên quan đến cậu!"
Lục Hàn:" Xin lỗi vì liên lụy đến cậu ấy! tôi có thể đảm bảo sẽ không có lần thứ hai xảy ra chuyện này đâu!"
Trình Khải:" Cậu thích Giản Nhu!"
Lục Hàn:" Phải! tôi nhất định bảo vệ được cậu ấy!"
Trình Khải:" Tôi mong cậu nói được phải làm được đấy Lục Hàn thiếu gia!"
Lục Hàn:" Tôi nhất định làm được!"
Trình Khải:" Được rồi vậy tôi đi trước cậu mau vào lớp học đi! cúp hai môn rồi đấy!"
Lục Hàn:" Ừm!"
Hai người nói chuyện xong thì mỗi người đi một nơi, đang trên đi lên lớp thì bất ngờ anh bị Vũ Nghi chặn lối đi.
Vũ Nghi:" Lục Hàn cậu nghe tớ nói một chút được không?"
Lục Hàn:" Nhanh"
Vũ Nghi:" Chuyện là hồi nãy những gì Ngọc Băng nói không phải sự thật đâu, tớ với cậu ta không quen nhau là thật đấy! cậu ấy vu khống tớ đấy cậu phải tin tôi!"
Lục Hàn:" Vậy lúc quay video xong không cứu người trước! lúc tôi lại cũng không thấy cô ở đó!"
Vũ Nghi:" Lúc đó tớ chạy đi tìm người giúp khi quay lại liền không thấy người đâu!"
Lục Hàn:" Là như vậy sao!"
Vũ Nghi:" Phải những gì tớ nói là sự thật cậu phải tin tớ!"
Lục Hàn:" Tôi không cần biết cô có liên quan không nhưng cô nên nhớ một điều này là không nên đụng tới Giản Nhu nếu không tôi không tha bất kì ai đâu!"
Vũ Nghi:" Chẳng lẽ cậu thích Giản Nhu rồi sao?"
Lục Hàn:" Chuyện này không liên quan đến cô!"
Nói xong anh bỏ đi mất hút để cho cô ta đứng một mình bơ vơ ở đó một mình, lựa hận trong lòng cô ta càng ngày càng tăng lên. Cô ta không ngờ loại bỏ một đối thủ lại thêm một đối thủ khác lần này anh còn chủ ra mặt bảo vệ cô nữa.
Phải chuyện báo tin rồi ra kế hoạch cho Ngọc Băng hại cô rồi tự mình quay video lại làm bằng chứng điều này là nằm trong kế hoạch của cô ta hết. Cô ta chỉ mượn tay giết người rồi tự biến bản thân là anh hùng, mong lần này sẽ lấy được sự chú ý của Lục Hàn.
Nhưng không ngờ cô ta lại nhận được câu trả lời này của anh, cô ta không can tâm bản thân cô ta lại chịu thiệt như vậy, nhất định sẽ đòi lại kể cả anh cũng vậy.
Lục Hàn vừa bước vào lớp thì Tống Dương và Khương Ngọc qua lại bên chỗ anh để hỏi chuyện.
Tống Dương:" Mọi chuyện xong rồi sao?"
Lục Hàn:" Ừm!"
Khương Ngọc:" Nghe nói bốn người bọn họ chỉ bị giam ở trại cải tạo 3 năm thôi sao? như vậy có nhẹ quá với bọn chúng không?"
Lục Hàn:" Đơn nhiên sẽ không dễ dàng như vậy rồi, đụng vào người của tôi thì phải có giá của nó!"
Tống Dương:" Cậu đã làm gì?"
Lục Hàn:" Chỉ cho bọn hò nếm mùi đau khổ một chút, những công ty của bọn họ đều bị phá sản hết rồ!"
Khương Ngọc:" Tan học chúng ta đi thăm Giản Nhu nha! nghe nói cậu ấy đã tỉnh lại rồi!"
Lục Hàn:" Ừm!"
Sau khi kết thúc buổi học cả ba người nhanh chóng ngồi xe lên chạy đến bệnh viện để thăm cô, vừa bước cửa vào liền thấy cô đang ngồi dựa lưng vào thành giường.
Thu Nguyệt:" Các con tới thăm Giản Nhu sao?"
Khương Ngọc:" Dạ vâng!"
Thu Nguyệt:" Vậy các con cứ ngồi đây đi ta đi xuống mua đồ ăn cho nó!"
Tống Dương:" Vâng!"
Giản Nhu:" Phiền các cậu quá!"
Lục Hàn:" Không phiền đâu!"
Giản Nhu:" Nghe nói cậu là người bế tớ đến bệnh viện, tớ cảm ơn cậu nhé! nếu không có cậu tớ không biết phải làm sao?"
Lục Hàn:" Xin lỗi vì tôi mà cậu bị thương!"
Giản Nhu:" Không hẳn là lỗi của cậu đâu nên cậu đừng trách bản thân mình!"
Khương Ngọc:"Cậu đã khỏe hơn chưa?"
Giản Nhu:" Khoẻ rồi!"
Tống Dương:" Vậy chừng nào cậu mới quay lại trường học?"
Giản Nhu:" Có lẽ là mấy ngày tới nữa!"
Bốn người nói chuyện một hồi mặt trời cũng đã chuyển tối đi, Lục Hàn và Tống Dương về trước, còn Khương Ngọc thì đợi Trình Khải đến.
Trình Khải đến bệnh viện thăm cô còn mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho cô ăn, bắt cô phải ăn sạch đống đồ này rồi mới buông tha cho cô. Thấy trời đã tối hẳn Thu Nguyệt lên tiếng.
Thu Nguyệt:" Trình Khải con mau đưa Khương Ngọc về nhà đi! con bé là con gái không nên đi một mình đâu!"
Giản Nhu:" Phải đấy anh hai!"
Trình Khải:" Được rồi nghe theo em hết được chưa* xoa đầu cô* đi thôi Khương Ngọc anh đưa em về!"
Khương Ngọc:" Vậy phiền anh quá!"
Trình Khải:" Không phiền đâu!"
Hai người nhanh chóng lên xe rồi chạy đi đến nhà Khương Ngọc, trên xe cô ấy lại bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất cho Trình Khải nghe, vậy mà anh cũng chịu khó lắng nghe còn rất nhiệt tình đáp lại. Đến nhà Khương Ngọc, hai người chào tạm biệt nhau rồi Trình Khải nhanh chóng quay trở lại bệnh viện để chăm sóc cô.