Đoạn Tuế hỏi Tề Hoan mấy câu, rồi liền mang nàng đi ra mắt đám đồ tử đồ tôn không ra gì của mình, để lại Thủy Linh và vị tiên tôn cùng hắn chơi cờ, hai mặt nhìn nhau. Lúc Đoạn Tuế mang Tề Hoan trở về, Hư Không Tử đang ngồi bên bờ ao câu cá, sau khi nghe thấy tiếng gào thét của Đoạn Tuế, hắn nghiêng đầu nhìn lại, lúc này Tề Hoan liền choáng váng. Người này là ai? Nàng căn bản không biết a. . . . . . “Lão tổ tông, ngài làm sao. . . . . . Tề Hoan? Sao con lại ở đây?” Hư Không Tử vẻ mặt kinh ngạc, uổng cho hắn tìm mãi không thấy tung tích Tề Hoan, không ngờ người đã tự chạy tới đây rồi. Tề Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt Hư Không Tử, làm sao cũng không thể tin được người này cư nhiên là sư phụ mình. Ngẫm lại Hư Không Tử ở cùng nàng hơn mười năm chính là vẻ mặt già cả, da nhăn nheo như hạt đào, còn vị nam tử thanh niên trước mắt này môi hồng răng trắng, khuôn mặt hoa đào, rất khó tin được đây là cùng một người. Tuy Tề Hoan biết rõ, theo lý mà nói, sau khi phi thăng có thể cải lão hoàn đồng, nếu Hư Không Tử không trẻ lại, thì đoán chừng Ngọc Long Nhi còn lâu mới coi trọng hắn, nhưng thế này thì quá khoa trương rồi. Hồi tưởng lại lần đầu tiên trông thấy Hư Không Tử ở Tống gia năm đó, bản thân mình còn phàn nàn tại sao xuyên qua không gặp được mĩ nam, hóa ra nàng thực đúng là đã gặp phải, đáng tiếc mĩ nam này tuổi tác hơi lớn một chút, mà thời gian xuyên qua của nàng cũng hơi muộn. “Sư đệ sư đệ. . . . . . Ai vậy? Hoan tử?” Không đợi hai thầy trò nhận nhau, bên kia Hư Linh Tử đã vui vẻ ôm một con cá lớn toàn thân tỏa ánh hào quang chạy tới. Trông thấy Tề Hoan, Hư Linh Tử ngẩn người, thuận tay ném luôn con cá trong ngực xuống đất. “Sư bá. . . . . .” Hư Linh Tử trái lại không có biến hóa gì lớn, chỉ thiếu đi một số nếp nhăn trên mặt, lúc cười rộ lên vẫn giống Phật Di Lặc, Tề Hoan vẫn còn nhận ra. “Sư bá, hắn là giả đúng không. . . . . . Sư phụ con tuyệt đối không thể nào có bộ dáng như vậy a!” Sau khi nhìn thấy Hư Linh Tử, Tề Hoan vội vàng kéo hắn sang một bên, ghé đầu rỉ tai thầm thì nói. Hư Linh Tử hơi sửng sốt, chợt đồng tình vỗ vỗ đầu Tề Hoan nói, “Đúng là hắn đấy, kì thật ta cũng không muốn tiếp nhận sự thật này đâu.” Sư đệ cùng lớn lên với mình, ấy vậy mà lại bị người khác cho rằng đó là con của hắn, thật làm cho người ta thương tâm a, rõ ràng bọn họ chỉ hơn kém nhau có mấy tuổi thôi mà. Được Hư Linh Tử khai sáng, Tề Hoan rốt cuộc tin tưởng, thằng nhóc thoạt nhìn còn trẻ hơn mình, đẹp trai hơn mình vài phần này chính là sư phụ mình. Ngươi nói năm đó nếu như nàng nhìn thấy diện mạo bây giờ của Hư Không Tử, nói không chừng hai người bọn họ đã có thể có một đoạn tình cảm thầy trò hiếm thấy, cho dù không có tình cảm, thì những năm ở núi Thanh Vân tối thiểu cũng xem như cảnh đẹp ý vui a, song hôm nay, hoa cúc vàng đã nguội lạnh rồi (*). (*) nguyên văn là ‘hoàng hoa thái đô lương liễu’: thành ngữ ý nói tất cả đã muộn màng, cơ hội đã qua, không thể cứu vãn nữa. Hư Không Tử vẻ mặt vô tội nhìn Tề Hoan, ánh mắt long lanh như nước chớp chớp, “Hoan tử, sư phụ như thế này rất khó coi sao ? Nếu không ta lại biến trở về bộ dạng trước kia nha?” Hắn sờ sờ mặt, cảm thấy mình cũng không tệ lắm, đến nay cũng chưa từng bị ai ghét bỏ a, làm sao vẻ mặt đồ đệ lại như muốn khóc đây? “Được rồi, người vẫn nên giữ nguyên như vậy đi.” Ở nhân gian mấy nghìn năm rồi mà không tìm được vợ, Tề Hoan cũng không muốn sư phụ biến về cái mặt mo kia đi khắp nơi dọa người, nếu thực như vậy, e là đời này nàng đừng mơ tưởng có sư mẫu. Hai thầy trò còn ở bên kia ôn chuyện, thì bên này Đoạn Tuế vẫy vẫy tay với Hư Linh Tử nói, “Linh Tử à, con cá này. . . . . . Ngươi lấy được từ chỗ nào?” Đoạn Tuế dùng ngón tay chọc chọc con cá mắt trợn trắng toàn thân lấp lánh kim quang nằm trên mặt đất. “Câu từ trong hồ lên a, đệ tử ngồi nguyên một ngày, còn lãng phí mất một lọ đan dược Địa giai thượng phẩm mới câu được đó.” Hư Linh Tử uất ức nói. Kết quả Đoạn Tuế trợn mắt quát, “Hỗn trướng, ngươi câu kim lý hộ thành (cá chép vàng bảo vệ thành) của thành Nhược Thủy nhà người ta, ngươi còn không biết thẹn mà kể lể sao.” Kim lý hộ thành là sinh vật duy nhất có thể sống được trong thành Nhược Thủy, loại cá chép này một khi tu tới mười vạn năm là có thể hóa rồng, tuy không thể rời khỏi thành trì, nhưng lại là linh thú có lực công kích vô cùng khủng bố, cho dù đối phó với tiên tôn cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong. Con kim lý hộ thành kia thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, vảy trên người còn chưa trưởng thành đã bị Hư Linh Tử câu lên, cũng may còn chưa lớn, nếu Hư Linh Tử bất hạnh gặp phải một con trưởng thành, thì đoán chừng hắn đã sớm làm thức ăn cho cá rồi. Nghe lão tổ tông nói, chuyện này xem ra có vẻ rất nghiêm trọng, Hư Linh Tử không nói hai lời liền một cước đạp con cá kia xuống hồ, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi chắp tay sau lưng bước đi. . . . . . . Gia phong không nghiêm a! Đoạn Tuế quay đầu liếc con kim lý chậm chạp bơi trong hồ kia, hung dữ trừng nó một cái, cảnh cáo nói: “Nếu ngươi dám cáo trạng, ta liền nấu ngươi.” Đây mới gọi là thượng bất chính, hạ tất loạn, đường đường một tiên tôn vậy mà lại đi uy hiếp một con cá tu vi chưa tới nhất trọng thiên. Qua đó có thể thấy được, gia phong của phái Thanh Vân, đều là truyền thừa từ tổ tông mà xuống đấy. Con cá chép nhỏ sững sờ một lát, rồi vèo một cái, ngay lập tức lặn vào trong hồ, không dám đi ra nữa. Lúc bấy giờ Đoạn Tuế mới vui vẻ chạy đi tìm lão bằng hữu tiếp tục đánh cờ. Tề Hoan lời ít ý nhiều theo sát Hư Không Tử nói chuyện, nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, thật vất vả mới kể hết một lượt những chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây, Hư Không Tử không khỏi cảm thán số phận của Tề Hoan quả thật là quá may mắn. Tiếp đó, Hư Không Tử mang Tề Hoan đi bái kiến mấy vị trưởng bối khác của sư môn, cái gọi là bái kiến, thực ra chính là Tề Hoan kính trà, rồi từ bọn họ lừa lấy vài món quà gặp mặt đáng giá, dù sao Hư Không Tử dạy như vậy, nàng chỉ cần nghe theo là được. Cũng may mấy vị trưởng bối này đều không keo kiệt, bởi vì Tề Hoan là nữ đệ tử duy nhất của phái Thanh Vân phi thăng Tiên giới, nên họ rất hào phóng, các loại pháp bảo linh dược toàn bộ đều kín đáo đưa cho Tề Hoan, chất đầy nhẫn trữ vật của nàng, thiếu chút nữa làm Tề Hoan cười đến méo miệng. Tề Hoan thấy chỗ tốt, cái miệng nhỏ nhắn ngay lập tức ngọt như mật ong, không đầy một lát đã dụ cho bọn họ thoải mái cười to. Thời điểm người một phái đang vui vẻ hòa thuận, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói, “Có Tề Hoan ở đó không?” “Các hạ là ai?” Hư Không Tử đứng dậy đi ra cửa, sau khi mở cửa ra liền nhìn thấy một thanh niên mặc chiến giáp đỏ như lửa, vẻ mặt lạnh băng đang đứng bên ngoài. “Phụng mệnh Minh Hỏa Tiên Tôn mời Tề Hoan tiểu thư đi một lát.” Giọng người nọ không lớn, nhưng Tề Hoan trong phòng lại có thể nghe rõ ràng rành mạch, Minh Hỏa tìm nàng làm gì? Dường như giao tình giữa bọn họ không có tốt như vậy a! “Các hạ chờ một lát.” Hư Không Tử hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tề Hoan, vừa rồi khi nói chuyện Tề Hoan có nhắc qua với hắn sự tình của Minh Hỏa tiên tôn, tuy nàng nói rất đơn giản, nhưng chỉ vài câu khái quát kia đã khiến Hư Không Tử cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Lúc đó Minh Hỏa đã là Chân Quân bát trọng thiên rồi, có thể nào sinh ra lòng hiếu kì lớn như vậy đối với một tiên nhân tu vi thấp, dung mạo lại không diễm lệ như tiên nữ giống Tề Hoan sao? Lại còn chủ động muốn đưa nàng đi tìm Đoạn Tuế tiên tôn, nếu nói y không có ý đồ, Hư Không Tử căn bản sẽ không tin. Nhưng Hư Không Tử nghĩ mãi mà không hiểu, trên người đồ đệ mình rốt cuộc có thứ gì đáng giá để cho người ta mơ ước đây. Tuy Tề Hoan rất không muốn đi, song quy củ của Tiên Giới nàng cũng biết, Đoạn Tuế lão tổ tông không có ở đây, mấy vị trưởng bối vừa rồi không có ai là Tiên Tôn cao thủ, nàng chỉ có thể nghe lệnh, bằng không nếu bị người có chủ tâm bới móc thì tội của bọn họ đúng là đáng lo. “Con đi một chút rồi sẽ trở về.” Tề Hoan từ trên ghế đứng lên, cho Hư Không Tử một ánh mắt an tâm, rồi đi theo người nọ. Cho dù Minh Hỏa cuồng vọng thế nào, chung quy cũng không thể làm gì mình ngay trên địa bàn của Thủy Linh a. Tề Hoan trái lại không có gì đáng lo lắng, nàng chỉ là thuần túy không muốn gặp y mà thôi. Đi theo tên hộ vệ kia đi một đoạn ngắn, mắt thấy tòa cung điện đỏ như lửa phía trước, Tề Hoan vô thức quay đầu nhìn về phía sau lưng, có chút thất vọng thở dài, Mặc Dạ không ở đây. Lúc nàng đi theo Lôi Thần và Thiên Lôi bước vào Thủy phủ, hắn đã không đi cùng, hình như là có thứ gì đó chặn hắn lại, nàng còn chưa kịp nói gì với hắn, thì đã bị Thiên Lôi kéo đi. Cảm giác, nếu như không có hắn ở sau lưng mình, dường như có chút luyến tiếc. “Mời.” Tên hộ vệ kia cũng không nói nhiều, chỉ đưa tay làm tư thế mời, rồi không nhúc nhích đợi Tề Hoan đi vào. Tề Hoan hít một hơi thật sâu, trong lòng tự an ủi mình, không cần sợ, không phải chỉ là một nam nhân lớn lên giống yêu tinh thôi sao, cô nương nàng đời này có dạng nam nhân nào chưa thấy qua, chỉ cần hắn vẫn có hai con mắt, một cái miệng là được, hắn còn có thể biến thành nữ nhân chắc! Vừa bước vào tòa cung điện, Tề Hoan đã cảm thấy hơi nước trên người mình ‘giọt giọt’ nhỏ xuống, rồi lập tức bốc hơi, xem ra 300 năm không gặp, nhiệt độ trên người Minh Hỏa đúng là tăng lên không ít a! Hồi trước còn có tiểu hồ ly làm điều hòa nhiệt độ, bây giờ nó đã bị người ta bắt cóc, nàng lại không biết thuật pháp ngũ hành, căn bản không có cách nào hạ nhiệt. Huống chi, cho dù biết thuật pháp ngũ hành, đoán chừng cũng không có tác dụng gì. Chịu đựng nhiệt độ nóng bỏng vây quanh người, Tề Hoan cắn răng đi tới đại môn đóng chặt, hai tay dùng sức đẩy ra. Một cơn gió mắt từ trong điện thổi tới, thoảng qua mặt nàng, làm cho vẻ nóng bức khó chịu lập tức tán đi một nửa. Tiện tay đóng cửa lại, Tề Hoan nhìn chung quanh một vòng, không thấy bất kì ai. Trong sảnh hơi tối, ở mấy góc có bày dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng nhu hòa từ các phía, tuy kém hơn ánh mặt trời, nhưng lại làm cho tâm tình người ta khoan khoái dễ chịu. Trong đại sảnh không bài trí bất kì đồ vật dư thừa nào, bốn vách tường đều treo tầng tầng lụa trắng, ngay cả ghế cho khách cũng không chuẩn bị, thứ đồ dùng duy nhất trong phòng, chính là một cái bàn lớn do tuyết tủy ngưng kết thành, không khí lành lạnh ở đây hình như cũng là do cái bàn tuyết tủy này phát ra. Tuyết tủy là một thứ thiên tài địa bảo, được sinh ra từ nơi cực hàn trong Tiên giới, tiên nhân thường dùng nó làm nguyên liệu để luyện khí, chỉ cần một khối tuyết tủy nhỏ bằng móng tay đã có thể khiến pháp khí tăng thêm một cấp bậc, Tề Hoan cũng từng nhìn thấy thứ đồ này ở Lôi Thần điện. Cho nên nàng vừa liếc một cái đã nhận ra, cả một cái bàn lớn như vậy đều được làm từ tuyết tủy, số lượng rất lớn đó a. Tề Hoan từ xa xa nhìn chằm chằm cái bàn hồi lâu, chợt phát hiện một tờ giấy mỏng thả trên mặt bàn, nàng tò mò đi qua. Cái này. . . . . . Là nàng sao? Tề Hoan chỉ nhìn lướt qua, liền kinh ngạc phát hiện tờ giấy trên mặt bàn là một bức vẽ, nếu không lầm thì bức tranh vẽ nữ tử mặt cười sáng lạn này hình như là nàng. Sờ sờ mặt mình, Tề Hoan hoang mang không hiểu ra sao.