Đưa nàng đến đỉnh Vong Ưu, Tần Tùng liền rời đi. Hoặc là nói, hắn căn bản không thể vượt qua được cấm chế bên ngoài, Tề Hoan thì lại dễ dàng đi thẳng vào trong. Đỉnh Vong Ưu cũng không đẹp như trong tưởng tượng của Tề Hoan, trừ hoang vu ra, nàng không nghĩ nổi từ nào khác để hình dung nữa. Chỗ duy nhất tương đối vừa mắt chính là một rừng trúc treo giữa không trung cách đó hơn trăm mét. Tề Hoan đứng tại chỗ nhìn rừng trúc kia hồi lâu, không hiểu vì sao những cây trúc khác đều sinh trưởng trên mặt đất, còn bọn chúng lại thích mọc giữa không trung, cho dù cảm thấy hổ thẹn vì màu xanh lục, cũng không cần phải biến thành màu đen chứ. Bên cạnh rừng trúc là một thác nước, phía dưới là một đầm nước màu xanh, không biết sâu bao nhiêu, bên trong có nuôi mấy con cá chép ngon tuyệt hay không. . . . . . . Xuyên qua làn sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong rừng trúc có một ngôi lầu các hai tầng, có lẽ vị Mặc trưởng lão kia ở đó chăng, dù sao cả ngọn núi này Tề Hoan cũng chỉ nhìn thấy một ngôi nhà mà người ta có thể ở được. Đừng thấy rừng trúc kia rất gần, phải đợi đến khi bước đi Tề Hoan mới phát hiện, đúng là chỉ xích thiên nhai a (gần trong gang tấc mà xa tận chân trời), bất tri bất giác đã đi mất nửa canh giờ, ngay cả mép rừng cũng chưa chạm tới nữa. Rốt cục Tề Hoan không chịu nổi, tìm trên mặt đất một vòng, nhặt một tảng đá tương đối lớn lên, không chút do dự ném về phía mục tiêu của mình. Kết quả là hòn đá kia xuyên qua rừng trúc kia rồi biến mất, dĩ nhiên, cho dù hiện tại không có tu vi, thì ánh mắt của Tề Hoan cũng không tệ lắm, khi tảng đá xuyên qua rừng trúc có lóe lên gợn sóng và nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, ảo cảnh, con mẹ nó, lại là ảo cảnh. Đại khái do một chút lực công kích của tảng đá, nên ảo cảnh phía trước đã biến mất, lần này nàng chỉ mất hai phút là đi tới đầm nước, cũng chính là nơi phía dưới rừng trúc. Mình không biết bay, cái vị Mặc gì gì đó lại ở bên trong, nếu muốn đi vào thì phải làm sao đây? Không đợi Tề Hoan suy nghĩ nhiều, một loạt cây trúc màu đen đột nhiên bay về phía Tề Hoan, nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, thì nhất định đã trở thành vong hồn dưới mấy cây trúc này. Chỉ mất mây giây, những cây trúc kia liền biến thành một chiếc cầu thang rộng hơn nửa thước, Tề Hoan cẩn thận bước lên, cũng may, rất là chắc chắn. Sau khi bò hết cầu thang, những cây trúc kia lại khôi phục nguyên trạng ban đầu. Nhưng Tề Hoan cũng không còn hứng thú để thưởng thức, bởi vì nàng đã bị hấp dẫn hoàn toàn trước tòa trúc lâu màu đen ánh kim quang này. Trúc lâu này dường như dựng từ đám trúc quanh đây, nhưng những cây trúc này còn kỳ lạ hơn, phía trên thân cây có một chấm vàng, cho dù không có ánh mặt trời vẫn tản mát ra ánh sáng, nên ở trong mắt Tề Hoan, tòa trúc lâu này dĩ nhiên là sáng lấp lánh. Bất kể thế nào, Tề Hoan vẫn phải thừa nhận, đó là toà lâu này rất có tính nghệ thuật nha. Cũng không biết mấy cây trúc này thuộc giống gì, trước kia nàng chưa từng thấy qua, những thứ đẹp như vậy chỉ cần nhìn một lần tuyệt đối sẽ không quên mất. Đẩy cửa đi vào bên trong, tầng một trống không, bên trong không bày biện bất cứ thứ gì, không đúng, ở giữa không trung có treo một sợi dây thừng, về sợi dây này, Tề Hoan có tình cảm rất sâu sắc. Bởi vì nàng từng ngủ trên một sợi dây giống y đúc trong một thời gian rất dài. Cái cảm xúc kia, cảm giác băn khoăn bồn chồn trên không trung với xuống dưới thì không chạm đất đó, khiến mỗi đêm khuya nàng lại nhịn không được muốn đem sợi dây và cả lão đầu làm ra sợi dây này, đào một cái hố rồi chôn tất cả xuống. (*cười vật vã*) Nhìn cái “giường” cổ này thêm một lần, Tề Hoan trực tiếp quay đầu, không chút do dự đi lên tầng hai. Tầng hai có hai phòng nhỏ cạnh nhau, phía bên trong chính là thư phòng, đẩy rèm cửa lá trúc màu vàng ra bước vào, có thể nhìn thấy bên trong chất một loạt thẻ tre xếp ngay ngắn, ở cạnh cửa sổ, Tề Hoan nhìn thấy một người đang nẳm nằm trên ghế xích đu bằng trúc, phía trên trải da thú màu trắng, một tay nhẹ nhàng nắm dây xích đu, một tay cầm sách. Nàng chỉ có thể nhìn rõ màu sách trong tay người kia, người đó chỉ bằng một tay, tiếng xích đu kẽo kẹt vang lên nhưng không phá hư không khí trong phòng, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy một sự yên tĩnh đến kì lạ. Tề Hoan đứng ở cửa, nhón chân cũng chỉ thấy được đỉnh đầu người kia mà thôi, “Còn không đi vào đi”. Tiếng lay động của ghế trúc không dừng lại, giọng nói truyền đến bên tai giống như một tiếng thở dài, suýt nữa khiến người ta tưởng là ảo giác. Tề Hoan cũng không biết sao mình lại nghe lời như vậy, lại đi vào thật. Vén rèm trúc màu vàng lên, lúc đi vào thư phòng, ngoài sách ra, thứ được bày biện duy nhất chính là chiếc ghế kia, nếu như hắn cũng được coi như một tác phẩm nghệ thuật. Người này chẳng lẽ không dám gặp người khác? Nếu không sao lại chỉ để mình nhìn thấy mỗi cái gáy a! Tề Hoan lầm bầm trong lòng. “Ngươi ở tầng dưới đi, không có chuyện gì thì chăm chỉ tu luyện, đừng đi loạn là được.” Dừng một chút, Mặc trưởng lão nói tiếp, “Những quyển sách này ngươi mang về đọc, cứ chiếu theo đó mà tu luyện.” Được rồi, nàng vừa gặp phải một cực phẩm, năm đó Hư Không Tử còn biết tìm người dạy nàng, năm nay vị này trực tiếp phủi tay luôn, thật sự nghĩ nàng là thiên tài vừa xem liền hiểu sao. Chủ yếu cũng không phải vì chuyện này, Tề Hoan chỉ muốn biết là, hắn ình tới đây ở làm gì, do hắn thấy nơi này không có ai, nên muốn tìm người đến ở cho thêm chút sức sống sao? Nhưng bất kể thế nào, nơi này so với thôn núi nhỏ kia vẫn tốt hơn nhiều, Tề Hoan cũng là người thức thời, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ngoan ngoãn ôm một đống sách nặng trịch, chậm rãi đi xuống lầu. Đi xuống xong Tề Hoan mới chợt nhớ tới một chuyện hết sức nghiêm trọng, ở dưới này trừ một sợi dây ra, ngay cả một cái giường nhỏ cũng không có, nàng ngủ ở đâu? Chiếc nhẫn trữ vật trên tay lúc trước đã sớm mất tiêu rồi, tất cả đồ dùng của nàng đều để trong đó, những thứ khác Tề Hoan không tiếc, chỉ tiếc mỗi chiếc giường, nàng đã ngủ trên đó mấy trăm năm a. Thùng thùng thùng, lại chạy lên trên, đột nhiên cảm thấy phía trên có một hình bóng đang lại gần, Tề Hoan theo bản năng ngẩng đầu nhìn, những lời muốn nói đột nhiên biến mất không còn một mảnh. Mặc Dạ. . . . . . Người đứng trên tầng lầu nhìn xuống chính là Mặc Dạ! Tề Hoan dùng sức chớp mắt, nàng cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy. “Mặc, Mặc Dạ?” Giọng nói giống như từ trên trời truyền xuống vang lên từ trong miệng nàng, hiện tại nàng cảm thấy mình như ngã xuống một đống vàng, trực tiếp khiến nàng hôn mê luôn, ngay cả té xỉu cũng là một chuyện hạnh phúc. Nhưng mà. . . . . . Trên khuôn mặt Mặc Dạ không hề xuất hiện sự vui sướng, ánh mắt hắn nàng vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng, giơ tay ném xuống một khối ngọc bài, “Cầm lệnh bài đi lấy những thứ ngươi cần đi.” Sau đó lại quay người rời khỏi. Chỉ còn lại một mình Tề Hoan đứng trên thang trúc ngẩn người, nàng nhận nhầm người sao? Chẳng lẽ thật sự nhận nhầm rồi? Nhưng mà khuôn mặt kia giống y như đúc, cho dù trùng hợp cũng không khỏi quá khéo a. Rõ ràng đang vũ nhục trí thông minh của nàng mà! Nhưng nếu như hắn là Mặc Dạ, thì tại sao lại không biết nàng? Tề Hoan cầm ngọc bài to bằng bàn tay ngồi trên cầu thang, hai tay chống cằm, ánh mắt của Mặc Dạ vừa rồi không hề có chút cảm xúc nào, hoặc là hắn mất trí nhớ, đã quên nàng rồi chăng? Chuyện máu chó như vậy, không thể nào lại xuất hiện trên người nàng chứ. Tề Hoan vẫn ngồi trên cầu thang trầm tư suy nghĩ, suýt chút nữa giựt hết cả tóc trên đầu, nàng không nhìn thấy trên lầu có một đôi mắt u ám đang nhìn nàng chằm chằm. Bất kể như thế nào, nếu đã trở thành bạn cùng nhà thì bây giờ thời gian của nàng sẽ dùng để khai quật chân tướng, quay đầu nhìn lầu trên, Tề Hoan cầm lệnh bài đi xuống thang. Hừ, tốt nhất là nàng nhận nhầm người, nếu không nàng nhất định sẽ cho nam nhân vô liêm sỉ kia biết tại sao bông hoa lại đỏ như vậy! (TNN: chết ông Dạ =]] thù cũ hận mới a~) Tấm lệnh bài kia rất tiện lợi, Tề Hoan giơ lệnh bài đi dạo một vòng quanh sơn môn, trên căn bản đã lấy được y phục, chăn đệm, các loại đồ dùng cần thiết, nàng thậm chí còn đem thêm một cái bát tô về. Nhìn hai gã sư huynh đồng môn không biết tên họ đang giúp nàng chuyển chiếc giường rộng hai thước vào trong phòng, Tề Hoan chống eo đứng bên ngoài cười vô cùng đắc ý. Đây cũng là do nàng tính toán, nói về hai vị sư huynh này đúng thật là đủ khách khí, vậy mà lại dùng phi kiếm xẻ gỗ, làm giường cho nàng đến hơn một canh giờ. “Các ngươi đang làm gì?” Bởi vì chuyển chiếc giường khá lớn, âm thanh bình bịch dưới lầu không ngừng vang lên, có người rốt cục đã không chịu nổi bước ra. “Tham kiến Mặc sư thúc.” Hai đệ tử kia đều là đệ tử tinh anh trên núi, dĩ nhiên biết người đàn ông trước mắt thoạt nhìn tuổi không hơn bọn họ này là ai. Có điều, vị Mặc sư thúc này chủ yếu chỉ sống trên đỉnh Vong Ưu, cả môn phái không có mấy đệ tử từng gặp qua hắn. “Chúng ta chuyển giường.” Nhìn nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm vô số lần giờ đứng ở trước mặt, nhưng trong mắt hắn lại không có cảm xúc quen thuộc, Tề Hoan cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó chẹn lại, thật sự muốn cầm đao đào tim hắn ra xem nó có còn nguyên vẹn hay không. (TNN: ông ý móc tim từ lâu rồi mà bà =.=) Có lẽ do không biết nói gì, hắn khoát tay áo trở về, Tề Hoan vỗ vỗ vai vị sư huynh khá cao vẫn còn đang quỳ trên mặt đất kia, “Sư huynh, người đi rồi, lại tiếp tục chuyển thôi.” “Mặc sư thúc quả nhiên lợi hại.” Nhìn hai người kia đầu đầy mồ hôi đứng lên, Tề Hoan có chút kinh ngạc, vừa rồi xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao? “Bên kia, đặt chỗ này là được rồi.” Tề Hoan chỉ chỗ, hai người kia thật vất vả mới đặt được giường vào đúng chỗ, Tề Hoan lúc này mới dò hỏi, “Đúng rồi, sư huynh, hai huynh có ai biết vị trên kia tên gì không?” Tề Hoan duỗi ngón tay chỉ chỉ trên lầu, nhỏ giọng hỏi. “Muội nói Mặc sư thúc?” Tề Hoan gật đầu. “Cái này ta thật không biết. . . . . . . .” Vị sư huynh cao cao gãi đầu, vẻ mặt nghi vấn. “Ta biết, nghe sư phụ nói Mặc sư thúc tên là Mặc Dạ.” Vị sư huynh lùn hơn cũng bu lại. Mặc Dạ sao. . . . . . Tề Hoan ngẩng đầu nhìn nóc nhà, ánh mắt hung dữ như có thể xuyên thấu tường trúc, trực tiếp bắn chết nam nhân trên kia. Tên không đổi, tướng mạo không đổi, lại không biết nàng là ai sao? Thật sự quá giỏi rồi! Cuộc sống của Tề Hoan trên đỉnh Vong Ưu thật ra cực kì tiêu dao, trừ thỉnh thoảng nhìn thấy Mặc Dạ bay tới bay lui trước mặ khiến nàng có chút uất ức ra, thì không có bất cứ chuyện gì có thể phá hư tâm trạng tốt đẹp của nàng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tề Hoan cũng đủ thỏa mãn, ít nhất, người trước mắt này là Mặc Dạ, mỗi ngày có thể nhìn thấy hắn cũng tốt, bất kể vì nguyên nhân gì khiến hắn không nhớ rõ mình, nhưng Tề Hoan tự tin một trăm phần trăm là hắn rất nhanh sẽ nhớ được nàng là ai. Một tiếng răng rắc giòn vang, Tề Hoan cúi đầu, phát hiện thẻ tre trong tay mình từng cái từng cái đều bị gẫy. Theo lý thuyết thì những thứ này hẳn là phải rất cứng, nhưng Tề Hoan cũng không biết tại sao, thỉnh thoảng trên người nàng lại có một sức mạnh vô cùng vô tận xông ra ngoài. Song loại sức mạnh này dường như chỉ có lúc vô thức mới có thể xuất hiện, nàng căn bản không có cách nào khống chế được. Tiện tay ném mấy thẻ tre bị mình bẻ gẫy xuống đất, Tề Hoan đạp tất cả đống sách không có dinh dưỡng trên giường xuống dưới, ôm lấy chiếc gối mềm mại của mình, lăn lộn trên giường. Cuộc sống như thế này, thật đúng là quá sa đọa a. . . . . . . “Sư phụ, đồ đệ đói sắp chết rồi!!!!!” Nằm trên giường hít đủ không khí, tiếng kêu của Tề Hoan vang khắp đỉnh Vong Ưu, cuối cùng truyền đến mái nhà. Mặc dù Mặc Dạ không nhớ rõ những chuyện trước đây khiến Tề Hoan cực kì buồn bực, nhưng lại có một chuyện khác làm cho nàng hết sức vừa lòng, đó là mỗi khi nàng đạp chăn ra ngoài chạy bộ mỗi sáng sớm, lúc trở lại chăn đã được gấp gọn gàng, trên bàn bày biện đồ ăn đầy đủ. Lúc đầu, Tề Hoan rất không quen. Về sau . . . . . . Những thói hư tật xấu trong tính cách của nàng rốt cục đã bị Mặc Dạ lôi ra hết. Dù sao cũng không phải hắn tự mình động thủ nấu cơm, có pháp thuật tốt như vậy mà không dùng, không phải là quá lãng phí sao! Không đến một lát, Tề Hoan đã nhìn thấy cửa phòng mở ra, một thân cây trúc được chế thành hình người bưng thức ăn tỏa mùi thơm đến. Cơm chỉ đủ ột người, bởi vì Mặc Dạ không ăn cơm. Trên thực tế, trừ phi Tề Hoan tự mình lên lầu tìm hắn gây sự, thì bình thường Mặc Dạ căn bản sẽ không xê dịch khỏi chỗ ở. Thật không biết trên lầu rốt cuộc có cái gì hay, ngày qua ngày hắn ngoại trừ đọc sách cũng không có bất kỳ cái gì tiêu khiển. (Khuê: Xin lỗi tỷ đi, cái đó để tiêu khiển mà, quá hay luôn ý chứ =]]) Tề Hoan đi xuống giường, một tay cầm gậy trúc đi tới trước bàn, nhìn hình nhân kia dọn bàn ăn xong, rồi lén lút đánh vào sau gáy hình nhân một cái. Bịch! Một âm thanh vang lên, sau đó phát ra từng tiếng bùm bùm, nhìn hình nhân kia trong nháy mắt biến thành từng cây gậy trúc, Tề Hoan bĩu môi, đây là phương thức nàng trao đổi với Mặc Dạ. Hắn không xuống, nàng liền bắt hắn phải xuống. Không nói chuyện với nàng, nàng liền tự mình tìm thú vui. Cho đến hôm nay, tổng cộng nàng đã đập nát mười ba hình nhân rồi, Mặc Dạ thoạt nhìn không có ý tức giận bắt nàng nhịn cơm, nhưng cũng không có phản ứng gì. Tề Hoan không phải chưa từng chạy lên túm cổ áo hắn rống to, đáng tiếc người ta không thèm nhìn đến nàng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng tương đối kỳ quái mà thôi, có lẽ cho rằng thần kinh nàng không bình thường, cho nên cuối cùng Tề Hoan mới có thể thay đổi sách lược, trước mắt xem ra, dường như cũng không có bất kỳ khởi sắc nào. Trừ chuyện Mặc Dạ rất dung túng nàng, thì trên căn bản Tề Hoan không nhìn ra được bất kỳ tia hy vọng nào. Chẳng lẽ hắn đối với ai cũng đều dung túng như vậy sao? Thở dài một hơi, nghĩ tới người phía trên kia, Tề Hoan cũng không còn khẩu vì gì. Hừ, không ăn. Ném chiếc đũa đi thật xa, Tề Hoan lại nhảy ra sau ngã xuống chiếc giường mềm mại. Ở bên ngoài, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như trước, Tề Hoan nằm trên giường không có việc gì làm. Nàng không phải không nghĩ tới chuyện đọc sách tu luyện, nhưng ngồi trên giường cả một ngày, trong đan điền vẫn không sinh ra chút cảm giác về linh khí nào. Đừng nói là cảm thụ linh khí thiên địa, ngoại trừ cảm thấy chân mình đã bị tê rần ra, thật sự nàng không nhận thấy cái gì. Nhớ lại năm đó, mình cái gì cũng không làm, linh khí cứ thế tự động tụ về, bây giờ thì ngược lại, nàng cầu thần bái phật mà ngay cả một tia linh khí cũng không tụ lại được. Dù sao Mặc Dạ cũng không có ý đốc thúc nàng, Tề Hoan thuận thế đem những thứ bí tịch thư từ kia biến thành sách để thưởng thức lúc nhàn hạ. Thỉnh thoảng có lúc không ngủ được, tùy tiện lấy ra một quyển, đọc trong mười phút đảm bảo có thể khiến nàng chìm vào trong mộng đẹp. Mò lấy một quyển thẻ tre trên đất, Tề Hoan quyết định ngủ trưa. Có lẽ do ảo giác, Tề Hoan đang ngủ mơ mơ màng màng liền cảm thấy mình giống như đang bị động vật ăn thịt theo dõi, toàn thân phát rét, ngay cả cái chăn mềm mại đang đắp trên người cũng không ngăn được sự lạnh lẽo này. Mở mắt ra, chớp chớp, Tề Hoan nhìn thấy một con quái vật to lớn đang bấu vào đầu giường nhìn nàng chảy nước miếng. Đó là một con hổ màu đen, theo như phân tích ban đầu, nó ít nhất cũng phải dài tới hai thước, nhìn cái đuôi kia đi, đó mà là nhỏ bình thường sao! “Ngươi, ngươi, ngươi đừng kích động. . . . . . . .” Đừng trách nàng nhát gan, cho dù là ai vừa tỉnh ngủ đã nhìn thấy một thứ nằm úp sấp bên cạnh mình như vậy thì cũng sẽ bị hù chết, Tề Hoan đã là rất dũng cảm rồi. Không ai quy định rằng từng làm thần tiên thì dù thế nào cũng không được sợ, nàng sợ chết sợ đau, còn sợ động vật hoang dã đấy. Con hổ này hiển nhiên không phải là loài hoang dã. Nó nhanh chóng chạy đến một góc co lại thành một khối, trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó thập phần hứng thú nhào về phía Tề Hoan. Nhìn con hổ kia, Tề Hoan căn bản không dám nghĩ, mình bị nó áp xuống dưới sẽ bị dẹp thành hình dạng thế nào. Cho nên, nàng rốt cục không nhịn được, kêu to: “Mặc Dạ, cứu mạng a ~” Tiếng thét chói tai vang khắp trời đất, mắt thấy con hổ kia sắp nhào xuống, cửa nhỏ trên lầu các đột nhiên vô thanh vô tức mở ra, một bóng trắng xuất hiện phía sau con hổ, một tay túm lấy phần gáy của nó, đem đầu con hổ kia cố định giữa không trung. “Gầm!” Con hổ bất mãn rống lên, hai móng vuốt mập mạp cào loạn giữa không trung. Trông thấy con hổ bị tóm, Tề Hoan đứng vụt dậy, sờ soạng dưới gối một hồi lâu, xách ra một chiếc dao phay. Trời mới biết nàng giấu dao phay dưới gối để làm gì. Rất hiển nhiên, con hổ này không phải đối thủ của Mặc Dạ, vậy thì thật quá tốt rồi, tối nay nàng đã có bữa tối. Từ trước đến giờ nàng không hề kén ăn, chỉ cần là thịt thì có thể ăn được. Mặc Dạ nhìn dao phay trong tay Tề Hoan, không có ý tốt để đầu con hổ vừa định đè chết nàng sáp lại, nhẽ nhướn nhướn mày. “Thịt hổ rất bổ, hay là tối hôm này chúng ta ăn thịt hổ đi, sư phụ ~~” “. . . . . .” Mặc Dạ không lên tiếng, trong mắt hiện lên một nụ cười khó nhận ra. Con hổ trên tay Mặc Dạ như nghe hiểu được lời Tề Hoan nói, trực tiếp tru lên, “Ngươi không thể ăn ta a Ta chỉ đùa một chút thôi mà.” Đây là một con hổ tinh, như vậy cũng không có gì lạ, một con hổ bình thường khi nhìn thấy người chắc chắn sẽ không có dáng vẻ như vừa rồi, nhưng mà hổ tinh có thể nói chuyện thì ít nhất đã đạt Kết Đan kỳ, đợi đến khi con hổ này đạt Nguyên Anh kỳ, nó mới có thể hoàn toàn bỏ đi thân thú để biến thành hình người. “Vậy thì đền một cái chân để trấn an nỗi sợ hãi của ta đi!” Tề Hoan cười âm u, dám hù dọa nàng thì phải trả giá thật nhiều.