Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 211: Sinh Một Nhóc Quỷ Con?



Chương 211: Sinh Một Nhóc Quỷ Con?

Edit: Nuxuku
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Vốn Tề Hoan không vội quay trở về Tiên giới, nhưng đã sắp đến ngày thành hôn của Tiểu Ngân, nàng còn có một món quà đặc biệt dành tặng đệ nhất Thần Tướng nữa.
Nếu mọi người đã không chết không ngừng, thì cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
Tuy đất Phong Thiện đến nay chưa có tin tức, ba khối Thiên Bi còn lại cũng xa ngút ngàn bặt vô âm tín, nhưng sau khi nghe Mặc Dạ giảng giải kĩ càng về chuyện số kiếp thì trong lòng Tề Hoan trái lại không có quá nhiều lo lắng.
Ít nhất, biết rõ sư phụ bọn họ đều an toàn là tốt rồi.
Tề Hoan muốn về Tiên Giới, Mặc Dạ hoàn toàn tuân theo thái độ phụ xướng phu tùy, dù sao có hắn ở bên cạnh, không ai có thể động được Tề Hoan, tuỳ ý nàng hành hạ giày vò.
Kiều Xảo cũng ồn ào muốn trở về cùng Tề Hoan, vấn đề này khá nghiêm trọng, bởi vì Thiên Khuê nói gì cũng không chịu thả người. Thái độ của Kiều Xảo cũng rất rõ ràng, dù sao, nàng tuyệt đối sẽ không ở lại Ma giới, hơn nữa, ý của nàng là, sau khi rời khỏi Ma giới, nàng tuyệt đối sẽ không trở về.
Hai người lâm vào cục diện bế tắc, ai cũng không chịu nhường bước, Tề Hoan và Mặc Dạ chỉ có thể ở một bên xem cuộc vui. Ngược lại, thằng nhóc Thuần Vũ này không có chuyện gì liền đi thám thính chút tin tức cơ mật, cùng Tề Hoan “nghiên cứu thảo luận” bát quái.
“Sư thúc tổ, đệ tử kể cho người nghe, tên Thiên Khuê kia hôm nay lại. . . .” Nhìn vẻ mặt kích động của Thuần Vũ, lại nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Tề Hoan, Mặc Dạ thật sự cảm thấy não mình bắt đầu trướng to lên.
Kiều Xảo bái người như Tề Hoan làm sư phụ đã coi như không đủ may mắn rồi, bây giờ, còn đụng phải một sư điệt vô lương, ngươi nói ngươi không giúp đỡ thì thôi, lại còn đi tung tin dồn khắp nơi, ngay cả người ngoài cũng không nghe nổi nữa.
“Khụ khụ!!” Mặc Dạ đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát ho hai tiếng, có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tề Hoan.
Tề Hoan tự biết mình đuối lý, xấu hổ cười, Thuần Vũ thì rất tự giác trả bàn lại cho Mặc Dạ, trước khi đi còn lưu luyến không rời, “Sư thúc tổ, ngày mai chúng ta lại tiếp tục trò chuyện nha.”
Thì ra, thằng nhãi này còn chưa nói đủ, hắn nói từng sáng sóm cho tới chính ngọ, tại sao miệng vẫn không đắng lưỡi vẫn không khô?
Lúc trước Linh Vân Tử trên cơ bản là một tên đầu đất, lời hắn nói mấy năm cộng lại cũng không bằng con trai hắn nói trong một ngày. Hoá ra trầm mặc quá mức thì sẽ sinh ra một đứa con hay lải nhải, Mặc Dạ cẩn thận liếc nhìn Thuần Vũ, quyết định lấy đó mà làm gương.
Mắt thấy Mặc Dạ định mở miệng giáo huấn, Tề Hoan tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp làm một động tác ý bảo dừng lại, để nàng sám hối trước, “Ta biết ta biết, chàng định nói với tư cách là một sư phụ, thì ta quá vô trách nhiệm chứ gì ~ ta chỉ là tò mò một chút thôi.” Tề Hoan trưng ra vẻ mặt vô tội, hiếu kỳ là thiên tính trời sinh, cái này không thể nào bỏ được.
“Như nàng đó chỉ là tò mò một chút thôi sao?” Giật dây Thuần Vũ đi rình, rình thì cũng được, nhưng nàng rình xong còn tung tin đồn nhảm khắp chốn, hiện tại toàn bộ Huyễn Ma Cung sau khi mỗi người gặp mặt, câu nói đầu tiên lại là, ‘ngươi nghe nói chưa, Ma Tôn đại nhân cùng phu nhân lại thế nào thế nào thế nào. . . . . .’
“Ta chẳng phải là quan tâm Kiều Xảo sao.”
” . . . . . .” Mặc Dạ ngồi bên cạnh Tề Hoan, lấy cái chén trong tay nàng, nhân tiện uống sạch trà trong chén.
“Đừng không nói lời nào mà ~ đến, cười một cái.” Nhoài người lên bàn đá, Tề Hoan một tay chống cằm, một bên đùa giỡn Mặc Dạ, ai, cuộc sống quá nhàn nhã, quả nhiên làm cho tâm tình người ta vui sướng.
“Nàng gần đây có phải lại không có chuyện gì để làm hay không.” Tuỳ ý bàn tay nhỏ bé của Tề Hoan sờ sờ nặn nặn mặt mình, Mặc Dạ bất đắc dĩ ôm nàng vào trong ngực, để cho nàng vuốt ve thuận tiện hơn.
“Thật là nhàm chán a, Thiên Khuê lại không chịu thả người, cái tên Hỏa Nha kia bây giờ cũng chết rồi, không có ai chơi với ta cả.” Tề Hoan thở dài, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nàng đã nghĩ ra trò mới rồi.
Phát hiện hai mắt Tề Hoan đột nhiên loé sáng, còn quỷ dị nhìn mình chằm chằm mình, Mặc Dạ đột nhiên có một loại kích động muốn bỏ chạy, “Nàng muốn làm gì?”
“Tướng công~~” Giọng nói mềm nhũn gọi tướng công làm cho Mặc Dạ thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, hắn cảm thấy, có một âm mưu to lớn đang lượn quanh trên đầu mình, ừ, có nguy hiểm!
” . . . . . .”
“Chàng nói, hai chúng ta sinh một nhóc quỷ con được không?”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tề Hoan, Mặc Dạ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ai có thể nói cho hắn biết quỷ con là vật gì?
“Chàng không đồng ý?!!” Đợi cả buổi cũng không thấy Mặc Dạ phát biểu ý kiến, Tề Hoan trừng mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức u ám, con bà nó, không phải là khi dễ mình không tự sinh được sao, chảnh cái gì mà chảnh, còn dám không đồng ý!
“Chờ. . . chờ một chút.” Khó khăn tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Tề Hoan, Mặc Dạ cứng đờ nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Nàng muốn có con?”
“Ừ.” Tề Hoan mãnh liệt gật đầu, tính toán tuổi tác, nàng dường như cũng không còn trẻ nữa. Lúc trước Tề Hoan luôn nghĩ phải sinh trước 29 tuổi, ai ngờ lại kéo dài hơn mười mấy vạn năm chứ.
Aiz, cũng không biết còn sinh được hay không, dùng ánh mắt không chút tin tưởng nhìn Mặc Dạ, Tề Hoan lại thở dài. Trông bộ dạng khó xử của Mặc Dạ, huhu ~~ nhất định là không được rồi.
“Thái độ đó của nàng là ý gì?” Mặc Dạ cảm thấy tự tôn đàn ông của mình bị chà đạp mãnh liệt, hắn hung tợn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Kỳ thật, nếu chàng không muốn, ta cũng có thể hiểu.” Tề Hoan lộ ra vẻ mặt ‘ta hiểu mà’, thật tình không biết Mặc Dạ đã bị làm cho tức điên rồi.
“. . .” Hít một hơi thật sâu, lại thở ra, Mặc Dạ hồi phục lại trong thoáng chốc, giọng nói cũng khôi phục bình thường, “Tại sao đột nhiên lại muốn có con?”
Nói thật, Mặc Dạ thực không thế nào xem trọng Tề Hoan, tính tình này của nàng sẽ thích hợp nuôi con sao? Có thể dạy hư đứa nhỏ hay không là một chuyện, có nuôi lớn được nó hay không mói là quan trọng nhất.
“Để phòng ngừa vạn nhất nha, nếu ngày nào đó chàng không quan tâm ta nữa, ta còn có thể lưu lại vật kỷ niệm.” Cố ý đùa giỡn Mặc Dạ một câu, chợt phát hiện trên trán Mặc Dạ bỗng nhiên xuất hiện gân xanh, Tề Hoan vội vàng dùng tay nhỏ bé sờ sờ. “Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy tuổi tác mình đã rất lớn rồi, nếu không sinh một đứa, tương lai không sinh được thì làm sao bây giờ. Ai ~ hồng nhan dịch lão a!”
Mặc Dạ trầm mặc cả buổi, kỳ thật hắn rất muốn nói cho Tề Hoan biết, dựa theo tuổi tác để tính toán thì nàng đã lên đến hàng lớp tổ tông rồi. Nhưng vì cuộc sống hôn nhân hài hòa yên ổn, hắn phải tiếp tục im lặng.
“Chàng cho ý kiến đi!” Phát hiện mình nói liên miên cả ngày mà Mặc Dạ không hề nói câu nào, Tề Hoan bất mãn trừng hắn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Mặc Dạ cuối cùng cũng phải phản ứng, “Sinh con rất phiền.” Nếu giống người bình thường có thể mang thai mười tháng sinh ra đứa nhỏ thì thôi, mấu chốt là, hai người bọn họ hiện tại đều không phải người bình thường, quá trình sinh con dĩ nhiên sẽ có không ít phiền toái.
Chẳng hạn như, quá trình mang thai của Tề Hoan. . . có khả năng một năm, nếu không tốt thì đến mấy ngàn năm cũng chưa biết chừng. Điều hắn lo lắng nhất chính là, chờ Tề Hoan mang thai rồi nàng đột nhiên nói không sinh nữa, lúc đó mới có thể làm cho người ta sụp đổ.
“Ta có hỏi qua chuyên gia rồi!” Tề Hoan vẻ mặt đắc ý.
“Nàng hỏi ai?”
“Thiên Khuê đó, hắn nói sinh con rất dễ dàng.” Ai bảo Thiên Khuê người duy nhất có con trong đám người nàng quen biết chứ. Kỳ thật, Tề Hoan chỉ nghe Thiên Khuê nói nửa câu đầu, nửa câu sau nàng không nghe thấy.
Đứa bé kia sinh ra vô cùng dễ dàng, bởi vì hắn chỉ muốn đứa nhỏ, về phần mẹ của đứa nhỏ, sống hay chết hắn căn bản không quan tâm.
Nàng nói nàng đi hỏi cũng không hỏi cái bình thường một chút. Mặc Dạ hiểu rõ chuyện đứa con trai của Thiên Khuê. Khi đó Thiên Khuê chỉ là muốn chuẩn bị một người thừa kế mà thôi, hắn tùy tiện tìm một nữ ma sinh con, ai biết cuối cùng nữ ma kia căn bản chịu không nổi ma khí từ thai nhi, đứa nhỏ thậm chí còn chưa sinh ra thì nàng ta đã hồn phi phách tán trước.
Đương nhiên, chưa chắc khi Tề Hoan mang thai sẽ xuất hiện loại tình huống này, nhưng khó đảm bảo thai nhi vừa hình thành đã mang tu vi cường đại, đến lúc đó, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không thể thoải mái bay nhảy như bây giờ.
Nếu để Tề Hoan không thoải mái, thì người kế tiếp chịu khổ là ai, không cần nghĩ cũng biết.
Hắn lại không ngu, làm sao có thể tìm phiền toái ình như vậy. Hơn nữa, tính toán ra bọn họ cũng chỉ đang tân hôn mà thôi, cho đứa bé đi ra làm bóng đèn sao? Nằm mơ!
Đương nhiên, mặc dù trong lòng đã gạch một dấu chéo to đùng với đề nghị của Tề Hoan, nhưng Mặc Dạ cũng không trực tiếp biểu lộ ra ngoài. Hắn muốn từ từ làm cho Tề Hoan hiểu sinh con cũng không phải chuyện tốt gì.
Đáng tiếc, Tề Hoan căn bản không chịu nghe giải thích. Tóm lại, đứa nhỏ nàng chắc chắn muốn rồi, mặt khác còn giới hạn cho Mặc Dạ, nếu trong vòng một tháng mà không làm cho nàng mang thai được, nàng sẽ ở riêng.
Tự mình vỗ tay quyết định, Tề Hoan vui sướng đi tìm đồ đệ nói chuyện phiếm, Mặc Dạ thì vẻ mặt ai oán đi tìm Thiên Khuê oán giận.
Thiên Khuê và Mặc Dạ vừa uống rượu vừa tố khổ với nhau. Còn Kiều Xảo khó khăn lắm mới được Thiên Khuê thả ra, liền trực tiếp chạy đến nơi ở của Tề Hoan, bảo Tề Hoan nghĩ biện pháp giúp nàng.
Đáng lẽ chuyện tình cảm phải do người trong cuộc tự mình xử lý, Tề Hoan cũng không tiện xen vào, nhưng khi nhìn bộ dáng này của Kiều Xảo, nàng cũng không thể bỏ mặc.
Từ giữa trưa nghe đến chạng vạng tối, Tề Hoan cuối cùng đã nghe ra một manh mối, đồ đệ này của nàng vẫn rất thích Thiên Khuê, vấn đề chính là đứa con trai và nhũ mẫu của thằng bé. Cái gọi là nhũ mẫu, chính là nữ nhân áo đỏ Tề Hoan trông thấy ngày đó, nghe nói, nàng ta là dì nhỏ của đứa bé kia.
Nữ nhân đó cực kì căm ghét Kiều Xảo, nhưng cũng chưa bao giờ dám xung đột trực diện với nàng, bình thường đều là con trai bảo bối của Thiên Khuê gây sự với Kiều Xảo. Cả ngày bị một đứa bé ép buộc, cho dù tức giận cũng không thể đánh nó, tình trạng này đặt trên người ai cũng sẽ không thoải mái.
Sau đó Kiều Xảo giận chó đánh mèo với Thiên Khuê, cứ giằng co như vậy, hai người liền đi vào ngõ cụt.
“Sư phụ, người bảo sư công dẫn con đi được không?” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Kiều Xảo biết rõ, chỉ cần Mặc Dạ mở miệng, Thiên Khuê bất kể thế nào cũng sẽ thả người, mấu chốt là, Mặc Dạ căn bản không có bất kì biểu hiện gì. Đối với vị sư công này, trong lòng Kiều Xảo rất tôn kính, cũng rất sợ hắn.
“Con thật sự muốn đi như vậy, sau đó không quay về nữa?” Tề Hoan nhịn không được cười hỏi.
“Hừ.” Nàng cũng chỉ nói trong lúc nóng giận mà thôi, ai biết tên ngu ngốc Thiên Khuê kia liền cho là đúng.
Hai người cười cười nói nói đi lên vân kiều (*), cầu kia vốn rất chật hẹp, nhưng lại rất dài, dưới cầu là một hồ nước sâu rộng, phía dưới nuôi không ít ma thú quý hiếm, nghe nói ở đây còn có một con Ma Long trưởng thành, cũng không biết là thật hay giả.
(*) cây cầu bằng mây.
Tề Hoan cùng Kiều Xảo mải nói chuyện nên không phát giác được phía sau mình xuất hiện một bé trai, cũng không hề phát hiện ánh mắt tràn đầy oán hận của nó.