Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 219: Yêu Cầu Xin Lỗi!



Chương 219: Yêu Cầu Xin Lỗi!

Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Tề Hoan, ngươi, ngươi thật quá đáng!” Tề Hoan vừa nói ra, Hỏa Như liền tức giận mở miệng, những lời này của Tề Hoan có khác gì vu cáo. Hiện giờ những người kia đều đang chờ để chê cười nàng, bất kể Tề Hoan nói có đúng sự thật hay không, thì sợ rằng cũng sẽ bị người ta lấy đó làm cớ.
“Ta quá đáng sao? Nói ta vu oan cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi không đổ oan cho ta sao, ngươi nói ta biết ca ca của ngươi, nói ta có liên quan đến việc ca ca ngươi mất tích, ngươi có chứng cớ không! Còn tìm lão già này đến giáo huấn ta, còn đội cho ta cái mũ phản bội Tiên giới, sao nào, bắt nạt ta chỉ có tu vi nhất trọng thiên sao? Hay là ức hiếp ta vì ta không có kẻ chống lưng.” Tề Hoan cười nhạo nói, không thèm nể mặt Hỏa Như.
Về phần Tiểu Ngân, hắn đâu có để ý. Hiện giờ hắn chỉ còn thiếu nước dán mắt vào người tiểu hồ ly mà thôi, ai, hồ họa!
“Vậy chuyện ngươi cấu kết với Quỷ Tiên thì ngươi định giải thích thế nào!” Hỏa Như sao có thể nói lại Tề Hoan, hơn nữa nàng ta chỉ dựa vào thái độ của Tiểu Ngân cùng với thư của ca ca mà suy đoán thân phận của Tề Hoan, trên thư của Hỏa Nha cũng không nói nữ nhân kia chính là Tề Hoan, bảo nàng đi tìm chứng cớ, nàng đi đâu tìm đây.
Nếu không thể nói đến chuyện của Hỏa Nha, vậy cũng chỉ còn tội danh này. Đáng tiếc, Hỏa Như quá mức sốt ruột, cho nên đã nghĩ sai một chuyện. Ngụy Phong dám nói Tề Hoan cấu kết với Quỷ Tiên là bởi vì lão có thực lực, hoặc có thể nói là lão có lòng tin với nhóm người kia của lão, cho dù lão nói sai, thì người khác cũng không dám nói gì. Song Hỏa Như chỉ là một nữ tiên nho nhỏ, trăm triệu lần không thể nhắc tới Quỷ Tiên trước mặt người ngoài, đây chính là quy củ bất thành văn của thượng tầng Tiên giới.
“Hỏa Như, ngươi làm càn!” Tiểu Ngân ngữ khí lạnh như băng, ánh mắt quét qua làm Hỏa Như khẽ run cả người.
“Tiểu Như.” Ngụy Phong cảnh cáo nàng một cái, biết nha đầu này đã bị Tề Hoan chọc tức nên mới có thể không biết lựa lời nói như vậy.
Tề Hoan căn bản không nhìn Hỏa Như lấy một cái, chỉ chờ quản gia đem điểm tâm của mình lên rồi chầm chậm thưởng thức. Nàng vừa ăn còn vừa chỉ trỏ, nói với quản gia mùi vị mấy món ăn này món nào ngon, món nào cần cải tiến, lúc này, nàng càng giống nữ chủ nhân hơn Hoả Như.
Quản gia cũng biết không khí trong phòng kỳ lạ không thích hợp ở lại lâu. Nhưng không biết tại sao thành chủ lại nói, bất luận Tề Hoan có mệnh lệnh gì cũng phải làm theo, Tề Hoan không để hắn đi, hắn nào dám đi a. Trong lúc nhất thời, cả phòng chỉ còn lại giọng của Tề Hoan.
“Ngụy Phong đại nhân, nếu như không còn chuyện gì khác, không tiễn.” Tiểu Ngân mở miệng nói.
“Ta tất nhiên vẫn còn chuyện, ta nghe nói ngươi biết tung tích của Hỏa Nha?” Ngụy Phong cũng là người khó chơi, chủ nhân nhà người ta rõ ràng không hoan nghênh, lão còn có thể mặt dày ở lại, có lẽ mấy vị cao nhân ẩn sĩ trên Tiên giới đều có loại phong phạm này.
“Không biết.” Tiểu Ngân cũng vô lại triệt để, lúc trước đã nói, bây giờ lại có thể hoàn toàn phủ định không thừa nhận. Dù sao để hắn đối phó với lão đầu này chắc chắn sẽ không thua, Tề Hoan cũng không lên tiếng, vừa vùi đầu ăn điểm tâm, vừa nghe hai người nói chuyện.
“Chuyện này liên quan đến tính mạng của Hỏa Nha, sao có thể coi như trò đùa được! Ngươi rốt cuộc có biết hay không?” Giọng điệu Ngụy Phong có chút không có ý tốt.
“Không phải đã nói là không biết sao.” Tiểu Ngân không thèm quan tâm lão ta có ý gì, dù sao hắn chính là cứng mềm đều không ăn.
Tiểu hồ ly ăn no uống đủ xong lại bắt đầu nhàm chán mài móng vuốt, cứ thế cào mạnh vào ngực Tiểu Ngân, cũng may xiêm y trên người Tiểu Ngân đủ bền, trong chốc lát có lẽ sẽ không rách được.
“Đừng làm rộn.” Tiểu Ngân nhẹ nhàng vỗ lên chân tiểu hồ ly, cố gắng chuyển móng vuốt nhỏ sang một bên, nhưng tiểu hồ ly không chịu, cuối cùng chỉ đành mặc kệ hành động càn rỡ của nó.
Hiếm khi thấy được thần sắc ôn nhu của Tiểu Ngân, không ngờ lại là vì một con hồ ly! Hỏa Như quả thật không thể chấp nhận sự thật này, nếu không phải Lục Ương ngăn nàng, nàng thật sự muốn xông lên bóp chết con hồ ly kia.
Tiểu hồ ly hoàn toàn không chịu nghe lời, tiếp tục cào tiếp tục cào, cho ngươi thành thân này, cho ngươi cưới vợ này, đi chết đi, đồ dâm xà! Đây mới là tiếng lòng của tiểu hồ ly, dĩ nhiên, Tiểu Ngân tuyệt đối không biết. Hắn chỉ đang cảm thấy buồn bực, không hiểu vì sao tiểu hồ ly lại ầm ĩ với hắn.
“Được, coi như ngươi không biết. Chúng ta quay lại vấn đề của nữ nhân này, nghe nói nam nhân đi cùng nàng đến đây là Quỷ Tiên, ta nghĩ sự thật thế nào chắc ngươi biết rõ.” Ngụy Phong lại rời sự chú ý lên người Tề Hoan, bất luận thế nào, lão nhất định phải đối phó Tề Hoan.
Tiểu Ngân bất kính với lão, lão còn có thể chịu được. Nhưng Tề Hoan ở Tiên giới chẳng là cái gì cả, lại dám vô lễ với lão như thế, với tính tình cao ngạo của Ngụy Phong sao có thể nhẫn nhịn được.
“Ngươi cho là thế sao?” Giọng Tiểu Ngân có chút không kiên nhẫn.
“Cũng có thể là vậy, cho nên ta muốn gặp người đi cùng với nàng ta.” Ngụy Phong đúng thật là tự coi trọng mình, Tề Hoan vô cùng tò mò, nếu như lão nhìn thấy Mặc Dạ là Quỷ Tiên, không biết sẽ có biểu hiện gì.
Liều mạng cùng Mặc Dạ sao? Cho dù lão có tu vi đủ cao, bên cạnh còn có một con dị thú vô cùng lợi hại, thì đi tìm Mặc Dạ gây phiền toái cũng vẫn là đi chịu chết.
Ngụy Phong nói xong, Tiểu Ngân cũng không quyết định thay Tề Hoan mả ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Đúng lúc Tề Hoan vừa ăn xong điểm tâm, tâm tình vẫn còn thoải mái, “Đương nhiên có thể gặp, nếu như hắn không phải người mà ngươi muốn tìm, thì ngươi định đền bù cho ta thế nào?”
Cho rằng Mặc Dạ nhà nàng là cải trắng sao, muốn gặp là gặp được chắc!
“Ngươi dám nói điều kiện với ta?!” Ngụy Phong giận tím mặt, hành động này trong mắt lão quả thực là đại nghịch bất đạo.
“Không phải ta đã nói rồi sao, tai ngươi điếc à?” Tề Hoan nghiêng đầu nhìn Ngụy Phong đang nhảy dựng lên, thật không nhìn ra hình tượng cao nhân mà giống như thằng hề thì đúng hơn.
Ngụy Phong bị kích thích đến cả người run run, thật muốn một phát chụp chết Tề Hoan, nàng và Tiểu Ngân có quan hệ vô cùng kỳ lạ, lão định mượn thân phận áp chế nàng nhưng nàng căn bản không hề kiêng nể lão.
“Ngươi muốn thế nào?” Đã sống nhiều năm như vậy, Ngụy Phong cũng không vì mấy câu nói của Tề Hoan mà tức giận đến nóng nảy, lão nhẫn nại chờ Tề Hoan nói điều kiện.
Trên thực tế Ngụy Phong không nghĩ rằng Tề Hoan dám nói như vậy, nên mới nói muốn gặp Mặc Dạ. Bởi vì, lão căn bản không tin Mặc Dạ là Quỷ Tiên. Ai ngờ, lão lại đụng phải người như Tề Hoan.
“Ta cũng không có yêu cầu gì lớn, ngươi nói lời xin lỗi là được rồi.”
“Không thể nào!” Bảo lão đi xin lỗi một nữ tiên nho nhỏ ư, nói đùa gì vậy.
“À, cũng phải, ngài quá tôn quý đi, chỉ sợ ta không chịu nổi. Nếu không được, vậy thì đổi lại.” Tề Hoan ra vẻ dễ thương lượng, “Bằng không, để Hỏa Như xin lỗi thay ngươi?” Tề Hoan vắt chéo chân, ra vẻ tự đắc.
“Cái này. . . . . .” Nếu đã nói ra, trước mặt nhiều người như vậy Ngụy Phong cũng không tiện đổi ý, “Được.”
“Ta muốn nàng xin lỗi ta trước mặt mọi người, ngươi cũng biết đấy, ngày đó nàng vu oan cho ta.”
“Ta không vu oan cho ngươi!” Cho dù là bây giờ, Hỏa Như vẫn cho rằng Tề Hoan có liên quan đến chuyện ca ca mình mất tích, nàng chỉ là không có chứng cớ mà thôi, nàng nhất định sẽ tìm được chứng cớ!! Hỏa Như cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy hận ý.
“Ngươi có chứng cớ sao? Nếu không có chứng cớ tức là vu oan, nói xin lỗi ta đã là tiện nghi cho ngươi rồi.” Tề Hoan ra vẻ ‘ngươi còn phải cảm kích ta đấy’ làm cho Hỏa Như thiếu chút nữa không để ý hình tượng đòi quyết đấu sinh tử với Tề Hoan. Nói xong, Tề Hoan cũng không để ý đến vẻ mặt Hỏa Như khó coi thế nào, đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi muốn đi đâu?” Thấy Tề Hoan muốn đi, Ngụy Phong lạnh lùng nói.
“Không phải ngươi muốn gặp tướng công của ta sao, ta đi tìm hắn. Hoặc là, ngươi muốn đi theo nhìn dáng vẻ tướng công nhà ta không mặc xiêm y hả?” Tề Hoan cười như không cười.
“Đi nhanh về nhanh.” Ngụy Phong không kiên nhẫn khoát khoát tay áo.
Liếc mắt nhìn Hỏa Như và Ngụy Phong, khóe miệng Tề Hoan khẽ nhếch lên rồi rời đi. Ngụy Phong này, rất thú vị.
Càng đến gần lão, nàng càng cảm nhận được linh khí hỗn độn.
Xem ra, sự xuất hiện của linh khí này nhất định có liên quan đến lão. Thậm chí rất có thể trên người lão có bảo bối cổ xưa gì đó cũng không chừng.
Bảo bối cổ xưa mặc dù uy lực không bằng thần khí, nhưng cũng vô cùng khủng khiếp, chúng dù sao cũng chứa một năng lực rất kỳ lạ. Hiện nay căn bản không còn ai có thể tạo ra loại đồ vật này nữa, bởi vì luyện ra bảo bối cổ xưa cần linh khí hỗn độn, mà hiện giờ khu vực hỗn độn đã biến mất, còn có thể tìm thấy linh khí hỗn độn ở nơi nào được chứ.
Lúc Tề Hoan trở về phòng mình, Mặc Dạ vẫn đang nằm ngủ say trên giường như trước. Nàng cố ý dậm chân đi vào phòng, ai ngờ hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
Chờ nàng đến gần, hắn vậy mà lại dám xoay người vào trong! Dám ình nhìn lưng, không muốn sống nữa sao! Tề Hoan nghiến răng kèn kẹt.
“Này, dậy.” Vươn ngón tay chọc vào vai Mặc Dạ, một lúc lâu vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, lại tiếp tục chọc, hừ, không có chuyện gì luyện da thịt trên người cứng như thế làm gì a, mỗi lần cắn hắn làm răng nàng cũng đau.
Chăn trên người Mặc Dạ rơi xuống, lộ ra tấm lưng rộng, . . . . . . . Sau lưng còn có mấy vết hình như rất quen. . . . . . . Tề Hoan cúi đầu nhìn tay mình, làm bộ như không thấy.
“Thật sự còn đang ngủ sao?” Nàng ngồi bên giường, đầu nhỏ đưa tới trước mặt Mặc Dạ, phát hiện hai mắt Mặc Dạ nhắm nghiền, khóe miệng tạo thành một độ cong đẹp mắt. “Ngủ mà còn cười, hừ, không phải là nằm mơ cưới vợ chứ.” Lầm bầm lầu bầu hồi lâu, Tề Hoan lại sáp khuôn mặt nhỏ nhắn tới gần, nhìn nam nhân nhà mình ngủ say.
Ai, ngày ngày ở chung một chỗ với Mặc Dạ, thật sự rất dễ tự ti. Cằm hắn nhọn hơn cằm mình, mắt thì to hơn mắt mình, lông mi cũng dài hơn của mình, mũi thì cao hơn mũi mình, miệng. . . . . . .cũng đẹp hơn, còn rất mê người nữa.
Trộm hôn một cái cũng hay, nghĩ vậy, Tề Hoan len lén đưa khuôn nhỏ nhắn lại gần, chụt một cái
~~“Hôn trộm là không đúng đâu.” Không đợi cái miệng nhỏ nhắn của Tề Hoan chạm vào, nàng đột nhiên phát hiện mắt của Mặc Dạ đã mở ra. Xong đời, bị lừa rồi!
Không cho Tề Hoan cơ hội chạy trốn, Mặc Dạ đưa tay túm lấy Tề Hoan kéo về phía mình, sau đó tung người đè lên Tề Hoan.
“Sáng sớm đã lén đi ra ngoài, trở về lại phi lễ với ta, nàng có ý đồ gì đây?” Mặc Dạ vừa nói, ngón tay vừa khẽ vuốt qua mặt Tề Hoan, lặng lẽ trượt xuống chiếc cổ tuyết trắng non mịn của nàng.
“Chàng vừa tỉnh sao?!! Chàng dám gạt ta!”
“Ừ, ta chỉ là tò mò muốn biết nàng định làm gì với ta thôi, không ngờ là định hôn trộm ta. Nương tử nếu muốn, cứ nói với vi phu một tiếng là được, không cần lén lút đâu.” Mặc Dạ trêu chọc nàng, biết Tề Hoan hay thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng. Đúng là rất khả ái, rất muốn một ngụm nuốt trọn.