Edit: Dao Dao Beta: Tiểu Ngọc Nhi Biên cạnh lối đi thông giữa Tiên Giới và Minh giới, một nam nhân mặc áo đen mặt không biểu tình đứng bên cạnh vòng xoáy giống như đang chờ đợi cái gì. Qua một lát sau, trong vòng xoáy có một nam tử áo trắng đi ra, khóe miệng mỉm cưởi như có như không, nhìn kĩ giống như châm chọc, hai mắt màu đỏ như máu khiến người ta vừa thấy liền kinh hồn táng đảm. “Mặc Dạ.” Nam tử áo đen khẳng định nói, hắn nhìn Mặc Dạ một thân áo trắng, nét mặt vẫn lạnh lùng như trước. “Đệ nhất thần tướng? À không, thì ra là ngươi. . . . . . Chẳng trách. . . . . .” Mặc Dạ như có điều suy ngẫm nhìn vào mắt nam tử áo đen, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. “Nơi này là Tiên Giới, căn cứ vào khế ước Lục Đạo, ngươi không nên tới đây.” “Thật không.” Mặc Dạ cười khẽ, “Ngươi có thể thử ngăn cản ta.” “Không, ta đến chỉ là muốn nói cho ngươi một chuyện mà thôi.” Mặc Dạ nhướng mày, chờ kia nam nhân mở miệng. “Đất Phong Thiện sắp xuất thế, hi vọng ngươi sớm chuẩn bị sẵn sàng.” Giọng nam tử áo đen vang lên trong trẻo mà lạnh lùng. “Chắc hẳn đệ nhất thần tướng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nha.” “Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí. “ “Vậy, đến lúc đó chúng ta gặp lại.” Tới nhắc để thị uy sao, rất có ý tứ đấy. Chẳng qua Mặc Dạ cũng không định tiếp tục ở đây nói chuyện phiếm với hắn, liếc nhìn nam tử áo đen, Mặc Dạ xoay người rời đi. “Ta là Thương.” Thương nhìn bóng dáng Mặc Dạ rời đi, đột nhiên mở miệng. “Ha ha, Thương, thú vị.” Nhìn bóng dáng màu trắng biến mất, Thương cũng không thu hồi tầm mắt, vẫn sững sờ nhìn hướng Mặc Dạ rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút. . . . “Sư thúc tổ, đệ tử có thể nghỉ ngơi một chút không.” Đã làm việc khổ cực liên tục hơn mười ngày, Thuần Vũ đặt mông ngồi xuống cái ghế vốn làm cho tiểu hồ ly, tiện tay túm nó đặt lên trên đùi mình. Sau đó hài lòng thở dài, trong nội tâm thầm nghĩ, trách không được sư thúc tổ thích ôm tiểu hồ ly như vậy, thật sự là đông ấm hè mát, đồ dùng cần thiết a. Da lông còn mềm mại nữa, tại sao hắn lại không có một con sủng vật vừa bền vừa đẹp như thế a. Thuận tay sờ soạng lông dưới cằm tiểu hồ ly vài cái, Thuần Vũ chỉ thiếu bước hát lên nữa thôi. Tề Hoan liếc nhìn Thuần Vũ, khóe miệng vểnh lên, coi như ngầm chấp nhận hành động của hắn. Ừ hừ, làm chưa xong đã muốn lười biếng, còn dám ‘phi lễ’ với hồ ly nhà nàng giữa ban ngày ban mặt, lát nữa bị con rắn kia ăn luôn cũng không ai giúp hắn. Vài phút sau, Tiểu Ngân mang Băng Thấm Tuyết Liên từ phòng bếp đi ra, trông thấy tiểu hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng Thuần Vũ chợp mắt, nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, chỉ là cái đĩa thủy tinh đựng đồ ăn ngon trong tay dần dần bị nghiền thành bột phấn. Thấy bầu không khí không ổn, Tề Hoan lập tức đứng dậy, tiện tay cầm lấy cái đĩa từ tay Tiểu Ngân. Dù sao tạm thời bọn họ cũng ăn không vô, không bằng để mình nàng tiêu hóa là được rồi. Tề Hoan vừa rời đi không xa đã nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng thét vô cùng thảm thiết, theo phân tích của nàng, hẳn là đứa nhỏ Thuần Vũ đáng thương kia rồi. Thật sự quá xui xẻo, trong lòng Tề Hoan thầm tỏ vẻ đồng tình. Cầm đĩa đi về phía đình Tích Thủy ở hậu viện, nơi đó là Mặc Dạ đặc biệt kiến tạo cho nàng, toàn bộ đều do nước lưu động tạo thành, bên trong còn có thể nhìn thấy mấy con cá con bơi lội, thủ pháp này Tề Hoan đã muốn học từ khi còn ở nhân gian, đáng tiếc Mặc Dạ không chịu dạy nàng, nam nhân nhỏ mọn! Tề Hoan một tay chống cằm ngả lên ghế, lấy từ trong chén ra một cánh hoa như bạch ngọc bỏ vào miệng, mùi thơm nhàn nhạt hòa cùng vị ngọt mát tan ra khiến nàng thỏa mãn nhếch môi. Cảm giác thấm lạnh khiến mi mắt Tề Hoan nhanh chóng díp lại, trong lúc mơ ngủ chợt có cánh tay lén lút sờ vào eo nàng, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng cởi đai lưng, ném qua một bên, lại không nhịn được thò vào trong vạt áo sờ soạng. “Ưm. . . . . . Hửm?” Cảm giác ấm nóng ướt át trên cổ khiến Tề Hoan không nhịn được rên rỉ một tiếng, trong mơ, mùi hương quen thuộc truyền vào mũi, lông mày hơi nhíu của Tề Hoan giãn ra. “Tiểu Hoan~” Giọng nói mang theo vài phần kiềm nén vang lên bên tai Tề Hoan, vừa trầm thấp lại khàn khàn làm cho người ta mềm nhũn. “Ừ. . . . . .” Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, Tề Hoan vô thức đáp, sáp lại gần giọng nói kia. “Tiểu Hoan, nhớ ta không?” Mặc Dạ ở bên cạnh nhẹ nhàng gặm cắn vành tai như ngọc, một bên lén lút cởi xiêm y của Tề Hoan. “Nhớ ta không?” “Ách. . . . . . ừ. . . . . .” Cảm giác mềm mại như đang phiêu lãng trên mặt biển khiến Tề Hoan vô thức vặn vẹo người, khiến cho nam nhân bên người nàng hít sâu một hơi. Cúi đầu nhìn Tề Hoan đã bị cởi sạch nửa người nằm trong ngực mình, nụ cười trên mặt Mặc Dạ càng thêm tà mị, dục hỏa trong mắt càng bốc lên. “Ngoan, nói nhớ ta đi.” Mặc Dạ cúi đầu gặm nhẹ bờ vai trắng nõn của nàng, một bên dụ dỗ. Giật mở dải yếm, bàn tay Mặc Dạ không kiêng nể gì dao động trên tấm lưng trần, mang theo cảm giác tê dại. “Mặc . . . . . Mặc Dạ?” Đôi mắt có chút không tình nguyện mở ra, Tề Hoan bĩu môi nhỏ nhắn, tròng mắt gần như không có tiêu cự, chỉ trừng mắt nhìn vào nam nhân kia. Dáng vẻ tươi cười quen thuộc làm cho nàng không nhịn được nháy mắt thêm mấy cái, “Mặc Dạ?! Sao chàng đã về rồi?” Tề Hoan bị dọa sợ thiếu chút nhảy dựng lên, nhưng không đợi nàng nhảy ra khỏi ngực Mặc Dạ đã bị người ta chặn ngang kéo về. “Tiểu Hoan, ta rất nhớ nàng.” Vùi đầu vào trong ngực Tề Hoan, khóe môi Mặc Dạ nhếch lên thành nụ cười tà, hít vào một hơi thật sâu, ừ, thật thơm, thật mềm. Ừ hừ, vậy nên vừa về tới liền thừa dịp nàng đang ngủ mà cởi sạch xiêm y của nàng? Nếu không phải bây giờ Lôi Thần điện ít người, thì nàng còn có mặt mũi gặp ai sao. Tề Hoan nhịn không được liếc mắt, thò tay muốn ném nam nhân không biết xấu hổ này sang một bên, ai biết chưa kịp dùng sức, hai tay đã bị Mặc Dạ quặt ra sau lưng. Ngẩng đầu lên từ trong ngực Tề Hoan, Mặc Dạ cười đến sáng lạn, “Nương tử, xa cách lâu như vậy, nàng không nhớ vi phu nữa à?” Dứt lời còn ngồi thẳng lưng lên, để cho Tề Hoan cảm giác được rõ ràng hắn nhớ nàng nhiều bao nhiêu. “Ngươi không thể nhớ cái khác được à!” Phương thức biểu đạt quá rõ ràng của Mặc Dạ khiến khuôn mặt Tề Hoan đỏ lên. “Ừ. . . . . . Ta mỗi ngày đều nhớ nàng, nhớ đến điên rồi.” Mặc Dạ vừa nói vừa thò tay chụp cái yếm của Tề Hoan ném ra ngoài đình, “Cho nên, nương tử, nàng thông cảm một chút cho tâm tình của vi phu.” “Khốn kiếp, sắc lang”. Động tác cự tuyệt ngày càng nhẹ nhưng tiếng mắng chửi lại không dứt bên tai, song rất nhanh sau đó, trong đình chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ làm cho người ta xấu hổ. Ngoài đình phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, từ bên ngoài nhìn vào có thể mơ hồ thấy hai thân thể trần trụi dây dưa một chỗ. Thuần Vũ vừa thoát khỏi chạy đến nhờ Tề Hoan làm chủ cho mình, ai ngờ chưa chạy tới đinh đã nghe thấy âm thanh khiến người ta xấu hổ, hắn lúng túng dừng bước, đứng tại chỗ hai giây sau đó quay người bỏ chạy, giống như ở đằng sau có dã thú không bằng. Mặc dù Tiểu Ngân rất đáng sợ, nhưng Mặc Dạ mới là kinh khủng nhất, chẹp, Thuần Vũ coi như còn có lí trí. Lúc Thuần Vũ rời đi, Mặc Dạ quay đầu nhìn phía ngoài đình một chút, phát hiện Mặc Dạ phân tâm, Tề Hoan hơi đẩy hắn ra, “Làm sao thế?” Tề Hoan ngồi trên bàn nghển cổ hỏi, đôi mắt ngập nước mang chút mông lung, hai tay vịn vai Mặc Dạ, bắp đùi trắng tuyết thon dài cũng quặp lấy hông hắn, làm cho người ta nhìn mà huyết mạch phun trào “Không có việc gì.” Tiểu tử kia coi như sáng suốt, Mặc Dạ hừ hai tiếng, sau đó cúi đầu dùng sức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đã có chút sưng lên của Tề Hoan, đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng đoạt đi thần chí của nàng. Đến khi tỉnh lại, Tề Hoan phát hiện mình đã về tới giường, trên người đang đắp chăn mỏng, không thể nghi ngờ gì nữa, bên dưới là thân thể trần truồng. Nàng nhớ rõ, trước khi lịm đi tên Mặc Dạ khốn khiếp có ôm nàng đi tắm rửa, nhưng ở trong bồn tắm lại không biết tiết chế muốn nàng hai lần, cho đến khi nàng mất ý thức luôn. Rèm che bên cửa sổ bị gió lùa nhẹ tạo thành tầng tầng gợn sóng, ánh hoàng hôn màu vàng chiếu vào phòng, nhuộm căn phòng thành một màu vàng ruộm, Tề Hoan quay đầu, mơ hồ có thể trông thấy có người ở bên ngoài. Ngồi dậy, một tay kéo chăn che khuất ngực, một tay kéo rèm. Mặc Dạ tự tại ngồi trên ghế, tay cầm chén trà, dáng vẻ tinh thần sảng khoái khiến cơn tức của Tề Hoan đột nhiên dâng lên. “Nương tử, dậy sớm vậy.” Mặc Dạ mỉm cười nhìn về phía Tề Hoan, nụ cười kia cực kì ý vị mị hoặc lòng người. “Hừ hừ!” Tề Hoan khẽ nhếch miệng, ngoắc tay với Mặc Dạ. Mặc Dạ nhướn nhướn mày, mặc dù biết mình đi qua sẽ không có chuyện hay ho gì, nhưng nếu từ chối thì kết quả sẽ càng thảm hại hơn. Cuối cùng chỉ đành cười đau khổ đặt chén trà xuống, đi về phía Tề Hoan. “Tướng công à~” Mặc Dạ vừa tới, Tề Hoan đưa tay kéo hắn ngồi xuống mép giường, mặt đối mặt ngồi lên đùi hắn, giọng nói dịu dàng kia làm cho Mặc Dạ kinh hồn bạt vía. Căn cứ theo kinh nghiệm xưa nay, Tề Hoan càng dịu dàng thì tình huống lại càng nguy hiểm. Chẳng lẽ trách hắn vừa rồi đòi hỏi quá độ sao? Không thể nào……… trước đây tối đa cũng chỉ quyền cước đấm đá thôi, không đáng sợ như bây giờ. “Sao vậy. . . Nương tử. . .Nàng. . . bình tĩnh, đừng, đừng kích động.” Mặc Dạ cúi đầu liếc một cái, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào trong tay nương tử thân yêu lại có thêm một thanh đao Quan Công dài, đây là muốn làm gì? “Bảo ta tỉnh táo, ngươi còn dám bảo ta tỉnh táo, ngươi thật đúng là cho rằng ta đã quên à, khốn kiếp, nói, con Diễm quỷ kia là từ đâu ra?!” Cho là nàng quên sao, hừ, nào có chuyện dễ dàng như vậy. “…………Đó chỉ là hiểu lầm thôi.” Thanh đao này thật sự lớn đó, chém vào chỗ nào chỉ sợ chỗ đó sẽ không thoải mái đâu. Lại vụng trộm nhìn thanh đao được huyễn hóa ra trong tay Tề Hoan, Mặc Dạ cười cực kì đau khổ. “Khốn kiếp. Ngươi nói với quỷ đi.” Tề Hoan tức giận lập tức nhảy dựng lên. “Nương tử, nàng bình tĩnh a…………Ta đã là quỷ rồi.” Mặc Dạ thừa cơ chạy gấp. “Ta muốn cho ngươi chết thật triệt để!” Tề Hoan nóng nảy thét chói tai. “Ngươi đứng lại đó cho ta.” Một tay túm chăn, một tay cầm đao, Tề Hoan thở hồng hộc đuổi theo Mặc Dạ khắp phòng, rất hiển nhiên, Mặc Dạ vui vẻ hầu hạ.