Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 54: Tế máu



Cách trấn Thiên Lý năm mươi dặm về phía tây chính là lễ đài Luyện Ma Sát Kiếp, ngày hôm sau, lúc Liễu Mạch Viên và Liễu Mạch Y đi tới trấn Thiên Lý, thì đại hội Luyện Ma Sát Kiếp đã bắt đầu.
Đại hội Luyện Ma Sát Kiếp trước khi bắt đầu cần cử hành Tế Tự (lễ cúng tế), cũng không biết phương pháp Tế Tự này được truyền lại từ lúc nào, trăm ngàn năm qua, đại thủ lĩnh Ma đạo các đời chưa bao giờ bỏ bê. Tế máu, dùng máu tươi của người sống để tiến hành lễ tế.
Lúc đầu, Liễu Mạch Viên mang Tề Hoan đến vốn là muốn đem Tề Hoan làm tế phẩm, gây ấn tượng với chủ sự đại hội, chẳng qua hắn căn bản không nghĩ tới, mình trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mấy trăm tên đệ tử Ma đạo tham gia Luyện Ma Sát Kiếp trơ mắt nhìn người đang sống sờ sờ bị trói ở trong huyết tào(*), nhìn máu của kẻ đó từ từ chảy vào cái huyệt sâu không thấy đáy ở trung tâm đàn tế.
(*)‘tào’ là cái rãnh, do dùng để trói người bị hiến tế, máu nhuộm đỏ nên gọi là ‘huyết’
Bởi vì Mặc Dạ nói thời cơ chưa tới, nên Tề Hoan chỉ có thể ngồi trong động chờ đợi thời cơ. Trong lúc đó, nàng phát hiện, từ những tinh thạch kia chảy ra chất lỏng màu đỏ, Tề Hoan vừa định đi qua xem cho rõ lại bị Mặc Dạ chen ngang, ôm trở về.
“Đó là cái gì?” Tuy hành động bị ngăn cản, nhưng Tề Hoan vẫn cúi đầu dò xét tình huống.
“Máu.”
“Sao lại có máu?”
“Bên trên đang tiến hành Tế Tự.” Mặc Dạ giải thích rất đơn giản, Tề Hoan gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh tiếp nhận. Nàng cho rằng Tế Tự đơn giản chỉ là dùng máu dê, máu bò, căn bản không nghĩ tới sẽ quá đáng đến mức dùng máu người để hiến tế.
Khi dòng máu kia theo tinh thạch chảy đến bên trong Cốt Khải, màu sắc của Cốt Khải trở nên tươi đẹp hơn nhiều, toàn bộ hài cốt tản mát ra một vòng sắc hồng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tề Hoan, Cốt Khải chậm rãi biến thành một bộ chiến giáp đỏ như máu, giống hệt bộ chiến giáp của nam nhân đeo mặt nạ trong bích họa.
Trên mặt chiến giáp có những hoa văn phức tạp dịch chuyển, những hoa văn màu đen này lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn được chậm chạp di động, từ từ tạo thành một loại trận pháp mà Tề Hoan chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa nén nhang, trận pháp này biến ảo hơn một ngàn lần, không lần nào giống lần nào.
Chưa nói đến lực phòng ngự của bộ Cốt Khải này lúc trước mạnh như thế nào, chỉ riêng những trận pháp bên trên cũng đủ làm cho người ta điên cuồng. Tề Hoan nhìn về phía Mặc Dạ vẫn đang bình tĩnh trước mặt, tại sao hắn lại biết rõ nơi này có Cốt Khải? Rốt cuộc hắn là ai?
Nghi vấn trong lòng càng ngày càng nhiều, nhưng Tề Hoan chưa kịp mở miệng thắc mắc, thì bên trên bộ Cốt Khải đột nhiên bộc phát một luồng khí tức khủng bố khiến cho tinh thần con người tan vỡ. Tề Hoan cũng không ngoại lệ, bị luồng khí tức này chấn nhiếp, hai mắt trong sáng lập tức biến thành màu đỏ, đầu óc của nàng giống như không điều khiển được, chỉ muốn giết người.
Mặc Dạ vẫn tỉnh táo đứng ở bên người nàng vỗ một cái vào gáy Tề Hoan, làm nàng ngất đi, ngã vào ngực mình. Ngoài Tề Hoan, hai sinh vật còn lại hình như đã thích ứng được, tiểu hồ ly tò mò ngồi xổm trên vai Mặc Dạ, thè lưỡi liếm liếm móng vuốt, còn tiểu ngân xà kia thì an an ổn ổn ngủ trên tay Tề Hoan.
Sát khí không ngừng phóng thích, phía trên, Luyện Ma Sát Kiếp đã bắt đầu, Mặc Dạ ngước mắt nhìn lên trên, khóe miệng hơi nhếch, nụ cười tà ác mà Tề Hoan chưa nhìn thấy bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Tay phải vừa lật, một chuôi dao màu vàng liền xuất hiện trong tay, hắn trở tay đâm vào người mình năm nhát. Khuôn mặt Mặc Dạ không chút thay đổi, tựa hồ không cảm giác được đau đớn. Máu đỏ thấp thoáng ánh vàng phun ra, giống như vật sống bay về phía Cốt Khải.
Sau khi máu của hắn dính vào Cốt Khải, những đường hoa văn màu đen trên mặt Cốt Khải dần dần biến mất, hoa văn màu vàng dần dần thay thế, trận pháp bên trên cũng phức tạp hơn, tốc độ biến hóa cũng dần dần nhanh hơn.
Bên trên đỉnh động, trong phạm vi sát khí bao phủ, thực lực của mấy trăm đệ tử Ma đạo đang điên cuồng chém giết cũng được đề cao thêm một tầng, giống như bị ăn thuốc kích thích, chém giết càng điên cuồng hơn. Ngoài những người bị giết chết, có nhiều kẻ không chịu nổi sát khí mà tự sát.
Nhìn tình cảnh các đệ tử mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, nước miếng không chịu khống chế trào ra ngoài, vài lão ma đầu cũng cảm thấy kì lạ. Chỉ có Xích Dực, chủ trì đại hội Luyện Ma Sát Kiếp vẫn giữa nguyên vẻ mặt tươi cười, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, Diêm Quỷ phía sau hắn cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, giống như trời có sụp xuống hắn cũng không quan tâm.
“Xích Dực hộ pháp, hình như có chút kì lạ?” Nghịch Thiên, một trong Tứ đại môn của Tướng Môn đi đến bên người Xích Dực, cẩn thận từng li từng tí hỏi. Tuy Tướng Môn và Thiên Ma Môn đều có thế lực khổng lồ, nhưng vẫn có điểm khác nhau, Tướng Môn tiền tài quyền thế lớn còn Thiên Ma Môn thực lực cường đại.
Ở Ma đạo, nắm đấm lớn chính là chân lí, cho nên người chủ trì Luyện Ma Sát Kiếp không phải người Tướng Môn mà là người của Thiên Ma Môn. Chỉ có một điều khiến mọi người đều rất kỳ quái, đó là người chủ trì đại hội đáng nhẽ phải là Thiếu chủ Thiên Ma Môn, sao bây giờ lại đổi thành Xích Dực?
Đương nhiên, dù bọn hắn thắc mắc thì cũng không dám mở miệng hỏi, đừng nhìn Xích Dực bộ dáng luôn tươi cười, người này tuyệt đối là khẩu Phật tâm xà, giết người không nháy mắt, vô số người bị hắn tính kế giết chết, ngay cả những lão ma đầu lánh đời cũng phải kiêng kị hắn.
Huống hồ, bên cạnh hắn còn có một kẻ thực lực tương đương, Diêm Quỷ, nghe nói người này là cận vệ của Thiếu chủ Thiên Ma Môn, hai người bọn họ là Ma tu đạt tới trung kỳ Hóa Thần, khi phối hợp với nhau, tuyệt đối có thể đánh bại một đạo sĩ trung kỳ Độ Kiếp. Đặc biệt, hai người này động thủ căn bản chính là liều mạng, đánh nhau sợ nhất điều gì? Chính là sợ đối phương liều mạng đó.
“À, không biết mấy vị có ý kiến gì?” Xích Dực quay người lại hỏi mấy lão ma đầu đang làm trọng tài, hắn đương nhiên biết rõ chuyện này có điều kì quái, nhưng cũng chẳng có liên quan gì đến hắn cả, dù sao người chết cũng không phải người của Thiên Ma Môn.
“Có lẽ nên dừng lại một chút, tìm Đại trưởng lão Tướng môn đến điều tra rồi tiến hành tỷ thí lại thì tốt hơn.” Nói chuyện chính là Âm Dĩnh, chưởng môn Hợp Huân Tông, nơi này không có người của Thiên Ma Môn nhưng lại có hai đệ tử tinh anh của Hợp Huân Tông đó, Âm Dĩnh cũng không muốn đệ tử mình vất vả lắm mới bồi dưỡng được lại bị Game Over đâu.
Mấy người còn lại cũng nhao nhao gật đầu, bọn họ đều là chưởng môn hoặc trưởng lão của các đại tông môn ở Ma đạo, tất nhiên không hy vọng đệ tử bổn môn của mình mơ mơ hồ hồ táng thân ở nơi này.
“Nếu mấy vị đều muốn thế, vậy trước tiên cứ mang bọn họ ra ngoài đã.” Xích Dực gật đầu đồng ý, nhưng lại sừng sững bất động, không có ý muốn ra tay. Những người kia thoáng trao đổi ánh mắt, chuẩn bị ra tay cứu đệ tử của mình về. Về phần những đệ tử của môn phái khác, chỉ có thể nói bọn họ số khổ, ai bảo người của sư môn bọn họ còn chưa tới chứ. Đây chính là thực tế của Ma đạo.
Nhưng bọn họ không biết, ở phía sau bọn họ, Xích Dực và Diêm Quỷ đều nở nụ cười quỷ dị. Phạm vi có sát khí đâu phải ai muốn làm gì thì làm chứ. Chỉ bằng mấy kẻ này sao có thể thoát khỏi phạm vi sát khí kia?