Tề Hoan ôm chăn, ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt chưa hề quen biết kia, trong lòng suy nghĩ, mình có nên hô phi lễ không? Hay lưu manh? Hay nên vung tay tát cho hắn một cái? Hay là chọc tám, chín cái lỗ trên người hắn rồi vứt ra ngoài cho chó ăn…??? “Có thể nói chưa?” Áo ngủ bằng gấm bị Tề Hoan quấn chặt vào người, giống như một cái kén kín mít, Mặc Dạ tựa vào giường, áo ngủ đều bị Tề Hoan dành mất, hắn chỉ có thể ở trần, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ tình cảm gì, khiến mắt Tề Hoan trừng đến suýt rớt ra. “Ngươi… ngươi ngươi ngươi…không mặc áo?” Cho dù dáng người tên này rất đẹp, da thịt chắc chắn, rắn rỏi như mời gọi người khác sờ thử, nhưng tình huống bây giờ không để cho nàng cẩn thận quan sát. Nàng chẳng qua chỉ ngủ có chút xíu, tại sao đến lúc tỉnh dậy lại phát hiện trên giường có thêm một nam nhân lạ mặt? Mặc Dạ nhướng mi: “ Ta không có thói quen gói mình thành cái bánh chưng khi ngủ.” “Vậy ngươi cũng không cần phải ngủ ở đây a!” Nàng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ nha, ngủ chung như vậy… Mặc dù chỉ là ngủ đơn thuần thì cũng không thể được! “Đây là phòng của ta, giường của ta!” Xem ra Tề Hoan vẫn không phát hiện ra thân phận của mình, Mặc Dạ âm thầm thở dài, trình độ ngu ngốc của nữ nhân này hình như còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn. “Ngươi có thể đưa ta tới một gian phòng khác, một cái giường khác.” Mặc Dạ nhún nhún vai, xoay người xuống giường, lấy áo khoác mặc chỉnh tề rồi mới chậm rãi mở miệng, “ Ta không muốn.” Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực không muốn lại muốn đẩy ra ngoài thì đích thực không phải nam nhân rồi, hắn chưa bao giờ bỏ qua miếng mỡ đã dâng đến tận miệng, việc này không phải là tính cách của hắn. “Chết tiệt ngươi… A?” Tề Hoan kích động ôm chăn nhảy xuống giường, thò tay ra chỉ thẳng vào mũi Mặc Dạ định chửi ầm lên, đột nhiên phát hiện quần áo của tên này hình như quen quen, giống như… quần áo của Mặc Dạ ngày hôm qua thì phải? “Y phục này là ngươi ăn trộm sao?” Chẳng lẽ hắn đã giết Mặc Dạ, sau đó lột y phục của Mặc Dạ, xong bắt cóc mình? Tề Hoan càng nghĩ càng thấy không có khả năng. …. Mặc Dạ cố gắng kiềm chế hai tay, bắt buộc chính mình không nên quá xúc động, bằng không hắn thật muốn bổ đầu Tề Hoan ra xem bên trong có phải chứa toàn rơm rác hay không. “Này, đừng im lặng như vậy chứ, ngươi làm gì Mặc Dạ rồi?” Tuy Tề Hoan vẫn rất tin tưởng vào thực lực của Mặc Dạ, thế nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có trời mới biết có phải Mặc Dạ bị ám toán hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Hoan cũng có chút nóng nảy. Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tề Hoan vẫn để trần nửa thân trên, đang chặt chẽ túm lấy vạt áo của mình. Hắn không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt màu đỏ nhìn nàng chăm chú. Hai người nhìn nhau đúng năm phút đồng hồ, Tề Hoan chợt ngộ ra, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi…sẽ không phải là Mặc Dạ chứ?…” “Nàng nói xem?” Mặc Dạ bỏ lại cho nàng một đáp án lập lờ, rồi mở cửa đi ra ngoài. Tề Hoan chân trần đứng trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tận đến khi Mặc Dạ mở cửa lần nữa, nàng mới giật mình tỉnh lại. Nhìn thức ăn ngon Mặc Dạ bày biện trên bàn, Tề Hoan lập tức quên hết mọi phiền não, trực tiếp nhào tới. Nghỉ ngơi cả một đêm, ngũ giác của nàng cũng đã hồi phục, tuy vẫn không biến nên xử lí cái phiến mây trong bụng kia thế nào, nhưng ăn no mới là quan trọng nhất. “Thịt bò a… Lâu lắm rồi không được ăn. Sao ngươi biết ta thích ăn thịt bò?” Tề Hoan thò tay nhón một miếng thịt bò thái mỏng bỏ vào miệng, mỹ mãn thở dài. “Lần trước nàng đã nói qua.” Mặc Dạ tựa vào cửa sổ, khoanh tay trước ngực nhìn Tề Hoan vẫn đang để trần nửa thân trên, âm thầm cân nhắc xem có nên nhắc nhở nàng một chút không, nhưng rất nhanh ý nghĩ này liền bị bỏ qua. “Đâu có, ta chỉ nói với… Khụ khụ..khụ… Ngươi… Ngươi…” Đột nhiên bị kinh hãi, Tề Hoan vội vàng nuốt chửng miếng thịt bò, suýt chút nữa chết nghẹn, may mà Mặc Dạ kịp thời bưng trà đến giúp nàng thông cổ. Tề Hoan còn nhớ rõ, lần đầu tiên bị nam nhân đeo mặt nạ bắt đi, nàng đã nói lần sau muốn hắn mua thịt bò cho nàng ăn, những lời này nàng chỉ nói một lần… “Mặt nạ của ngươi đâu?” Tề Hoan vẫn chưa từ bỏ ý định, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Cho dù đã có lúc nàng hoài nghi nam nhân đeo mặt nạ và Mặc Dạ là một nhưng cũng chỉ dừng lại ở hoài nghi. Nàng không thật sự cho rằng hai người là một a! Mặc Dạ duỗi thẳng hai ngón tay, một cái mặt nạ đỏ như máu bị kẹp ở giữa, theo ánh sáng biến hóa trong phòng, đường nét trên mặt nạ dường như cũng thay đổi. Trong trường hợp này nàng phải nói cái gì đây, người quen đột nhiên biến thành Thiếu chủ Thiên Ma môn.Tuy trước kia biết Mặc Dạ có quan hệ với Ma đạo, nhưng không nghĩ rằng lại có quan hệ nhường này, Tề Hoan cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi. Thấy Tề Hoan sắp khóc đến nơi, Mặc Dạ đưa tay thu hồi mặt nạ, giương mắt cười khẽ, “Làm nàng thất vọng sao?” “Ngươi có ý đồ gì?” Nếu nói Mặc Dạ không có bất kỳ ý đồ gì, Tề Hoan không tin. Hắn đường đường là Thiếu chủ Thiên Ma môn, biến thành đệ tử Thiên Kiếm môn có lẽ là có việc phải làm, nhưng tiếp cận nàng thì không bình thường rồi, trên người nàng có vật gì khiến Mặc Dạ quan tâm sao? Câu hỏi của Tề Hoan cũng không nhận được câu trả lời, Mặc Dạ chỉ chăm chú nhìn nàng, trong miệng còn ngâm nga một giai điệu, hình như tâm tình rất tốt. “Ta sẽ không phản bội sư môn.” Vẻ mặt Tề Hoan rất chân thành. “E hèm, ta cũng không có ý nghĩ đó.” Nàng ở phái Thanh Vân rất tốt, tối thiểu trên núi Thaanh Vân sẽ có rất nhiều người bảo vệ nàng, tính cách của nàng cũng không thích hợp lăn lộn trong Ma đạo. “Ta sẽ không bán đứng sư phụ.” Hiện tại, trong đầu Tề Hoan diễn ra một loạt tình tiết máu chó trên truyền hình, bình thường, không phải khi nữ chính bị người xấu bắt, sẽ bị uy hiếp phải hạ độc trong trà của sư phụ gì gì đó hay sao. Không thể không nói, cấu tạo bộ não của Tề Hoan có chút khác so với người thường. “Ta cũng không có hứng thú đối phó với sư phụ nàng.” Lời nói của Tề Hoan khiến Mặc Dạ buồn cười, trong đầu nữ nhân này nghĩ đi đâu vậy? “Vậy ngươi muốn làm gì?” Tề Hoan không nhịn được hét ầm lên, hắn tiếp cận mình rốt cuộc có ý đồ gì a!! Mặc Dạ mở tay ra, trong mắt tràn ngập ý cười, “Đầu tiên nàng nên mặc y phục vào trước đã.”