Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, chớp mắt mấy cái, che dấu sắc tâm không nhỏ thoáng bộc phát của mình. Thật ra thì nàng không hiểu được, hiện tại hai người bọn họ ở đây, Mặc Dạ nói thích nàng, nàng cũng không che dấu hảo cảm đối với hắn, nhưng tại sao hắn không nửa đêm biến thành sắc lang nhào về phía mình nhỉ? Đến lúc đó nàng cũng có thể coi như nước chảy thành sông, thuận nước đẩy thuyền, không phải sao? Bây giờ thì ngược lại, mỗi tối đi ngủ đừng nói là bóng người, ngay cả quỷ ảnh Tề Hoan cũng không thấy, cho dù nàng muốn bổ nhào hắn cũng không có cơ hội. Nói thế nào thì hắn cũng là ma a, không phải mọi người đều nói ma vừa háo sắc, vừa có tính độc chiếm rất cao sao, tại sao nàng lại cảm thấy Mặc Dạ khác hoàn toàn với hình dung trong sách vở đây? Dĩ nhiên, nếu Tề Hoan biết cái gối ôm ấm áp vuốt ve lúc mình ngủ mỗi tối, thì khẳng định nàng sẽ không nghĩ như vậy nữa. Mặc Dạ ở trong phủ mấy ngày, rồi bỏ lại Tề Hoan, đi về phía Sát Thần Hải. Sau khi Mặc Dạ đi, cuộc sống của Tề Hoan trở nên nhàm chán, vốn bình thường có tiểu hồ ly chơi cùng, hiện tại nàng không thể làm gì khác là ngày ngày đối mặt với khuôn mặt tê liệt của Tiểu Ngân. Đùa giỡn một con rắn, đặc biệt là một con rắn nguy hiểm, Tề Hoan tự nhận năng lực thừa nhận của trái tim nàng chưa đủ mạnh, chưa đủ hung hãn, cho nên nàng rất tự giác giữ một khoảng cách với Tiểu Ngân. Hơn nữa, con rắn chết tiệt này lại đang giận dỗi với nàng, nên Tề Hoan dứt khoát không thèm nhìn nó. Ngươi nói tốt xấu gì cũng Đằng xà a, chẳng qua chỉ là mỗi ngày cho nó ăn ít đi mấy cây củ cải, nó liền dám bày sắc mặt cho nàng xem, ai sợ ai chứ, có bản lĩnh thì tự đi trồng củ cải đi. Chiến tranh lạnh cùng Tiểu Ngân được vài ngày, Tề Hoan rốt cục đầu hàng. Mỗi sáng, nàng đều kinh ngạc phát hiện mình đang mặc áo mỏng ngủ trong sân, loại chuyện vô sỉ như thế này, trừ con rắn nhỏ mọn kia, căn bản không ai có thể làm được. Ai bảo khi nàng ngủ thì sẽ không còn biết gì nữa chứ, vì vậy, để mình có một giấc ngủ thoải mái, Tề Hoan chỉ có thể dùng một mảnh đất trong tiểu viên của Mặc Dạ, đặc biệt trồng củ cải cho Tiểu Ngân. Một buổi trưa, mặt trời chói chang, Tề Hoan chỉ mặc một cái yếm nằm trên giường ngủ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận truyền tới từ ngoài cửa, Tề Hoan liền bật dậy. Mặc dù lúc ngủ hay bị Tiểu Ngân ném đi cũng không biết, nhưng nếu đổi thành người khác, trước khi kịp đụng tới Tề Hoan thì tuyệt đối sẽ được nếm thử tư vị của lôi kiếp. Tiểu Ngân ở cùng Tề Hoan lâu như vậy, nên nàng quen thuộc hơi thở của nó, song hơi thở trong viện lại vô cùng hung ác, khác hẳn hơi thở của Tiểu Ngân. Không đợi Tề Hoan mặc xong y phục, cửa phòng ngủ lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ, như lưỡi dao sắc bén phi về phía Tề Hoan. Song Tề Hoan ở nhân gian đã trải qua vô số trận chiến, nên thần kinh phản xạ tất nhiên đã được rèn luyện, một tay nàng nắm lấy áo khoác ở đầu giường, một tay phất ra vô số cầu sét bảy màu lớn nhỏ. Những mảnh gỗ kia sau khi đụng phải cầu sét đều bị cắn nuốt, nhưng đám cầu sét không hề có ý dừng lại, mà ngưng tụ thành một khối, đánh về phía người nọ ở trước cửa, Tề Hoan nhân dịp này đem y phục mặc lung tung lên người. “Ngươi là ai?” “Ngươi là ai?” Một câu hỏi giống nhau đồng thời phát ra từ miệng hai người. Tề Hoan lúc này mới nhìn rõ mặt người đứng ngoài cửa, là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, bộ dạng có tám phần tương tự Mặc Dạ, nhưng khí tức trên người y trầm ổn hơn, làm cho người ta có cảm giác tang thương. Mặc dù hai khuôn mặt tương tự nhau, song Tề Hoan lại thích Mặc Dạ hơn, nụ cười trên mặt hắn làm nàng dễ bình tĩnh trở lại, còn khi nhìn người trước mắt này, nàng chỉ có một loại cảm giác là hết hồn hết vía. “Là ngươi phá hủy Dược viên của ta?” Nam nhân nhìn Tề Hoan, bình tĩnh hỏi, nhưng nàng lại cảm giác được lửa giận nặng nề vây quanh y. “Không phải ta.” Tề Hoan lập tức phủ nhận, cho tới bây giờ nàng chưa từng là người thành thật, đặc biệt những khi nói thật có thể làm mất mạng nhỏ, thì nàng càng không có can đảm nói thật. “Đã rất lâu rồi không có người nào dám gạt ta.” Trên mặt nam nhân hiện lên một tia cười lạnh, ma khí màu đen dâng lên như muốn phóng ra. Tiềm Long Sơn này rất thích hợp để trồng Đoạn Sinh quả, lúc trước y trồng ở đây một vườn Đoạn Sinh quả, ai ngờ bây giờ trở lại, đã đổi thành trồng củ cải rồi! ! ! Nhìn nam nhân trước mắt tràn đầy tức giận, Tề Hoan cảm thấy vô cùng vô tội, nàng chỉ nghĩ là một vườn toàn cỏ khô màu rất mất mặt rất khó coi, cho nên chịu khó một tý, nhổ sạch cả vườn, đổi lại trồng củ cải, coi như làm cho khu vườn có chút sức sống nha, có điều xem ra, nàng hình như đã nhổ sai rồi. (TNN: chị vô tội quá cơ =]]) Mới đầu Tề Hoan còn bị cơn tức giận của y làm cho sợ hết hồn, nhưng sau khi kịp phản ứng thì chân mày không nhịn được nhíu lại, Mặc Dạ mới là chủ nhân của nơi này, kẻ này là ai chứ?! Cho dù muốn giáo huấn mình, dường như cũng không tới phiên hắn đi! “Chưa nói tới việc ta có lừa ngươi hay không, ta trồng củ cải của ta, liên quan gì tới ngươi chứ, chủ nhân nơi này còn chưa hề phản đối đâu.” Người này ra vẻ cao cao tại thượng, làm Tề Hoan vô cùng khó chịu, cô nương nàng không phải là ai cũng có thể giáo huấn đâu. Cho dù nàng hủy căn phòng này, Mặc Dạ cũng sẽ không nói một chữ không, hắn là cái thá gì chứ. “Ngươi, không biết sống chết, đem nàng đi hoạt luyện (luyện hoạt thi) cho ta.” Lời Tề Hoan nói làm sắc mặt người nọ xanh mét, biết được Đoạn Sinh quả bị Tề Hoan nhổ, hơn nữa nàng còn nói ra những lời này, cho dù tính tình y có tốt hơn nữa cũng không thể nhịn được. “Phụ thân, xin người bớt giận, chuyện này hay là chờ tiểu đệ về rồi hãy nói.” Trong lúc Tề Hoan cùng nam nhân kia mắt to trừng mắt nhỏ, thì một giọng nói ôn hòa truyền tới. Loại âm thanh này, nói thế nào nhỉ, nếu nói giọng Mặc Dạ mê hồn, thì âm thanh này lại làm cho người nghe như tắm gió xuân, Tề Hoan chỉ cảm thấy tức giận tràn ngập thoáng cái đã vô ảnh vô tung (biến mất không dấu vết). Phụ thân? Tề Hoan nghe ra từ mấu chốt, nam nhân này là phụ thân của Mặc Dạ? Người vừa mới nói chuyện là ca ca của Mặc Dạ sao? Mặc Dạ chưa từng đề cập đến chuyện trong nhà với Tề Hoan, nàng cũng chỉ thông qua một vài chuyện ở nhân gian mà biết được Mặc Dạ có một phụ thân, song lại không biết hắn còn có ca ca. “Ông là phụ thân của Mặc Dạ?” Tề Hoan nhướng mày, mở miệng xác nhận. Căn cứ vào phân tích của nàng, quan hệ phụ tử bọn họ dường như không tốt, nếu không nữ nhân của Mặc Dạ sao lại biến thành mẹ kế của hắn? Mặc dù nghĩ tới chuyện này, trong lòng nàng luôn có chút buồn bực, nhưng cũng chầm chậm tiêu tan. Ai mà không có chuyện cũ chữ, khó mà đem tất cả nợ cũ lôi ra hết được, dù sao khi nào trong lòng không thoải mái, thì đi hành hạ Mặc Dạ phát tiết một chút là xong. Tề Hoan cũng không phải kiểu người hay để tâm đến những chuyện vụn vặt, biết Mặc Dạ thích mình là đủ rồi. (TNN: *hung hăng gạt một giọt nước mắt đồng tình cho Dạ ca*) Giờ chiếm tiện nghi của Mặc Dạ cũng không kém, chỉ thiếu mỗi ăn xong lau sạch thôi, nếu hiện tại hắn dám thông đồng với nữ nhân khác, Tề Hoan nhất định sẽ bẻ xương hắn, sau đó cho hắn mười tám đạo lôi kiếp. Kể cả nếu hắn thích nam nhân khác, nàng cũng không thể chấp nhận. “Ta muốn xử tử một gian tế của Tiên giới, còn phải nghe nó phân phó sao?” Ánh mắt Mặc Ngự đảo một cái, định trực tiếp ra tay với Tề Hoan, song đột nhiên bị một người ngăn lại. “Buông tay.” Mặc Ngự nhìn chằm chằm trưởng tử của mình. Y từng cho là tính cách của nhi tử thứ hai khó có thể thành đại sự, nhưng sau lần này trở về Thiên Ma giới, Mặc Ngự mới phát hiện đó chỉ là mình tưởng tượng mà thôi, y chỉ không hoàn thành hứa hẹn với Mặc Dạ, mà nhi tử tốt của y đã làm trò trước mặt y, tự mình giết kế mẫu, thậm chí ngay cả thần hồn của nàng ta cũng bị hủy. Lần này y bị trưởng tử khuyên nhủ, dù sao bọn họ cũng là cha con, dù là ma, nhưng thân tình làm sao có thể dễ dàng chặt đứt như vậy? Chỉ có điều nhi tử thứ hai chưa thấy, đã đụng phải chuyện như vậy, một bụng tức giận của Mặc Ngự đều đổ lên đầu Tề Hoan. Cũng may ở đây còn có người bình tĩnh, nếu không mạng nhỏ của Tề Hoan nhất định là không giữ được, danh hiệu Luân Chuyển vương của Mặc Ngự cũng không phải chỉ bày cho đẹp mắt, cả Thiên Ma giới dám phong vương tổng cộng chỉ có ba người mà thôi, y dù hắt xì một cái, cũng đủ làm Tề Hoan nằm hơn mấy ngàn năm không bò dậy nổi. “Phụ thân, nàng là khách của tiểu đệ.” Tinh Hoàng quay đầu lại nhìn Tề Hoan một cái, thở dài nói. Hắn biết phụ thân muốn phát tiết một bụng hỏa, không chỉ vì Đoạn Sinh quả bị hủy, mà còn vì bị nữ nhân này làm cho tức giận. Chỉ có điều nữ nhân này có thể quang minh chính đại nằm trên giường Mặc Dạ, lại đem chỗ ở của hắn biến thành như vậy, thì mối quan hệ giữa hai người họ không cần hỏi cũng hiểu. Người của Tiên giới thì sao, Mặc Dạ có bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác? Huống chi mấy trăm năm nay hắn cũng nghe được từ miệng thủ hạ Mặc Dạ một chút tin tức, biết đệ đệ mình hình như ở nhân gian có coi trọng một nữ nhân, chỉ e đó chính là nàng. Lúc Tinh Hoàng đánh giá nàng, thì Tề Hoan cũng nhìn Tinh Hoàng. Kỳ quái chính là, bộ dạng Tinh Hoàng một chút cũng không giống Mặc Dạ, hắn cũng không giống phụ thân hắn cả người tản ra ma khí khiến người ta sợ hãi, thoạt nhìn hắn giống như một công tử văn nhã yếu đuối, ánh mắt vô cùng tinh khiết, thật khó tin được hắn là ma. “Ta chính là giết nàng đấy, tiểu tử Mặc Dạ vô liêm sỉ kia còn có thể dám làm gì ta sao?!” Mặc Ngự nghe trưởng tử nói xong, tính tình nổi lên, tại sao y phải nhịn, trong Ma giới không ai dám không nghe lời y, tiểu nha đầu này lại dám cãi lại, tuyệt đối không thể tha. “Phụ thân, người tới là để giải hòa cùng đệ đệ, không phải là muốn kết thù với hắn.” Mặc Ngự không quá hiểu tính cách Mặc Dạ, nhưng hắn làm đại ca lại vô cùng hiểu rõ, Mặc Dạ vừa vô tình vừa tàn nhẫn, giống tất cả ma tu, những năm gần đây căn bản không một ai có thể lại gần hắn. Chưa từng có một nữ nhân nào có thể tiến vào cuộc sống của hắn, nữ nhân này đã công khai xông vào cuộc sống của Mặc Dạ, nếu như phụ thân thật sự giết Tề Hoan, sợ là Mặc Dạ sẽ có thể không để ý đến phụ tử tình thân. Có rất nhiều chuyện Tinh Hoàng nhìn thấy, nhưng Mặc Dạ không nói, hắn cũng không nói ra. Trong lòng Mặc Dạ hận chính phụ thân mình, năm đó ông gián tiếp hại chết mẫu thân Mặc Dạ, Mặc Ngự vẫn cho là nhi tử thứ hai không biết chuyện này, nhưng trên thực tế khi chuyện xảy ra, Mặc Dạ cùng Tinh Hoàng đều vô tình bắt gặp được. Tinh Hoàng vẫn lo lắng, một lúc nào Mặc Dạ sẽ phát tác, đoạn tuyệt với phụ thân. Nhưng những năm này hắn vẫn rất bình tĩnh, khi Tinh Hoàng cho rằng tất cả đã kết thúc, thì Mặc Dạ rốt cục lại bộc phát, việc giết nữ nhân hắn vất vả mang từ nhân gian về sợ chỉ là râu ria mà thôi, nếu thái độ phụ thân hơi kích động một chút, e rằng giữa hai người sẽ không có bất kỳ khả năng hàn gắn nào nữa. “Hừ, chỉ biết nói tốt cho tiểu tử kia, được, ta liền nghe lời con nói, không giết nàng ta, đem nàng về Mặc phủ cho ta, dám nhổ sạch Đoạn Sinh quả của ta, làm sao có thể thả nàng dễ dàng như vậy.” Mặc Ngự suy nghĩ một chút, cảm thấy nhi tử nói cũng có mấy phần đạo lý, nhưng Tề Hoan này cũng không thể không tính đến, nên chỉ có thể đem Tề Hoan về rồi xử lý sau. Dù không giết nàng cũng không thể bỏ qua chuyện này được.