Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1024



"Em gái à, người viện trợ mà em nói tới rồi chứ?", Bạch Triển Mộ đột nhiên nhớ ra lúc trước em gái mình từng nói mới có được viện trợ bên ngoài, bèn mở miệng hỏi.

"Vẫn chưa", sắc mặt Bạch Thấm trắng nhợt, sau đó vội lắc đầu, tràn đầy hoảng loạn mà nói.

"Cậu đừng hi vọng vào em gái cậu nữa, con bé còn nhỏ như vậy thì quen được người nào mạnh cơ chứ? Phỏng chừng cũng chỉ là nói bậy", bên cạnh có người mặt đầy vẻ tro tàn, trào phúng nói.

"Đã là lúc nào rồi mà còn đấu tranh nội bộ, suy nghĩ xem nên làm gì đi kìa, gia chủ nhà họ Tiền, Tiền Hải tự mình ra trận, sợ là những màn tiếp theo sẽ vô cùng gian nan, nếu tất cả mọi người đều không muốn lên, tôi cũng sẽ không oán trách".

Bạch Hùng liếc nhìn người trong nhà cúi đầu ủ rũ nhưng cũng chẳng ai dám đứng ra, trong lòng không nói cũng biết là có bao nhiêu đau đớn, đây chính là những người mà mình một lòng muốn bảo vệ ư?

"Được, nếu tất cả mọi người đều không muốn lên, cuối cùng vẫn là để tôi đi vậy", Bạch Hùng thấy cảnh này, tạm rút lại nỗi buồn dưới đáy lòng, móc ra một viên đan dược từ trong lồng ngực, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.

"Gia chủ, đan dược này không dùng được đâu, uống rồi, người sẽ không toàn mạng", có người nhìn thấy viên thuốc trong tay Bạch Hùng, lập tức sợ hãi biến sắc, mở miệng hô. 

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía tay của gia chủ Bạch Hùng, từng người một đều cảm thấy vô cùng phức tạp.

"Bố, xin bố đó, không được đâu! Chờ thêm chút nữa, vẫn còn thời gian", thấy viên đan dược trong tay bố mình, tuy Bạch Thấm không biết đó là gì, nhưng nghe ý của mọi người thì tuyệt đối chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

"Bố, bố tuyệt đối đừng làm vậy, chúng ta cùng nhau nghĩ cách khác, nhất định vẫn còn cách khác mà", Bạch Triển Mộ cũng kinh hãi đến biến sắc, trên mặt mang theo lo lắng nói.

Thật ra anh ta biết rõ nhất định đang có Vị cao nhân ở đây, hơn nữa vị cao nhân đó rất có thiện ý với nhà họ Bạch của họ, nếu như vị đó có thể ra tay, vậy thì tất cả thử thách này đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Chỉ là anh ta không biết liệu vị kia có chịu ra tay giúp. đỡ hay không?

"Các người thật sự cho rằng bây giờ còn có biện pháp khác sao? Dựa vào thực lực của nhà họ Bạch chúng ta thì không thể nào là đối thủ của nhà họ Tiền, trừ khi có người đồng ý ra tay giúp đỡ, không thì hôm nay nhà họ Bạch xem như là đã hoàn toàn ngã xuống", Bạch Hùng lắc đầu, cực kì bình tĩnh mà nói.

Nghe Bạch Hùng nói xong, ai cũng đều trâm mặc.

Hiện giờ nhà họ Bạch chính là một đám lửa cháy rực, ai cũng không ngu, sao có thể cứ thế nhảy vào hố  lửa?

"Bạch Hùng, thời gian ba phút sắp sửa đến rồi, nhà họ Bạch các người chuẩn bị cho ai tới chịu chết đây?", ánh mắt Tiền Hải mang theo một nụ cười tàn khốc, lớn giọng hô to với Bạch Hùng.

"Hừ, Tiên Hải, không phải còn tận một phút ư, sao vậy? Chỉ một phút như này cũng chờ không nổi à?", Bạch Hùng vẫn hừ lạnh, sau đó trả lời.

"Đương nhiên là có thể, yên tâm đi, đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ một phút tôi đương nhiên là sẽ cho ông", Tiền Hải thâm trầm nhìn về phía Bạch Hùng nói.

"Bố, thà hết sức liều mạng với bọn họ cũng tốt hơn là chịu uất ức như vậy, đến cuối cùng nếu như thua thật, chẳng phải là để mặc cho người ta xâu xé?", Bạch Triển Mộ thấy bố mình và cả mọi thành viên khác đều là bộ  dạng này, trong lòng vô cùng ngột ngạt bèn mở miệng đề nghị.

"Con câm miệng lại cho bố, hợp lại, hợp lại, chỉ biết có hợp lại, con cho rằng chúng ta chỉ cần hợp hết vinh JÍ dự của người trong nhà họ Bạch, nhưng cuối cùng những phụ nữ trẻ em ở sau chúng ta sợ là đều sẽ trở  thành tù nhân, đến lúc đó con cảm thấy dễ chịu sao?", Bạch Hùng hừ lạnh, giận dữ nói.

Nghe Bạch Hùng nói vậy, tất cả mọi người cúi đầu, bọn họ biết lần này nhà họ Bạch chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.   

"Trần Triệu Dương khốn nạn, Trần Triệu Dương ngớ ngẩn, Trần Triệu Dương là đồ nhát gan, sao vẫn chưa chịu đến vậy? Không phải là sợ thật nên mới không dám tới đấy chứ?", Bạch Thấm thấy vậy cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói.

"Cô nói ai nhát gan? Ai ngớ ngẩn?", cùng lúc đó, một âm thanh đột ngột vang lên bên tai cô ấy, điều này khiến đôi mắt Bạch Thấm lộ ra vẻ mê mang, nhìn một vòng xung quanh mới phát hiện mọi người đều chẳng có phản ứng gì.
— QUẢNG CÁO —