Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1105



“Được, tôi sẽ nói cho cậu biết, sau bao nhiêu năm, cuối cùng tôi cũng có thể nói hết ra một cách sảng khoái rồi, khiến ông đây nghẹn muốn chết”, Liên Quần nói tục một câu, sau đó ông ta mới thổ lộ hết những nỗi đau bao năm qua.

Hóa ra Liên Quần cũng là một người vô cùng hạnh phúc, con cháu đông đúc, thực lực lúc đó cũng rất khá.

Nhưng mà bỗng có một ngày, nhà của bọn họ xảy ra một biến động lớn, ông ta là người duy nhất còn lại ở trong nhà, những người khác đều bị bắt đi, mà người bắt bọn họ chính là Vu Thần Giáo.

Vu Thần Giáo đã bắt người nhà của ông ta, cu: cùng ông ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ăn Phệ Tâm Cổ mà Vu Thần Giáo chuẩn bị, lúc này bọn chúng mới thả người nhà của ông ta ra ngoài, mà ông ta lại trở thành con dao của Vu Thần Giáo, làm việc giúp cho bọn chúng.

“Cho dù cậu lấy Phệ Tâm Cổ ở trong người tôi ra thì bọn họ cũng sẽ lấy người nhà của tôi ra để đe dọa thôi, tôi vẫn không thể trốn thoát khỏi bọn hợ”, sau khi trút được nỗi phiền muộn ở trong lòng, lúc này ông ta mới nói với Trần Triệu Dương với vẻ bất lực.

“Chỉ cần ông sẵn sàng thay đổi thì tất cả đều dễ nói”, Trần Triệu Dương lắc đầu, anh không có ý muốn cứu Liên Quần, mặc dù ông ta bị buộc phải hành động trong mấy năm nay nhưng dù có thế nào đi nữa thì ông ta cũng đã làm rất nhiều chuyện không có tính người và mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm về những việc  mà họ đã làm.

Đúng lúc này, một loạt tiếng xe ô tô rít gầm chạy tới, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn ra ngoài, đột nhiên cau mày.

Bởi vì những người ở bên ngoài đi vào đều không rõ thân phận, tất cả đều lộ ra vẻ kiêu căng, nhìn qua cũng thấy đây không phải là người dễ chung sống.

Sau khi những người này đi vào trong, bọn họ đã thương lượng trực tiếp với Vinh Dương.

“Rất tốt, lại có khách đến đây, hãy nói Vu Thần Giáo của các người ở chỗ nào đi”, Trần Triệu Dương không muốn lãng phí thời gian nữa nên anh lập tức hỏi lại.

Lần này Liên Quần cũng không giấu giếm nữa, Trần Triệu Dương hỏi cái gì thì ông ta trả lời cái đó, khi anh có được câu trả lời như ý muốn thì những người ở bên ngoài cũng đã xông vào.

“Tổ trưởng Hách, chúng tôi sẽ không giao người này ra đâu, ông hãy đi ra ngoài đi”, vẻ mặt của Vinh Dương tràn ngập lo lắng mà đuổi theo, những người này hoàn toàn không thèm để ý tới Vinh Dương, xông thẳng vào. bên trong biệt thự.

"Bên trên có lệnh, những tù nhân bị bắt lần này phải giao cho chúng tôi mười chín người, các ông có thể chấm dứt công việc. Người đâu, mang những người kia đến đây cho tôi", người đứng đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, sau khi ông ta nhìn thấy Liên  Quần năm ở trong hầm liền cất cao giọng nói.

Nghe thấy người này nói vậy, hai người đàn ông từ phía sau đi ra, đi thẳng tới chỗ Liên Quần đang ở trong hầm. Khi đến bên cạnh Liên Quần, hai người định vươn †ay ra túm lấy ông ta.

“Trở về cho tôi”, Trần Triệu Dương thật sự không thể nhịn được sự vô lý của những người này, lập tức ngăn cản hai người này lại.

"Mày dám ngăn cản chúng tao? Mày có biết chúng †ao là ai không? Tao thấy mày muốn can thiệp vào chuyện này, mày có tin chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại, mày sẽ bị lột da hay không?", hai người kia bị chân khí của Trần Triệu Dương đẩy ra, nhưng mà rõ ràng là hai người này không biết được việc anh đã rất nể mặt rồi, cho nên giọng nói vang lên tràn ngập sự phẫn nộ.

“Cậu Trần, cậu không sao chứ?”, lúc này Vinh Dương vừa đi vào liền nghe thấy cuộc đối thoại của Trần Triệu Dương và hai người kia, ông ấy lập tức đi tới bên cạnh Trần Triệu Dương rồi quan tâm mà hỏi.

“Tôi không sao, những tên ngốc này từ đâu tới đây?”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không hiểu rõ tình huống thì anh cũng không ra tay nặng lắm, nhỡ đâu làm người nhà bị thương thì sao?
— QUẢNG CÁO —