"Bố, bố không cần nói gì cả, chỉ cần làm chứng thôi!", Nam Cung Yến nói.
Reng!
Nam Cung Minh Đức đang muốn khuyên bảo hai người, ngay lúc đó, điện thoại của ông kêu lên.
Nam Cung Minh Đức nhìn điện thoại hiển thị, lập tức nói: "Là của Triệu Ngũ".
Nam Cung Yến cười lạnh: "Trần Triệu Dương, lát nữa chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính!"
Nam Cung Minh Đức bắt máy cười nói: "Triệu Ngũ gia, ông có chuyện gì tìm tôi sao?"
Đối diện với Triệu Ngũ, Nam Cung Minh Đức cũng phải hạ thấp giọng.
"À chủ tịch Nam Cung, tôi muốn hỏi một chút, anh Trần đã trở về hay chưa?", Triệu Ngũ ở bên kia hỏi.
“Anh Trần? Anh Trần nào cơ?"
Nam Cung Minh Đức ngây ra, ông quay sang nhìn Trần Triệu Dương, cả người lập tức như tỉnh ra.
"À, thăng bé đã trở về rồi", Nam Cung Minh Đức nói.
"Tôi có việc muốn tìm anh ấy. Phiền ông chuyển điện thoại sang cho anh ấy giúp tôi", Triệu Ngũ nói.
"Được, được!"
Nam Cung Minh Đức đem điện thoại đưa cho Trần Triệu Dương.
“Triệu Ngũ gia tìm cháu”.
Trần Triệu Dương cầm điện thoại nói: "Triệu Ngũ, tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Ừ, tôi biết rồi!" Qua một hồi, Trần Triệu Dương lại nói: "À đúng rồi, chuyện chúng ta cùng nhau hợp tác đó, họ không tin tôi, ông giúp tôi
nói cho họ một tiếng đi!"
Nói xong Trần Triệu Dương liền chuyển điện thoại trả lại Nam Cung Minh Đức.
Nam Cung Minh Đức vừa cầm điện thoại liền nói: "Triệu Ngũ gia, chuyện đó là thật sao?”
"Vâng, được, được! Tôi biết rồi!" Nam Cung Minh Đức nói xong liền cúp máy.
Sau khi Nam Cung Minh Đức cúp máy, Nam Cung Yến đã hỏi: "Bố, không phải là thật đấy chứ?"
Nam Cung Minh Đức nghiêm túc gật đầu: "Là thật, Triệu Ngũ nói rồi, ông ta và Trần Triệu Dương đã kí hợp đồng với nhau".
“A!”
Nam Cung Yến biểu lộ thần sắc kinh ngạc.
Cô trước sau vẫn không dám tin vào chuyện này.
"Trần Triệu Dương, anh làm cách nào vậy?"
Nam Cung Minh Đức run run nhìn Trần Triệu Dương nói: "Triệu Ngũ sao có thể nghe lời cháu mà kí vào bản hợp đồng rõ ràng là không công bằng này chứ?”
Nếu không phải chính Triệu Ngũ gọi điện tới, Nam Cung Minh Đức cũng không tin chuyện này
Nam Cung Yến cũng nhìn chăm chäm Trần Triệu Dương, cô cũng muốn nhận được một câu trả lời thoả đáng.
"Cháu đã nói rồi. Cháu đi tìm Triệu Ngũ, Triệu Ngũ và cháu vừa gặp đã thân. Sau đó cháu hỏi ông ta có phải do ông †a làm không, ông ta liền thừa nhận, ông ta cảm thấy trong lòng có lỗi, cho nên liền đồng ý kí hợp đồng", Trần Triệu Dương vui vẻ cười nói.
Trong quá trình đó có chút bạo lực, Trần Triệu Dương tất nhiên sẽ không nói ra.
"Chỉ có vậy thôi sao?", Nam Cung Minh Đức hỏi.
"Chỉ có vậy", Trần Triệu Dương gật đầu.
"Trần Triệu Dương, anh coi tôi là trẻ con lên ba ư? Tôi không tin, Nam Cung Yến lắc đầu: "Triệu Ngũ không phải là một tên ngốc!"
"Con gái, không cần biết con tin hay không. Bố tin!"
Nam Cung Minh Đức cười phá lên nói.
Ông vừa nói xong liền mở cửa xe đi xuống
"Bố, bố muốn đi đâu?"
Nam Cung Yến hỏi. "Bố tự bắt xe về nhà", Nam Cung Minh Đức nói "Tại sao vậy?", Nam Cung Yến khó hiểu.
Nam Cung Minh Đức hướng phía Trần Triệu Dương nói: "Trần Triệu Dương, bây giờ cháu thắng rồi, cháu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì. Tên nhóc tài xế này, cháu muốn đưa con gái ta đi thuê phòng, à không đúng, cháu đưa con gái ta đi chữa bệnh đi! Ta không làm phiền hai đứa nữa. Cố lên! Ha ha".
Nam Cung Minh Đức nói xong, ông liền đóng cửa xe, sau đó như sợ ảnh hưởng tới Trần Triệu Dương, ông lập tức nhanh chóng rời đi.