Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1157



Trước khi đi, Trần Triệu Dương nháy mắt với Cẩu Tử và Tật Phong rồi mới rời khỏi đây. 

Hai người đương nhiên biết ý của đại ca là gì. Tuy thực lực của chị dâu quả thật rất mạnh nhưng cô lại không có kinh nghiệm chiến đấu cơ bản, nhất là trong cuộc chiến sinh tử thế này, chỉ cần hơi lơ là chút thôi là có thể nguy hiểm đến tính mạng ngay. Vì vậy có hai kẻ cuồng chiến đấu với kinh nghiệm phong phú ở đây sẽ yên tâm hơn nhiều.

Bạch Thấm đang đứng cạnh thầm chua xót trong lòng. Mặc dù từ lâu cô ấy đã biết Trần Triệu Dương có vợ rồi, hơn nữa còn rất tốt với vợ mình nhưng không ngờ. tình cảm giữa hai người lại sâu sắc đến vậy, muốn đạt được tâm nguyện sợ rằng hơi khó khăn.

Trần Triệu Dương như một con ma vậy, ban đầu Nam Cung Yến và những người khác còn nhìn thấy được qua ống nhòm, về sau thì không thể biết được anh đang ở đâu.

Thế rồi nhóm người Nam Cung Yến không nhìn anh nữa mà đặt sự chú ý lên tế đàn lớn ở chính giữa hồ Kiều Than.

Lúc này, tế đàn đã được đốt lửa, ngọn lửa khổng lồ cao chừng hai mét, phía trước tế đàn ngoại trừ mấy cây cột sắt ra thì có một cái bàn đặt đầy đồ tế trên đó.

Vài người đã bắt đầu tụ tập trước tế đàn, chưa đến mười phút sau thì ở đó có ít nhất hai đến ba trăm người, chẳng qua họ đều đứng dưới tế đàn.

Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, mười mấy người đi ra †ừ căn nhà bên cạnh ngạo nghễ đi tới tế đàn. 

Lúc những người này đến gân nơi tập trung, đám đông từ từ tách ra một con đường rồi làm một hành động khiến cho nhóm Nam Cung Yến rất kinh ngạc, đó là quỳ xuống, mà khuôn mặt của họ tiều tụy vô cùng.

Mười mấy người kia cảm nhận được sự kính sợ ấy thì đầu càng ngẩng cao, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng rõ nét, hiển nhiên là rất hưởng thụ cảm giác được người người kính ngưỡng quỳ lạy.

Khi đã lên trên tế đàn, mười mấy người này cũng đột nhiên quỳ xuống đất, cất giọng hô lên: "Kính xin thần sử giáng trần!"

"Kính xin thần sử, kính xin thần sử, kính xin thần sử!", những giáo đồ cuồng nhiệt ở bên dưới đồng thời cao giọng hô lên.

Ngay lúc đó, một bóng người từ trên trời hạ xuống như thiên thần hạ phàm, đứng trên tế đàn.

"Vu Thần, thần sử, Vu Thần, thần s thấy cảnh này, các giáo đồ vốn đã cuồng nhiệt càng điên cuồng hét lên, ai nấy đều như đã hóa rồ.

"Các giáo dân yêu mến, đứng lên đi, Vu Thần đã cảm nhận được tấm lòng thành của mọi người", thần sử vừa từ trên trời giáng xuống thấy vậy thì đột nhiên vung hai tay lên, ngọn lửa thật cao chợt nổi phừng phừng, phóng lên độ cao chừng năm mét.

"Trần Triệu Dương, sao...Sao anh ấy lại ở trong đó vậy?", Nam Cung Yến đột nhiên chỉ vào một người trong đám đông, lo lắng la lên.

"Đại ca nằm vùng đây mà", Tật Phong và những người khác cũng nhanh chóng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Trần Triệu Dương đang hơi ngồi xổm trong đám đông.

Đã đi thám thính tình hình thì đương nhiên anh sẽ chọn cách ổn thỏa nhất, nấp trong đám đông sẽ không gây ra chuyện gì, dù sao có nhiều người thế này, không thể nào ai cũng biết mặt nhau được.

Ngặt nỗi có một điều làm Trần Triệu Dương bực mình là những người này lại quỳ xuống, nếu không quỳ thì e là sẽ bị vạch trần ngay nên anh chỉ đành ngồi chồm hổm xuống, miễn sao không tạo cảm giác khác biệt là được rồi.
— QUẢNG CÁO —