Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 119



"Hơn nữa, đây mới chỉ là gọi chút rượu mà thôi, chúng tôi còn cảm thấy chưa đủ".

"Nếu trưởng phòng Trình thấy xót tiền thì thôi vậy". Nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nói.

"Trưởng phòng Trình là người sắp lên chức trưởng phòng rồi, sao có thể xót chút tiền đó được chứ? Tôi nghe nói Lafite 1982 rất ngon. Hay là chúng ta gọi thử vài chai nếm thử mùi vị xem sao?”

Trần Triệu Dương lúc này mới cười nói: "Trưởng phòng Trình, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?"

Khi Trình Minh Viễn nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương thì nhăn hết cả mặt lại. Anh ta nhìn chăm chằm vào Trần Triệu Dương với vẻ bực bội ng thời trong lòng. cũng thầm chửi rủa, một tên bảo vệ quèn thì có tư cách gì để uống rượu Lafite 1982 chứ.

Lúc này, Hứa Mỹ Tình và những người khác đều hướng mắt nhìn về phía Trần Triệu Dương và cảm thấy anh gan quá rồi. Bọn họ đều nhìn thấy chai rượu đó, nhưng không một ai dám gọi.

Trần Triệu Dương thì giỏi rồi, anh lại muốn gọi đến vài chai để nếm thử.

"Tôi khinh! Cậu xứng uống loại rượu này sao?"

"Cho loại người như cậu uống thì thật là lãng phí quá rồi”.

Vương Đông và Cao Viễn lần lượt chửi thẳng vào mặt Trần Triệu Dương.

"Bữa tiệc hôm nay, chủ yếu là để chào đón Trần Triệu Dương. Nếu Trần Triệu Dương thích uống thì gọi một chai vậy. Tôi sẽ đích thân trả tiền", Hứa Mỹ Tình cười nói: "Dù sao. tôi cũng muốn nếm thử, nhân tiện hôm nay thử một chút xem sao".

Hứa Mỹ Tình lên tiếng chính là muốn giữ thể diện cho Trần Triệu Dương.

"Chị Mỹ Tình, nếu chị mời thì tôi không uống đâu. Quá đắt rồi. Tôi không nỡ", Trần Triệu Dương nói.

"Không đắt, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau trả tiền".

"Chúng tôi cũng muốn nếm thử".

"Đúng vậy, gọi một chai đi".

Các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội lần lượt lên tiếng để giữ thể diện cho Trần T Dương. Hơn nữa, bọn họ cảm thấy anh là người của mình, không thể để người khác bắt nạt được.

Khi Trình Minh Viễn nhìn thấy mọi người đều hùa theo bảo vệ Trần Triệu Dương như vậy thì trong lòng anh ta thật sự không vui.

Ban đầu anh ta nghĩ, sau khi La Lương Bình rời đi, mình sẽ có cơ hội được thăng chức trưởng phòng, dựa vào ngoại hình, thân thế và địa vị của mình thì nhất định sẽ được các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội chào đón.

Nhưng không ngờ rằng sau bao lâu ở bộ phận quan hệ xã hội, anh ta còn không bằng một tên bảo vệ mới đến.

Trình Minh Viễn thực sự khó chịu.

Nhưng anh ta vẫn cố gượng cười và nói: "Tôi sẽ mời, gọi một chai là được rồi, quan trọng nhất vẫn là mọi người đều VUÏ Vẻ".

"Trưởng phòng Trình thật ngầu”.

Trần Triệu Dương giơ ngón tay cái lên.

Trình Minh Viễn khế cười.

"Nhưng tôi nghe nói Porto 1995 cũng ngon không kém. Trưởng phòng Trình, anh không ngại gọi thêm một chai này chứ. Làm người, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Anh lại sắp được thăng chức trưởng phòng rồi, chäc sẽ không keo kiệt

như vậy đâu nhỉ?"

Trần Triệu Dương giở trò nịnh nọt hết lần này đến lần khác.

Trình Minh Viễn khó mà có thể từ chối được, loại rượu này tuy không đắt băng Lafite 82 nhưng cũng tốn đến mấy

chục ngàn.

Trần Triệu Dương đang cố ý hút cạn máu của mình đây mà.

"Gọi đi! Cậu nói rất đúng!"

Trình Minh Viễn nghiến răng nói.

Khi các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nhìn thấy Trần Triệu Dương như vậy đều phải khâm phục anh, đồng thời cũng cười thầm trong lòng, lần này Trình Minh Viễn quả là bị chơi cho một cú rồi.

Nhưng đây chính là cái giá của việc ra vẻ ta đây!

Hơn nữa, bọn họ cũng đồng tình với câu nói của Trần Triệu Dương, không nên vạch trần mà hãy để anh ta thả sức. ra vẻ rồi chúng ta lặng lẽ một bên xem kịch, một bên gọi những món đắt tiền.

Sau khi mọi người gọi xong, Trình Minh Viễn ước tính rằng cũng đã ba trăm ngàn rồi.

Cái này đến công ty báo thanh toán cũng không được. Ngay cả khi đã giảm giá rồi thì mình cũng phải trả rất nhiều tiền.

"Trưởng phòng Trình, có phải quá nhiều, quá đắt rồi không? Hay là chúng ta gọi ít lại đi?”

Hứa Mỹ Tình nhìn vào mặt Trình Minh Viễn hỏi.

"Chị Mỹ Tình, không đắt đâu. Trưởng phòng Trình quen với quản lý ở đây nên sẽ được giảm giá 20% mà", Trần Triệu Dương ra hiệu.

"Trưởng phòng Trình không có thiếu tiền".

"Đó chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi. Sau khi trở thành một trưởng phòng, sẽ kiếm lại nhanh thôi".

"Trưởng phòng Trình thật quá hào phóng rồi".

Các nữ nhân viên lại thay phiên nhau khen ngợi.

Trình Minh Viễn chẳng khác gì đang tự vả vào mặt mình, anh ta xấu hổ không thể nào từ chối được.

"Chút thành ý mà thôi”.

Anh ta cố nặn ra một nụ cười và nói: "Chỉ cần mọi người vui vẻ là được".

Trong lòng Trình Minh Viễn cảm thấy an ủi được một chút, ít ra các nữ nhân viên ở đây đều đã khen ngợi mình, vậy xem như có hiệu quả rồi.