Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 272



Tên phục vụ nhìn thấy chiếc thẻ của Trần Triệu Dương, liền gục xuống đất, đôi mắt vô hồn.

“Toi rồi, lần này thì xong đời rồi”.

Tên phục vụ biết, lần này mình chọc vào người không nên chọc rồi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta toàn là sự oán hận nhìn sang người đàn ông có thân hình mập mạp ở bàn khác.

“Được rồi, đứng dậy đi, tôi cũng không muốn làm khó anh, hãy đi lấy những thứ tôi cần tới”, Trần Triệu Dương cất lời.

Nghe thấy lời này của Trần Triệu Dương, tên phục vụ rất cảm kích, nhanh chóng bò dậy, sau đó lấy tiền trong túi ra, đến trước mặt người đàn ông mập mạp đó, trực tiếp đặt lên trên bàn gã ta.

Sau khi làm xong những điều này, anh ta liền quay người đi ra phía sau.

Còn lúc này, sảc mặt người đàn ông đó tái mét, hoàn toàn không dám nói gì nữa. Gã ta biết chắc là mình không thể thu hút nổi sự chú ý của hai người đẹp này được rồi.

Từ phía sau, tên phục vụ mau chóng mang một tờ menu đều là tiếng Hán và cả một đôi đũa tới.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra, đặc biệt là những người đàn ông muốn chê cười Trần Triệu Dương lại càng thêm sững sờ.

Mẹ nó! Nhà hàng Pháp chính thống này lại thật sự có menu tiếng Hán, càng kinh ngạc hơn là lại còn có cả đũa.

Điều này thật khó tin!

Ánh mắt Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã còn ngạc nhiên hơn. Tên này đúng là người kỳ quặc mà.

Rất nhanh sau đó, Trần Triệu Dương đã tự gọi một đống món theo ý mình.

“Cũng không biết mọi người ăn có quen không nên tôi tự gọi trước rồi”, lúc này Trần Triệu Dương không giống như một người thiếu hiểu biết nữa, mà nói bằng vẻ lịch lãm.

“Anh cũng đã gọi rồi, lẽ nào còn có thể hủy được sao?”, Tịnh Nhã lại lườm anh một cái, bất lực nói.

“Thực ra có thể hủy đấy”, Trần Triệu Dương nói bằng vẻ vô tội.

Quả thực, dùng chiếc thẻ đó là có thể hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất, đương nhiên là sẽ không giống với những thực khách bình thường rồi.

“Thôi đừng, chúng ta gây ra đủ phiền phức rồi”, Từ Tịnh Nhã nhanh chóng ngăn cản anh, bởi vì lúc này, người trong cả nhà hàng đều đang nhìn bọn họ.

“Được thôi”, Trần Triệu Dương nhún vai.

Rất nhanh sau đó, đồ ăn của bọn họ đã được mang tới, không chỉ như vậy, quản lý còn mang một chai La Romanee- €onti tới. Tuy loại rượu này không nổi tiếng bằng Lafite 82, nhưng giá lại đắt hơn.

Từ Tịnh Nhã và Nam Cung Yến là người sành sỏi, không ngờ rằng chỉ dựa vào một chiếc thẻ, lại có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy.

Bữa cơm này rất vui vẻ, bởi vì những năng lượng mà Trần Triệu Dương truyền tải khiến bọn họ không thể nào hiểu được người nhìn có vẻ tâm thường này rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Sau khi ăn xong, hai bọn họ vốn dĩ còn muốn tiếp tục đi dạo phố, thế nhưng Trần Triệu Dương lại phát hiện có người vẫn luôn theo dõi bọn họ. Vì vấn đề an toàn nên anh không. đồng ý.

“Hứ, đang yên đang lành sao lại không cho bọn tôi đi dạo nữa chứ? Bọn tôi còn chưa ngắm đủ nữa”, Nam Cung Yến nổi giận với Trần Triệu Dương.

“Không có gì, anh sợ bọn em mệt quá thì sẽ không tốt cho sức khỏe và da dẻ. Chúng ta nên về ngủ trưa vào lúc này. Đây mới là điều tốt nhất cho bản thân”, Trần Triệu Dương lại không nói ra lý do, mà tự bịa ra để ứng phó.