Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 279



Khi Trần Triệu Dương đang đi dạo loanh quanh thì một bóng người đi tới.

“Em trai nhỏ, cậu tới đấy à. Đến rồi cũng không biết đi tìm chị, có phải là không muốn gặp chị không?”, người tới nói với giọng dịu dàng.

Người này đương nhiên là Tô Hồng Mị, cô ta của ngày hôm nay khác với vẻ quyến rũ ngày thường, khoác trên mình một bộ quần áo da ôm sát, vóc dáng hoàn hảo của cô ta càng trở nên hấp dẫn hơn.

“Chị MỊị, chị cứ bận việc đại hội của mình đi, tôi chỉ tới thăm thú thôi”, Trần Triệu Dương không nghĩ tới Tô Hồng Mị sẽ đến tìm mình, lập tức cười khổ.

“Được rồi, nếu đã để tôi nhìn thấy cậu vậy thì đi cùng tôi đĩ”, Tô Hồng Mị nói xong liền trực tiếp khoác lấy cánh tay của Trần Triệu Dương, một nửa cơ thể gần như dựa vào người anh.

Bị Tô Hồng Mị ôm như vậy, Trần Triệu Dương tức khắc cảm nhận được một trận thoải mái sảng khoái.

Đúng là một yêu tinh, chỉ một thoáng đó đã khiến Trần Triệu Dương gần như không kìm chế nổi.

Anh vội vàng rút lại cánh tay đang được Tô Hồng Mị ôm trong ngực, ngộ nhỡ ám phải mùi nước hoa bị Nam Cung Yến phát hiện ra, vậy thì sợ rằng ngày tháng anh có thể cùng cô đầu gối má kề sẽ ngày càng xa hơn.

Trong lòng Tô Hồng Mị mặc dù có chút mất mát nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

“Đây không phải là người đẹp nức tiếng Tô Hồng Mị sao, sao lại chỉ có mấy người thế này? Người cô dẫn theo đâu rồi?”, đúng lúc Trần Triệu Dương và Tô Hồng Mị chuẩn bị đi tới nơi khác thì một giọng nói khô khốc truyền tới.

Sau đó Trần Triệu Dương nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vóc người thấp bé nhưng cánh tay rất dài đi tới, theo sau là một đám người.

“Hắn ta chính là Lý Tam Đa, từ khi nắm được tin Trân Ngũ không biết vì sao lại bỏ chạy, Lý Tam Đa càng thêm hống hách, hôm qua hẳn còn lôi kéo mất cao thủ mà chị dùng số tiền lớn mời về”, Tô Hồng Mị có phần bất lực giải thích với Trần Triệu Dương.

Nghe được lời này của Tô Hồng Mị, Trần Triệu Dương mới hiểu ra Lý Tam Đa này, e rẵng là tới để thị uy, dẫu sao đã chèo kéo được cao thủ của Tô Hồng Mị vậy tối nay Tô Hồng Mị phỏng chừng phải rơi vào tính huống khó xử rồi.

Là kẻ thù không đội trời chung, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội chế giễu Tô Hồng Mị.

“Lý lùn, ông cũng chỉ có chút thủ đoạn vặt vãnh này thôi nhỉ, chỉ hy vọng hai người đó có thể phát huy thật tốt. Nói chung hôm nay cái mạng của hai người họ đã được định trước rồi”, Tô Hồng Mị lại không hề sợ sệt, trực tiếp mở miệng phản bác lại.

Quả nhiên nghe Tô Hồng Mị nói vậy, không chỉ sắc mặt của Lý Tam Đa vô cùng khó coi mà ngay cả sắc mặt hai tên cao thủ được hẳn ta thu nạp kia cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, đây không phải là trù rủa họ sao.

“Người đẹp Tô quả là khí thế hừng hực, muốn mạng những người này của tôi, đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là không biết dưới trướng cô có người có năng lực đó hay. không?”, Lý Tam Đa u ám nói.

“Cái này thì ông không cần phải quan tâm, ông vẫn là suy nghĩ xem sau khi thua phải làm thế nào đi”, Tô Hồng Mị thờ ơ đáp.

“Khí phách lắm, yên tâm, đợi cuộc so tài bắt đầu, cô sẽ phải vô cùng bất ngờ đấy”, Lý Tam Đa căn bản không bị những lời nói này của Tô Hồng Mị chọc tức mà còn thần bí nói.

Dứt lời liền nghênh ngang dẫn theo người của mình bỏ đi. Đợi Lý Tam Đa rời khỏi, Tô Hồng Mị mới cau chặt mày bởi cô ta có thể cảm giác được tên Lý Tam Đa này rất tự tin, xem ra là có át chủ bài nào đó.

“Chị Mị, chị đừng lo, có tôi ở đây, cho dù hắn ta có con bài chưa lật nào, cứ một đấm knock out là được rồi”, Trần Triệu Dương thấy Tô Hồng Mị tâm thần bất định, lập tức vươn tay vỗ vai cô ta nói.

“Ừm, may mà có cậu”, Tô Hồng Mị gật đầu tỏ vẻ không sao, cô ta biết, lần này nếu như không có Trần Triệu Dương, sợ rằng bản thân thực sự đã bị gạch tên khỏi danh sách.

Đúng lúc này, vị trí vốn thuộc về Triệu Ngũ bỗng nhiên truyền tới một trận huyên náo, một nhóm người khí thế vang dội bước vào.

“Hửm? Triệu Ngũ không phải chạy trốn rồi sao, sao đột nhiên lại xuất hiện một đám người khác thế chỗ vậy?”, Tô Hồng Mị có chút khó hiểu, lập tức nhìn về phía người đàn ông đeo kính đang đứng cạnh mình.

“Chị Mị, sau khi Triệu Ngũ gia rời đi, thế lực của ông ta liền bị người khác từng bước chiếm lấy, chỉ là chúng ta vẫn luôn không tra ra được là ai làm, vừa rồi vừa nhận được tin là nhà họ Diệp ra tay”.

Người đàn ông kia đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi đáp.