Có vẻ như hôm nay, Nam Cung Yến không quá bận rộn, cô chỉ tăng ca chốc lát rồi về ngay.
Nhưng Trần Triệu Dương cảm nhận được rằng tâm trạng của Nam Cung Yến không được tốt cho lắm, vẻ mặt vô cảm suốt dọc đường về nhà.
Trần Triệu Dương nghĩ chắc bởi vì anh trở thành trợ lý của Nam Cung Yến nên cô mới không vui.
“Tổng giám đốc Nam Cung, chắc tối nay em không ra ngoài đâu nhỉ?”
Xe vừa dừng lại là Trần Triệu Dương hỏi Nam Cung Yến.
“Anh có chuyện gì sao?”, Nam Cung Yến hỏi.
“Người trong công ty mời anh đi bar uống rượu, anh đã đồng ý rồi, không thể không đi được. Nếu tối nay em không đi đâu thì anh sẽ đi uống rượu với họ”, Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói: “Đương nhiên, nếu em không cho anh đi thì anh sẽ nói với họ”.
“Anh thích đi thì cứ đi đi, không liên quan gì đến tôi!”
Nam Cung Yến khẽ hừ nói: “Kiểu con gái lẳng lơ ở quán bar hợp với anh hơn đấy, tốt nhất đừng về quấy rầy tôi”.
“Em yêu, em đang ghen à? Nếu em có ý kiến thì anh có thể không đi mà”.
Nhìn Nam Cung Yến xuống xe, Trần Triệu Dương cười nói. “Xi! Anh cút đi cho tôi!”
Nam Cung Yến hừ một tiếng đầy khinh thường rồi vào phòng đóng cửa lại cái rầm.
Trần Triệu Dương thản nhiên cười nói: “Xem ra là ghen thật rồi”.
Dứt lời, Trần Triệu Dương bảo Đường Võ đưa mình ra ngoài, sau đó lên một chiếc taxi tới quán bar Dạ MỊ.
Đến đoạn đường đối diện với quán bar Dạ Mị, Trần Triệu Dương xuống xe, chậm rãi bước vào trong quán.
Lúc này anh lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Đại Quân.
Thế nhưng Hồ Đại Quân không bắt máy, anh bèn tắt đi luôn.
Trần Triệu Dương nghĩ có thể trong quán bar quá ồn nên Hồ Đại Quân không muốn nghe.
Quả nhiên một lát sau, Hồ Đại Quân gửi một tin nhắn tới, bảo Trần Triệu Dương tới con hẻm đăng sau quán bar tìm bọn họ.
Đọc được tin nhắn này, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng anh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng tới con hẻm nhỏ đằng sau quán bar Dạ MỊ.
Con hẻm này rất quen thuộc với Trần Triệu Dương, tối hôm đó anh đã cứu Dương Lệ ngay ở đây.
Khung cảnh trong con hẻm vẫn rất tối tăm.
Trần Triệu Dương bước vào rồi gọi: “Đại Quân, Tiểu Mao... Các cậu đâu rồi?”
Ưm! ƯmI
Trần Triệu Dương vào sâu hơn một chút nữa thì nghe thấy tiếng người, hình như là giọng của Hồ Đại Quân.
Anh rảo bước vào tận cùng bên trong con hẻm, nhìn thấy đám Hồ Đại Quân và Tiểu Mao bị trói chung với nhau, miệng cũng bị chặn lại.
Trần Triệu Dương tới gần thì phát hiện ra đám Hồ Đại Quân bị đánh rất thảm, mặt mũi ai nấy sưng húp hết cả lên.
Anh bước tới giật chiếc tất thối trong miệng Hồ Đại Quân ra, sau đó vừa cởi dây vừa hỏi: “Ai đánh các cậu ra nông nỗi này?”
Trần Triệu Dương nổi cáu, kẻ đã ra tay đúng là tàn nhẫn thật.
“Anh... Anh Dương..."
Hồ Đại Quân đang định trả lời thì sau lưng Trần Triệu Dương bỗng hiện lên mấy tia sáng chói mắt.
Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn, thấy đăng trước mấy tia sáng ấy có mấy kẻ cầm típ sắt nghênh ngang đi về phía này.
Đợi đến khi bọn chúng tới gần, anh thấy kẻ đi đầu là một thăng nhóc đầu tóc lòe loẹt, trên cánh tay xăm hình hai con rồng.
Vừa xuất hiện và nhìn thấy Trần Triệu Dương, hẳn ta cười lạnh nói: “Đừng hỏi nữa, chính tao đánh đấy, nhưng mà sẽ đến
lượt mày nhanh thôi”.
Nói rồi, hắn ta đắc ý cầm típ sắt gõ mấy cái vào tường, trên mặt còn hiện lên nét khinh miệt.
Nhìn thấy người đó, Trần Triệu Dương lạnh giọng hỏi: “Mày là ai? Vì sao lại đánh bọn họ?”
“Tao là ai ấy hả?”, La Thánh Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Tên bố mày là La Thánh Kiệt”.
“Loại súc sinh La Lương Bình là bố mày à?”
Trần Triệu Dương hỏi.
“Mẹ kiếp!”
La Thánh Kiệt lập tức sầm mặt xuống.
“Anh Kiệt, đừng nói nhiều với nó, cứ đánh luôn là được!” “Nó mắng anh là súc sinh kìa”.
Người bên cạnh La Thánh Kiệt nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt khinh thường.
Vừa rồi bọn chúng dễ dàng xử đẹp nhóm Hồ Đại Quân, vậy nên lúc này cũng chẳng coi Trần Triệu Dương ra gì.
La Thánh Kiệt nhổ một bãi nước bọt rồi trầm giọng nói: “Không vội, nó là thăng đánh bố mẹ tao nhiều nhất, phải từ từ chơi chết nớ”.
“Anh Kiệt, anh định chơi thế nào?”
“Ha ha, có trò nào vui không?”
“Bắt nó liếm bàn chân anh?”
Người bên cạnh La Thánh Kiệt cười hỏi.
Khạc! Phụt!
La Thánh Kiệt khạc một cục đờm ra đất rồi chỉ vào Trần Triệu Dương nói: “Thằng bảo vệ chó chết, nếu tối nay mày
không muốn gãy tay gãy chân thì liếm sạch thứ trên mặt đất cho tao”.
La Thánh Kiệt vừa nói xong là đám côn đồ bên cạnh hắn ta cũng đua nhau khạc đờm.
Chúng khạc xong thì vênh váo chỉ vào thứ trên mặt đất và nói: “Thằng bảo vệ chó chết, liếm đi”.
“Liếm sạch vào!”
Nhìn vẻ mặt huênh hoang của đám La Thánh Kiệt, Trần Triệu Dương trầm giọng nói: “Vốn tao còn định bảo chúng mày cút đi cho xong chuyện, bây giờ xem ra không dạy chúng
mày một bài học thì không được rồi”.
“Hừ, còn định dạy dỗ bọn tao?”, La Thánh Kiệt cười lạnh nói: “Mày có cái bản lĩnh đó không?”
“Mẹ kiếp, đợi ông mày cho mày biết tay”.
Lúc này, một tên côn đồ khá đô con bên cạnh La Thánh Kiệt cầm típ sắt đập vào người Trần Triệu Dương.
Hắn ta vừa đập xuống thì Trần Triệu Dương giơ tay lên chẳn.
Nhìn thấy hành động này của anh, đám La Thánh Kiệt cười thầm, đỡ thế này thì gấy tay là cái chắc.
Choang!
Chỉ có điều khi típ sắt đánh vào cánh tay Trần Triệu Dương, đám La Thánh Kiệt ngây ra như phỗng.
Típ sắt bị nện đến cong vẹo. “Đệt...”
Tên đã đánh Trần Triệu Dương định rút về để tiếp tục công kích.
Trần Triệu Dương bước lên trước một bước rồi vung chân đá.
Rầm!
Cả người tên kia bay ra ngoài.
A!
Thấy vậy, đám La Thánh Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc. “Đánh nó, đánh mạnh vào cho tao”.
La Thánh Kiệt hoàn hồn lại, hẳn ta lập tức gào lên.
Vừa hét xong là hẳn ta lập tức dẫn đầu xông lên, cầm típ sắt lao về phía Trần Triệu Dương.
Đám côn đồ đăng sau hẳn ta cũng không hề chậm chạp, tất cả cùng bủa vây lấy anh.
Thấy típ sắt của La Thánh Kiệt nện xuống, Trần Triệu Dương vung ra một đấm.
Choang! Típ sắt lại bị đánh cong.
Thấy Trần Triệu Dương khỏe như thế, La Thánh Kiệt hơi nghệt mặt ra.
Tiếp đó, nằm đấm của Trần Triệu Dương giáng thẳng vào mặt hắn ta.
Bịch! La Thánh Kiệt bị đấm ngã lăn xuống mặt đất.
Sau khi đánh ngã La Thánh Kiệt, Trần Triệu Dương lại tăng tốc độ.
Choang! Choang!
Chỉ chưa đầy hai phút, người mà La Thánh Kiệt dẫn tới đều gục ngã hết, kèm theo đó là những thanh típ sắt.
Cả đám lăn lộn đau đớn.
Trần Triệu Dương liếc nhìn rồi lạnh giọng nói: “Đây mới chỉ là một bài học thôi, lần sau sẽ không đơn giản thế này nữa đâu”.
Dứt lời, anh quay đầu lại cởi trói cho nhóm Hồ Đại Quân.
Vừa được cởi trói là nhóm Hồ Đại Quân lao tới đánh đám La Thánh Kiệt túi bụi.
Bọn họ vừa đánh vừa mắng: “Này thì đánh bố mày”. “Tao đánh chết mày!”
“Mẹ kiếp, bảo bố mày liếm nước bọt của chúng mày đúng không? Hôm nay tao sẽ đánh mày tàn phế luôn”.