Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 663



Cho dù là vậy, ông ta cũng bị chân khí của Trần Triệu Dương làm cho tổn thương kinh mạch, trạng thái không còn ở đỉnh cao nhất. Ông ta có dự cảm rằng nếu tình trạng vết thương này không có linh dược đặc chế nào đó thì ít nhất cũng phải mất hai năm mới có thể bình phục được.

Cho nên, ông ta mới hận Trần Triệu Dương sâu đậm đến như vậy.

“Ồ? Vậy sao? Ông tự tin với thực lực của mình như vậy sao?”, Trần Triệu Dương cười lạnh nói.

Chân khí của anh không phải thứ dễ dàng loại bỏ được, nhưng anh không ngờ tên Vân Hạn Lâm này lại điên rồ đến mức đi tìm người chết thay, thay ông ta tiếp lấy phần chân khí còn sót lại trong người.

“Hừ, mày chỉ là một thiên tiên đại thành, giết mày chẳng khác gì giết một con chó. Tao cũng không vội ra tay, nói đi, mày muốn chết thế nào?”, lúc này Vân Hạn Lâm cũng đã bình tĩnh trở lại.

Ông ta có điều tra Trần Triệu Dương trước khi phát thiệp khiêu chiến, biết anh lúc đó chỉ là một thiên tiên tiểu thành, sau khi phát thiệt xong mới đột phá thành thiên tiên đại thành.

Điều này khiến Vân Hạn Lâm hơi kinh ngạc. Tốc độ tu luyện này quá nhanh rồi, nếu còn không ra tay, đợi tới lúc thực lực của anh đột phá thành võ đạo tông tư, vậy Kỳ Môn Sơn của ông ta há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm ư. 

Những người xung quanh đang quan sát cuộc chiến nghe Vân Hạn Lâm nói vậy thì bỗng dưng nháo nhào cả lên.

Họ cũng không ngờ, tên Trần Triệu Dương khiêu chiến với Vân Hạn Lâm lại chỉ là thiên tiên đại thành.

“Ôi trời, đây chẳng khác gì tự đưa đầu vào chỗ chết sao?”

“Đúng là chán sống mà, tôi nghĩ chỉ cần một chiêu thôi là tiêu đời”.

“Giữa hai người họ có mối thâm thù đại hận gì mà lại dẫn tới mức này?”

“Tôi thấy Trần Triệu Dương này không phải là tên đáng ghét, ai biết có phải bị chèn ép nên mới vậy không?”

Lúc này người xem xung quanh đều bàn tán xôn xao, nhưng ánh mắt của họ nhìn Trần Triệu Dương đều trở nên đồng cảm.

Tuy thông qua cuộc nói chuyện giữa họ thì biết trạng thái của Vân Hạn Lâm cũng không phải tốt nhất, nhưng dù là vậy, ông ta cũng là võ đạo tông sư mà.

Suy cho cùng, dù sư tử có bị thương thì chắc chăn một con cừu cũng không thể hạ gục được nó.

Còn Lữ Đại Vĩ vốn đang thấp thỏm lo âu thì chợt thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trần Triệu Dương này không sống được tới lúc tìm ông ta tính sổ đâu.

“Coi như hắn may mắn, hừ!”, Lữ Đại Vĩ chắp hai †ay ra sau, ra vẻ ta đây lên tiếng.

“Đúng vậy, thầy sắp đột phá lên võ đạo tông sư, tên Trần Triệu Dương này thì có là gì, chỉ là một thiên tiên đại thành thôi”.

“Không sai, tên Trần Triệu Dương này đúng là may mẫn”.

Đám học trò của Lữ Đại Vĩ lập tức nịnh hót thầy của mình. Ai cũng ra vẻ xu nịnh khiến người xung quanh muốn buồn nôn.

“Ông ơi, con xin lỗi, đều tại con, nếu không ông cũng sẽ không chọc phải tên Lữ Đại Vĩ này”, tuy Lâu Tình Nhi lo cho Trần Triệu Dương nhưng cô ấy cũng biết, chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô ấy càng lo cho ông của mình hơn.

“Đừng lo lắng. Trước tiên xem sao rồi hãng nói”, ông cụ Lâu xua xua tay, vốn không trách Lâu Tình Nhi mà ánh mät nhìn về phía Trần Triệu Dương trên sàn đấu.

Vốn dĩ ông ấy cũng giống cháu gái mình, cảm thấy Trần Triệu Dương chết chắc rồi. Nhưng từ trong mắt của Trần Triệu Dương, ông ấy lại phát hiện tinh thần chiến đấu vô hạn của anh, không hề thấy một nét sợ hãi nào cả.

Điều này khiến ông ấy càng có hứng thú với Trần Triệu Dương. Có lễ, anh vẫn còn có con át chủ bài nào đó, bằng không, anh cũng không thể khiến Vân Hạn Lâm phải đích thân ra tay.
— QUẢNG CÁO —