Tại Ngọc Lan đại lục, đứng đầu trong số sáu con sông lớn nhất không thể nghi ngờ gì nữa chính là Ngọc Lan hà. Lưu vực Ngọc Lan hà chính là tuyến đường giao thông chính nối liền Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc, La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc. Trong đó có một số nhánh của Ngọc Lan hà đan xen chằng chịt cùng với các khu vực của tứ đại đế quốc tại Ngọc Lan đại lục. Có thể nói, Ngọc Lan hà dưỡng dục tới hơn phân nửa loài người tại Ngọc Lan đại lục. "Con sông này thực rộng lớn a." Lâm Lôi ngồi một chỗ ở sàn tàu trên chiếc lâu thuyền lớn, ngó xung quanh dòng Ngọc Lan hà vô tận với khung cảnh nước cuồn cuộn chảy, trong lòng vô cùng rung động. Lâu thuyền này là do hắn trực tiếp thuê được. Tiêu hết một vạn kim tệ, có thể trực tiếp tới một cái bến sông gần Xích Nhĩ quận thành nhất. Bến sông nọ cách Xích Nhĩ quận thành cũng không quá trăm dặm. Dựa theo lời Lâm Lôi nói, nếu tiến bước theo lộ tuyến bình thường, sợ rằng trên đường đi sẽ phải kinh lịch qua không biết bao nhiêu lần ám sát. Vậy chi bằng trực tiếp mướn lấy một cái lâu thuyền, lập tức thuận dòng dọc theo Ngọc Lan hà để nam hạ ... Lâu thuyền mà Lâm Lôi đã đích thân mượn thì hắn cho rằng người phục vụ của lâu thuyền này sẽ không thể là nhân mã của Uy Đức phu nhân được. Dù sao thì xung quanh Hắc Thạch thành, quyền thế của Uy Đức phu nhân cũng không thể ảnh hưởng đến hết toàn bộ được. "Lôi đại ca." Chiêm Ni từ bên trong khoang thuyền đi ra. Giữa dòng sông này gió rất lớn, thổi vào chiếc quần dài của Chiêm Ni, vào mái tóc. Nàng mỉm cười nhìn Lâm Lôi, đi tới bên cạnh hắn và cũng ngồi ở trên sàn tàu: "Lôi đại ca, huynh đã tiêu hết một vạn kim tệ ta đưa cho huynh rồi ư?" Chiêm Ni nói lời này có chút lúng túng. Vì trong mắt Chiêm Ni, Cơ Ân thì một vạn kim tệ đã là một khoản rất lớn rồi. Ai có thể tưởng, Lâm Lôi lại lập tức dùng để thuê một lâu thuyền như vậy, giá cả thuê loại đại lâu thuyền này là vô cùng đắt đỏ. Từ Hắc Thạch thành đến Xích Nhĩ quận thành với một khoảng cách như vậy, mà chỉ yêu cầu một vạn kim tệ, chính là bởi vì đối phương trông thấy Lâm Lôi có Hắc văn vân báo bên cạnh, để biểu đạt tôn kính đối với cường giả như Lâm Lôi nên mới giảm giá cho. Tiền thù lao của Lâm Lôi là 'Một Vạn Kim Tệ'. Hiện tại mới cầm được một đồng kim tệ mà thôi. Mà bây giờ lại đã chi ra một vạn kim tệ rồi. Cũng khó trách Chiêm Ni có chút lúng túng. Tỷ đệ Chiêm Ni cứ nghĩ rằng mình sẽ chi tiền, đáng tiếc bọn họ bây giờ lại không có tiền. "Chiêm Ni, nàng không thấy rằng phong cảnh ở nơi này rất đẹp hay sao?" Lâm Lôi đứng dậy đi tới mỏm sàn thuyền, ở rìa của sàn thuyền được khóa bằng xích sắt. Hắn vuốt ve sợi xích sắt, nhìn khắp nơi xung quanh. Dòng Ngọc Lan hà nước chảy cuồn cuộn, kéo dài ngàn dặm, chỗ rộng thì phải đến vài dặm, chỗ hẹp thì cũng rộng chừng vài trăm thước. Là 'Sông Mẹ' của toàn bộ Ngọc Lan đại lục, dưỡng dục không biết bao nhiêu con người. Theo lịch sử của Ngọc Lan đại lục ghi lại thì nó đã có hơn mười ngàn năm tuổi rồi. "Dòng Ngọc Lan hà này đã tồn tại ít nhất hơn mười ngàn năm rồi đấy." Nhìn dòng Ngọc Lan hà cuồn cuộn chảy, Lâm Lôi không khỏi liên tưởng đến khung cảnh hơn mười ngàn năm trước. Quan thưởng thấy dòng Ngọc Lan hà nước cuồn cuộn chảy, lòng dạ hắn cũng cởi mở hơn rất nhiều. Con người và những quốc gia của hơn mười ngàn năm trước, đã sớm hôi phi yên diệt bất phục tồn tại rồi (tro bay khói tỏa không thể khôi phục để tồn tại tiếp). Cùng với sự thay đổi của lịch sử, quốc gia phát triển và suy tàn, cừu oán của cá nhân lại có vẻ nhỏ bé hơn. Đối mặt với mênh mông sông nước, Lâm Lôi bỗng dấy lên những cảm xúc đặc biệt. "Ngọc Lan đại lục hiện tại sừng sững sáu thế lực khổng lồ: tứ đại đế quốc, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình." Đáy lòng Lâm Lôi vẫn bình yên không chút gợn sóng. Từ nhỏ, mục tiêu của Lâm Lôi là thực hiện nguyện vọng của phụ thân, còn muốn bước lên đến đỉnh cao của sự tu luyện. Mà sau khi phụ thân mất, thể xác cùng với tâm hồn hắn đều chìm trong hắc ám, chỉ có bào thù, chỉ có chém giết ... Trên con đường này, Lâm Lôi cũng đã mất đi Đức Lâm gia gia. Ba năm khổ tu trong Ma Thú sơn mạch, tự nhiên tâm linh cũng được gột rửa, khiến cho tâm của Lâm Lôi trở nên tĩnh lặng như nước, đã hoàn toàn thuế biến thành điệp (lột xác thành bướm) rồi. "Chỉ có bước lên đỉnh cao của sự tu luyện thì mới có thể thực hiện được mục tiêu. Quang Minh giáo đình là một thế lực khổng lồ, không giống với khi đối mặt với vương giả của Ma Thú sơn mạch 'Đế Lâm', còn có sự lựa chọn để lui bước. Lâm Lôi trong lòng có mười phần tự tin. "Một ngày nào đó, ta cũng sẽ bước lên tới đỉnh." Hắn nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy mà trào dâng lên hùng tâm vạn trượng. oOo Thuyền trưởng lâu thuyền này cầm lái dễ dàng phi thường, dòng Ngọc Lan hà nước chảy mặc dù xiết, nhưng so với đường biển còn an toàn hơn nhiều. Hắn thậm chí còn thoải mái nói chuyện phiếm đôi chút với tên thủy thủ bên cạnh. "Này, đã trông thấy hắc báo tử chưa?" Gã thuyền trưởng nọ đắc ý hỏi. "Ma thú đó, rồi các ngươi xem, nhi tử của ta không bao lâu nữa cũng sẽ thu phục được một ma thú." "Thuyền trưởng, nhưng mà ma thú họ báo nọ, nhi tử ngươi liệu có khả năng thu phục được sao?" Thủy thủ bên cạnh bật cười. Thuyền trường và gã thủy thủ bên cạnh địa vị kỳ thực khác biệt không lớn, đều là một đám nam nhân hỗn độn sống bằng nghề sông nước. Thuyền trưởng cảm thán than vãn: "Ma thú cao cấp a, ta bắt đầu bội phục cường giả này. Nhớ lại năm ngoái, sau khi ta đến đế đô, đã thấy Vũ Thần môn chiêu thu kí danh đệ tử, oa. Các ngươi không biết đâu, có bao nhiêu là cường giả a. Hoặc cưỡi ma thú có hình dạng rất lớn, hoặc là ngồi lên ma thú phi hành ... đám cường giả đều đến đấy tranh đoạt một cái danh ngạch duy nhất. Những trận chiến đấu này, khi các cao thủ bắt đầu di động, ta chỉ nhìn thấy được một trận ảo ảnh. Quá nhanh, quá nhanh a." Đám thủy thủ cũng đều bắt đầu nói khoác về việc mình từng gặp qua các cao thủ. Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, cơ hồ mỗi một hài tử từ nhỏ đều muốn trở thành một cường giả, mà vào Vũ Thần môn lại càng là mục tiêu lớn nhất. oOo Lâm Lôi khoanh chân ngồi ở trên sàn thuyền, mặc cho kình phong quét tới, Hắc Ngọc trọng kiếm để ở trên hai đùi. Hắn nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ dòng Ngọc Lan hà mênh mông. "Thế, chính là thương thiên chi thế, chính là đại địa chi thế, chính là hà hải chi thế." Linh hồn Lâm Lôi hoàn toàn dung nhập vào trong gió, thậm chí có thể cảm ứng được sự rộng lớn của lòng Ngọc Lan hà, cảm ứng được đại địa vô tận xung quanh dòng Ngọc Lan. Đương nhiên, cũng có thể cảm ứng được dòng sông chảy siết. Lâu thuyền này xuôi dòng thẳng hướng đi tới, trên đường đi cũng từng cập bến để cho mọi người ăn uống một chút. Mà Lâm Lôi vẫn ngồi khoanh chân ngồi ở trên sàn thuyền, đến một bữa cũng chưa từng ăn. Loáng cái đã sáu ngày qua đi. "Tỷ tỷ, Lôi đại ca huynh ấy không hề ăn uống, không có việc gì chứ?" Cơ Ân chỉ qua chỗ Lâm Lôi đang khoanh chân trên sàn thuyền, lo lắng hỏi Chiêm Ni. Chiêm Ni đáy lòng cũng có chút lo lắng, nàng lắc đầu bất đắc dĩ: "Ta cũng không biết, có điều Bối Bối không cho phép chúng ta tới gần." "Yên tâm đi." Thuyền trưởng lâu thuyền đi tới, cười ha hả nói, "Đỉnh cấp cường giả không thể như người bình thường chúng ta, ở trước mặt bọn họ, vạn trượng huyền nhai cũng không ngăn trở nổi họ, ngay cả trăm vạn đại quân cũng đừng mơ tưởng có thể ngăn chặn được bọn họ. Ta cũng từng nghe nói, họ có thể tĩnh tu trong suốt mấy tháng mà không cần ăn uống. Đã đạt tới cấp độ như vậy, không ăn không uống mấy tháng cũng là rất bình thường." Thuyền trưởng lâu thuyền ngoài miệng nói 'Bình Thường', nhưng trong con mắt hắn lại ánh lên một tia hâm mộ. Chiêm Ni và Cơ Ân nghe thuyền trưởng nói như vậy, trong lòng không thể không kinh ngạc. "Chẳng lẽ là như thế này sao?" Đột nhiên một giọng thì thầm tự nói một mình vang lên, Chiêm Ni, Cơ Ân và vị thuyền trưởng lâu thuyền đều ngoái đầu nhìn lại, khi bọn họ vừa trông thấy thì đều bị dọa đến giật cả mình. Chỉ thấy Lâm Lôi cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, đã lập tức từ lâu thuyền hướng dòng sông nhảy xuống. "Lôi đại ca." Chiêm Ni kinh hãi la lên một tiếng. Ba người bọn họ lấp tức hướng phía trước sàn thuyền chạy tới, trong khi chạy đến chỗ xiềng xích bên cạnh, bọn họ lại khiếp sợ khi nhìn thấy chính Lâm Lôi đang cầm trong tay Hắc Ngọc trọng kiếm đứng ở trên mặt nước nhấp nhô theo dòng Ngọc Lan hà, nhưng lại không hề bị chìm xuống chút nào. Cảnh này thực sự khiến bọn họ phải há hốc cả mồm miệng. Lăng không phi hành, đó là phải đạt tới cấp bậc Thánh vực mới làm được. "Địa, Hỏa, Thủy, Phong ..." Lâm Lôi khẽ lầm bầm nói, đồng thời trọng kiếm trong tay đột nhiên hướng thượng không xuyên phá, Cùng với lúc Hắc Ngọc trọng kiếm hướng lên thượng không xuyên phá, bầu trời phảng phất như một cái động phát ra tiếng rít đáng sợ. Đồng thời nước sông xung quanh thân thể Lâm Lôi cũng lập tức hướng lên phía trên phun trào. "Ha ha." Chỉ nghe thấy tiếng cười to sang sảng của Lâm Lôi, rồi sau đó thân ảnh hắn liền ở trên dòng Ngọc Lan hà không ngừng dịch chuyển vị trí, mà nước sông cũng chuyển động theo thân hình của Lâm Lôi, trọng kiếm không ngừng nhấp nhô rít gào. Trăm thước xung quanh Lâm Lôi thủy vực phảng phất như cùng nổi giận. Khi thì nước sông ngút trời dâng lên tới mấy chục thước, khi thì hình thành một dòng suối lớn, khi thì nước chảy giống như lợi tiễn bắn ra bốn phía, khi thì nước chảy uốn lượn quanh Lâm Lôi ... "Keng." Chỉ nghe được âm thanh trong trẻo của trọng kiếm tra vào vỏ. Thủy vực vốn đang điên cuồng đột nhiên lại lắng xuống, trong nháy mắt, dòng Ngọc Lan hà lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như nguyên bản, chỉ còn có chút dập dờn mà thôi. Lâm Lôi cước đạp nước sông đang dập dờn, nhưng căn bản không hề bị chìm xuống. Lúc này đây, hắn vốn không hề sử dụng Phong hệ ma pháp để triệt tiêu trọng lực của Hắc Ngọc trọng kiếm. Mà dựa vào lĩnh ngộ 'Thế', vận dụng 'Thế'. "'Thế' này chính là thế của thiên địa, cũng là thế của Địa - Hỏa - Thủy - Phong." Trên mặt Lâm Lôi lộ ra vẻ tươi cười. Cước hạ khẽ điểm, cả người liền lập tức nhảy lên trên sàn của lâu thuyền. Đối với lĩnh ngộ 'Thế', Lâm Lôi vẫn là bắt đầu từ hai phương diện Địa, Phong. Mà tĩnh tu sáu ngày, cũng khiến cho hắn hiểu được sự chuyển động của Thủy, Lâm Lôi cũng nhớ lại và bắt đầu tu luyện Hỏa hệ ma pháp, Hỏa nguyên tố nọ rất nóng bỏng. Thận trọng, phiêu dật, dẻo dai, nóng bỏng. Bốn loại nguyên tố dung hợp cùng một chỗ. Một kiếm xuất ra, liền có thể khiến cho thiên địa chấn động. Đây mới là 'Thế' chính thức, 'Thế' mà Lâm Lôi lĩnh ngộ ra trước đây chỉ mới là nhập môn mà thôi. "Lôi đại ca, huynh vừa rồi, huynh vừa rồi làm gì vậy?" Cơ Ân có chút kích động, rồi lại không biết nói cái gì cho phải. Chiêm Ni cũng sùng bái nhìn Lâm Lôi. Nguồn: http://truyenfull.vn Việc làm vừa rồi của Lâm Lôi thực sự làm cho bọn họ phải trợn mắt há mồm, ngay cả sống lâu ở bên ngoài như thuyền trưởng lâu thuyền cũng chưa từng thấy qua tràng cảnh kinh người như vậy. "Đó chỉ là tu luyện thôi mà." Lâm Lôi bình tĩnh cười đáp. Mặc dù bản ghi trong bộ sách của gia tộc có nói, trọng vũ khí tu luyện cao nhất chính là đệ tam trọng, cũng chính là cảnh giới 'Thế', song Lâm Lôi lại có cảm giác ... 'Thế'. Tầng này cũng chưa phải là cuối. Ở trên, vẫn còn nữa. Sau khi đạt được tới tầng 'Thế', đặc biệt là linh hồn của bản thân sẽ cùng tự nhiên hòa quyện dung hợp vào nhau, dù sao vẫn có cảm giác ... ở trên vẫn có cảnh giới còn cao hơn. Lâm Lôi có cái loại cảm giác mơ hồ này, dầu biết thế nhưng lại vô pháp lĩnh ngộ ra. "Đấu khí, lực lượng này chính là trụ cột, nhưng lực công kích phát huy được đến bao nhiêu thì cảnh giới cũng là một khâu rất trọng yếu." Trong đáy lòng Lâm Lôi giờ phút này đã có được loại lĩnh ngộ này. Tỷ như có cự lực trăm ngàn cân, nhưng nếu lực công kích lại quá kém cỏi thì anh cũng chỉ phát huy được một thành thực lực mà thôi. Trải qua khổ tu, anh sẽ phát huy được ba thành. Cao thủ, sẽ phát huy được bảy thành. Còn Lâm Lôi muốn phát huy được mười thành, thậm chí có phụ trợ của thiên địa chi thế, phát huy ra lực lượng công kích lại càng mạnh hơn so với lực lượng của chính mình. "Chiêm Ni, Cơ Ân, khoảng cách tới bến sông còn bao lâu?" Lâm Lôi dò hỏi. "Chỉ còn có một ngày thôi." Thuyền trưởng lâu thuyền cách đó không xa trả lời. Lâm Lôi gật gật đầu, lập tức phân phó: "Như vậy đi, chúng ta không cần tới bến sông gần Xích Nhĩ quận thành nhất. Chúng ta chỉ muốn cập bến cách Xích Nhĩ quận thành một bến" "Vâng, thưa Lôi đại nhân." Thuyền trưởng lâu thuyền nọ mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn bằng lòng như cũ đáp. oOo Lâm Lôi đi đường sông, điều này khiến cho nhân mã của Uy Đức phu nhân có một chút rối loạn, hồng phát nam tử 'Khoa Đức' cuối cùng cũng tra ra đám người Lâm Lôi đã dong lâu thuyền thông qua dòng Ngọc Lan hà thẳng tiến mất rồi. Hoắc Nhĩ Mặc dược sư mặc dù lợi hại, song cũng không thể khống chế được quá vài trăm thước sông với chiều rộng luôn luôn thay đổi, kể cả có rất nhiều thuyền. Nhiều thuyền như vậy, Hoắc Nhĩ Mặc dược sư phỏng chừng đối phương cũng sẽ hoài nghi. Cho nên, bọn họ chỉ có thể ở bến sông này ôm cây đợi thỏ. Nhưng mà ... Dựa theo dự tính, lâu thuyền này phải tới bên sông này rồi mới phải. "Sao lại thế này, ngày hôm qua kẻ đó đã tới chưa?" Hoắc Nhĩ Mặc dược sư ngồi ở một nhà dân trong cái trấn nhỏ bên cạnh bến sông. "Hoắc Nhĩ Mặc đại sư, xin cố đợi một lát nữa." Thuộc hạ của Uy Đức phu nhân cũng rất gấp. Đột nhiên cánh cửa lớn bị đẩy mạnh ra, một gã thủ hạ của Uy Đức phu nhân bừng bừng tức giận tiến đến, bất bình nói: "Hoắc Nhĩ Mặc đại sư, đám người nọ không tới bến sông này, mà dừng lại cách một bến sông. Bọn họ bây giờ đã tới gần Xích Nhĩ quận thành, rất gần Hồn Sa tiểu thành, phỏng chừng buổi tối hôm nay bọn họ sẽ đến Xích Nhĩ quận thành." "Buổi tối hôm nay có thể đến nơi ư?" Hoắc Nhĩ Mặc dược sư ngẩn ra. "Nhanh, chúng ta lập tức xuất phát." Hoắc Nhĩ Mặc dược sư lập tức hạ lệnh, đám người này trở nên hoang mang vội vàng hướng phía Xích Nhĩ quận thành chạy về.