Sáng sớm, không khí thực là trong lành. La Tư Kim đang dẫn theo hai thủ hạ tiến nhanh về phía đình viện đã an bài cho đám người của Lan Phổ Sâm cư trú hôm qua. "Hôm nay cần phải phục vụ nhóm người của Lan Phổ Sâm đại nhân cho tốt. Chỉ cần một câu của ngài, không chừng ta có thể được thăng chức a." La Tư Kim trong lòng cũng có chút phiền não, "Đáng tiếc, Lan Phổ Sâm đại nhân bọn họ dường như quá cẩn thận, đến một người phục vụ cũng không cho tiến vào trong đình viện." Lòng vừa nghĩ vậy, La Tư Kim đã đi tới trước cửa đình viện. "Sao lại thế này, tại sao cửa không đóng?" La Tư Kim nhướng mày, y biết vị Lan Phổ Sâm đại nhân này khi có việc trọng yếu, tuyệt đối sẽ không đóng cửa. Đi vào trong đình viện, La Tư Kim cảm thấy không khí quá mức tĩnh lặng. "Đại nhân." Y gọi to. Thế nhưng thanh âm của y chỉ vang vọng trong đình viện mà không có ai trả lời. "Hai ngươi tìm kiếm phía dưới cho ta, ta đi lên lầu xem xem thế nào." La Tư Kim cảm thấy không ổn, vội đi tới lầu hai của tòa tiểu lâu hai tầng, mấy người Lan Phổ Sâm vốn phân biệt ở các phòng khác nhau. Các phòng trên lầu hai đều mở cửa. La Tư Kim đi vào phòng Lan Phổ Sâm đã ở, vừa bước vào liền nhíu mày. Trong phòng rất hỗn loạn, không có trật tự gì cả. Tuy nhiên tại đầu giường lại có treo một cái áo khoác. "Không đúng." Y lập tức đi sang các phòng khác, quả nhiên các phòng đều không có sắp xếp lại, nhưng lại đều có bao hành lý đặt trên bàn. La Tư Kim lúc này hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì, chẳng lẽ đầu hắn mới có vấn đề? "Lan Phổ Sâm đại nhân ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, hành lý cũng không mang theo. Chẳng lẽ có chuyện trọng yếu xuất hiện khiến cho bọn họ phải đi ra ngoài gấp?" La Tư Kim nhíu mày. "Đại nhân!" phía dưới truyền lên tiếng kinh hô. Sắc mặt biến đổi, La Tư Kim lập tức đi ra hành lang bên ngoài, trực tiếp nhảy xuống dưới đình viện. "Có chuyện gì?" Hắn nhìn hai thuộc hạ. "Đại nhân, ở đây có vết máu." Hai thủ hạ của hắn chỉ về phía trên vách tường. Lúc trước Tái Tư Lặc đã ra lệnh cho đám vong linh sinh vật xóa sạch dấu vết, cơ hồ tất cả vết máu trên mặt đất đều đã biến mất. Thế nhưng, sau khi Hắc Vân báo Hắc Lỗ dùng lợi trảo đánh nát đầu của một đặc cấp chấp sự, máu và não tương của y đã văng ra trên một phạm vi quá rộng. Cho dù rõ ràng đám vong linh sinh vật đã chăm chú tìm kiếm, vẫn có sơ sót. "Có vết máu, đại nhân, bọn họ đều không tìm thấy?" La Tư Kim nhìn quanh đình viện trong sự tĩnh lặng áp lực, trong lòng nặng nề như có đá tảng đè xuống, "Nơi này có phát sinh chiến đấu, các vị đại nhân có lẽ đã truy đuổi theo địch nhân chăng?" Tuy vậy, La Tư Kim biết rất rõ năng lực kinh người của sáu vị đại nhân hôm qua, hắn không tin đối phương có thể giết chết cả sáu người này. La Tư Kim lập tức phân phó hai gã thủ hạ: "Hai ngươi lập tức xuất phát đi tới tỉnh thành 'Ba Tư Nhĩ', đem chuyện ở nơi này báo cáo cho mau." "Rõ!" Hai người mà La Tư Kim phái đi còn chưa đến tỉnh thành Ba Tư Nhĩ, đoàn người của Lâm Lôi đã gặp được tiểu đội áp giải kia trên đường. "Có phải là họ không?" Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Bối Bối, Hắc Lỗ đều đang nấp ở trong một bụi cỏ dại rậm rạp bên đường. Tái Tư Lặc nhìn về phía chiếc xe ngựa với bốn kỹ sị vây quanh xa xa, gật đầu: "Đúng, chính là bọn họ, hai cô gái có lẽ đang ở bên trong xe ngựa." "Bên trong xe ngựa?" Lâm Lôi nhướng mày rồi nhìn Bối Bối: "Bối Bối, ta phỏng chừng trong xe không chỉ có hai cô gái, chắc phải có những người khác ở bên cạnh trông coi. Bối Bối, ngươi người nhỏ, hãy thực nhanh lẻn vào trong xe, trực tiếp sát tử những kẻ khác." Tái Tư Lặc cũng gật đầu: "Tiểu đội này cũng chỉ có sáu người, đều là nam nhân. Trong xe ngựa đích xác sẽ có hai nam nhân." "Bối Bối, nghe rõ chưa? Giết hai nam nhân ngồi bên trong xe ngựa." Lâm Lôi cười vuốt ve đầu Bối Bối. Bối Bối nhảy lên bả vai Lâm Lôi, đứng thẳng lên, cái đầu nhỏ tự tin quay sang hắn kêu lên mấy tiếng 'Chi Chi': "Lão Đại, Bối Bối ta đã lần nào làm cho huynh thất vọng chưa?" Lâm Lôi cười sủng ái. "Xuất phát." Hắn truyền âm. Bối Bối lập tức trở nên nghiêm túc, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa phía xa rồi lập tức lặng lẽ luồn trong đám cỏ dại đi tới gần ... Phía trong xe ngựa. Hai tỷ muội sinh đôi xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài xanh biếc, đôi mắt đã sưng đỏ, đang nhìn chằm chằm với vẻ cừu hận vào hai nam nhân ngồi phía trước họ. "Bọn ngươi là đồ hỗn đản." Một người trong số đó trợn mắt, thấp giọng mắng. Hai nam nhân kia chỉ nhìn nhau cười, không thèm để ý. "Lệ Bối Tạp, mắng làm gì. Đối với đám người hỗn tạp này, mắng chỉ phí sức. Chúng ta bao năm tín phụng Quang Minh giáo đình như vậy, chỉ mong bọn họ có thể mang đến cho chúng ta hạnh phúc. Không ngờ rằng bọn họ lại âm hiểm như vậy." Cô gái bên cạnh ánh mắt tràn ngập cừu hận. "Tỷ tỷ!" Lệ Bối Tạp thống khổ nắm chặt bàn tay tỷ tỷ của mình. Lệ Bối Tạp và Lệ Na đều đến từ bốn mươi tám Hỗn Loạn Công quốc, các nàng đều rất tín phụng Quang Minh chi chủ, ai ngờ, cuối cùng Quang Minh giáo đình đã giết cha mẹ họ, bắt cóc chị em họ mang đi. Cha mẹ đã chết, Lệ Bối Tạp và Lệ Na nay đã trở thành không gia đình. Hơn nữa, tương lai của các nàng bây giờ càng u ám, không hề có hy vọng. "Phụ thân, mẫu thân." Hai nàng nghĩ tới cha mẹ mình, trái tim lại thắt lại. Bao nhiêu năm qua, mặc dù Hỗn loạn chi lĩnh chiến tranh liên miên như vậy nhưng cha mẹ vẫn bảo vệ được cho các nàng. Bây giờ ... "Lệ Na, mang theo muội muội con chạy mau." Phụ thân các nàng ôm chặt một gã thất cấp cao thủ, tại thời khắc cuối cùng, với thực lực ngũ cấp của phụ thân họ, cũng có thể cầm chân được đối phương trong chốc lát. Đáng tiếc, nhân mã của Quang Minh giáo đình quá mạnh mẽ. "Thần ơi, xin cứu chúng ta." Lệ Na trong lòng hô lớn, "Chỉ cần có thể cứu chúng ta, để cho chúng ta có cơ hội báo thù, ta nguyện ý dâng hiến mọi thứ, kể cả linh hồn của ta." Trực tiếp nhìn phụ mẫu chí thân chết trong vô vọng, các nàng đều mong muốn phục thù. Đáng tiếc, Thần đều là ở cao cao tại thượng, sao có thể để ý tới khát vọng của hai sinh linh tầm thường? "Phập." Một âm thanh quái dị vang lên. Lệ Na và Lệ Bối Tạp kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, hai nàng chỉ thấy một đạo tàn ảnh màu đen. Tiếng "Phập." lại vang lên, máu tươi tóe ra. Hai tỷ muội sững sờ nhìn sự việc vừa xảy ra. Hai nam nhân vừa rồi vẫn còn trông coi họ, hiện tại đầu đều rũ xuống, cổ của cả hai người đều bị cắn mất quá nửa, rõ ràng là đã chết. "Ai vậy?" hai tỷ muội song sinh sau chốc lát sửng sốt thì thấy kinh hãi, họ biết có người đến cứu mình, liền quay đầu nhìn chung quanh nhưng không thấy được người đó ở đâu. "Chi chi. Chi chi ~" Thanh âm phía dưới vọng lên. Hai chị em Lệ Na và Lệ Bối Tạp cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một chú chuột nhỏ màu đen rất đáng yêu đang đứng thẳng trên hai chân, vênh cái mặt lên trông thúi hoắc. Nó đang dùng móng vuốt sờ sờ râu, trông rất giống con người. "Đây là?" hai chị em nghi hoặc. Bối Bối chợt nổi giận, thân thể nhảy dựng lên, tiểu trảo vung ra mạnh mẽ, chỉ thấy hai đạo tàn ảnh màu đen lóe lên. "Chẳng lẽ là nó?" Lệ Bối Tạp và Lệ Na cuối cùng cũng đã hiểu. Thanh âm phát ra khi Bối Bối giết hai kẻ này quá nhỏ, cộng với tiếng bánh xe lóc cóc trên đường, bốn kỵ sĩ bên ngoài không phát hiện được gì. "A!" Đột nhiên bên ngoài truyền vào một tiếng kêu thảm thiết. "Hống!" Tiếng mãnh thú rống kinh khủng vang lên. Hai chị em nhìn nhau rồi lập tức xốc màn cửa xe lên nhìn ra ngoài. Xa phu vốn điều khiển xe đã ngã xuống, máu tươi chảy đầy trên xe. Trong khi hai chị em nhìn sang phía bốn kỵ sĩ. Họ chỉ thấy ... Vài đạo quang mang màu tím yêu dị lóe lên, ba chiến sĩ chưa kịp phản ứng thì đầu lâu đã bay đi trong khi Lâm Lôi đang mặc phục trang chiến sĩ màu đen, lưng đeo Hắc Ngọc trọng kiếm đang tung mình lao tới phía trước xe ngựa. "Ổn rồi, hai người đã được giải cứu." Lâm Lôi mỉm cười. Nhìn vào thanh niên cường đại trước mắt, hai tỷ muội chợt cảm thấy hồ đồ. Trong mắt họ, các kỵ sĩ này đều rất lợi hại, thế nhưng với thanh niên này, hình như đám kỵ sĩ không có một điểm năng lực để phản kháng. "Lệ Bối Tạp, Lệ Na, xin chào." Một thanh âm già nua vang lên. Lúc này, Tái Tư Lặc mới từ trong bụi cỏ bên cạnh đi ra. Hai chị em nhìn thấy thân hình gầy còm như bộ xương khô và hàng lông mi dài bạc trắng, lập tức kinh hãi reo lên: "Tái Tư Lặc gia gia." Các nàng cùng Tái Tư Lặc đã từng bị giam ở cùng một chỗ, đương nhiên là nhận ra nhau. "Tái Tư Lặc gia gia, vị đại nhân này là?" Hai nàng đều tò mò nhìn Lâm Lôi. Đột nhiên, họ chú ý tới một hắc báo to lướn đang đi tới, đôi tròng mắt u lãnh nhìn vào hai người làm cho cả hai hoảng sợ. Khí tức của Cửu cấp đỉnh phong ma thú, vốn rất là đáng sợ. "Đừng sợ. Hắc Lỗ, đừng dọa bọn họ." Lâm Lôi quát khẽ. "Uồm! ~" Hắc Lỗ quay sang Lâm Lôi kêu một tiếng, lập tức cúi đầu đứng bên cạnh, không dọa cặp chị em song sinh này nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn "Lệ Bối Tạp, Lệ Na đây là Lâm Lôi đại nhân. Sức mạnh của hắn tuyệt không dưới ta a." Tái Tư Lặc cười nói. "Thực sao?" Hai chị em kinh ngạc nhìn Lâm Lôi. Không phải là họ không tin. Nhưng khi trước cùng bị giam một chỗ với Tái Tư Lặc, họ đã biết Quang Minh giáo đình đối với Tái Tư Lặc rất coi trọng, người theo áp giải thậm chí có cả Hồng y đại chủ giáo. Tái Tư Lặc cũng từng khoe khoang với họ, mình có thể đơn độc tiêu diệt trăm vạn đại quân, chỉ do bị mười mấy Cửu cấp cường giả vây công mới không may bị bắt. "Tái Tư Lặc gia gia, vậy còn tiểu thử đáng yêu đã cứu chúng ta?" hai chị em đều quay đầu về phía Bối Bối. Bối Bối lúc này đang đứng trên xe ngựa, quay đầu về phía các nàng nhếch miệng cười rồi thân hình chớp động, bay tới trên vai Lâm Lôi. "Ngươi nói Bối Bối ư? Đó là ma thú mà Lâm Lôi thu phục được." Tái Tư Lặc mỉm cười giới thiệu rồi nhìn sang Lâm Lôi, "Lâm Lôi, để ta giới thiệu một chút, trong hai cô gái này, người có mắt hơi to hơn một chút là muội muội Lệ Bối Tạp, người còn lại là tỷ tỷ Lệ Na." Lâm Lôi mỉm cười gật đầu. "Tái Tư Lặc, làm sao đưa hai người bọn họ về được?" Trong lòng Lâm Lôi, hai cô gái này chẳng có tác dụng gì, dù cho họ có linh hồn thuần tịnh thì cũng không có nghĩa là thực lực của họ mạnh mẽ. "Tái Tư Lặc gia gia, chúng ta chẳng có nơi nào để về cả." Lệ Na lập tức luống cuống cầu khẩn, "Tái Tư Lặc gia gia, người mang chúng ta theo đi. Ta biết người muốn giết người của Quang Minh giáo đình, chúng ta cũng muốn vì phụ mẫu báo thù." "Tái Tư Lặc gia gia, cầu xin người đấy." Lệ Bối Tạp cũng khẩn cầu. Vốn kế hoạch của Tái Tư Lặc là cứu hai chị em này rồi thuyết phục họ trở thành Vong linh pháp sư, nhưng mà lão cũng phải có được sự đồng ý của Lâm Lôi. "Lâm Lôi, mang theo hai người bọn họ, Lệ Bối Tạp và Lệ Na cũng có thể làm thức ăn cho chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta cứ ở mãi trong sơn cốc ăn thịt nướng ư?" Tái Tư Lặc cười đề nghị. Hai chị em Lệ Bối Tạp vừa nghe Tái Tư Lặc nói vậy liền cuống quít nói: "Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể, giặt quần áo, nấu cơm ..." Tỷ muội các nàng đều hiểu rõ, trong thế giới này, nếu không có ai để dựa vào thì vận mệnh của hai cô gái xinh đẹp như họ khẳng định sẽ rất bi thảm. Hai nàng thấy Tái Tư Lặc coi trọng ý kiến của Lâm Lôi như vậy, hiển nhiên Lâm Lôi phải là một siêu cấp cao thủ. Đi theo một siêu cấp cao thủ như vậy, các nàng mới có cơ hội báo thù. Lâm Lôi liếc mắt nhìn tỷ muội hai người, trước ánh mắt chờ mong của họ, gật đầu: "Vậy cũng được." Hai cặp mắt sưng đỏ của Lệ Bối Tạp và Lệ Na lập tức ánh lên vẻ kinh hỉ. "Đi thôi, chúng ta quay về." Lâm Lôi ra lệnh. Nhóm người Lâm Lôi nhanh chóng quay về sơn cốc, đoàn người nhỏ này lại có thêm hai tỷ muội song sinh, bốn người bọn họ đều có chung một điểm: Đó là đối với Quang Minh giáo đình tràn ngập oán hận.