Câu nói này khiến Lâm Lôi cảm thấy mơ hồ: "Báo cừu cái gì?" Không đúng! Trong nháy mắt Lâm Lôi đã hiểu được cái chết của lão Tứ có gì đó oan khuất. Lâm Lôi cố gắng trấn tĩnh Da Lỗ: "Da Lỗ lão đại, bình tĩnh lại đã, rốt cuộc có chuyện gì, mau nói cho ta biết!" Da Lỗ gật đầu, cùng Lâm Lôi đi vào trong đình viện. "Lão Tứ rốt cuộc chết như thế nào?" Sắc mặt Lâm Lôi hết sức nghiêm túc. Da Lỗ trịnh trọng nói: "Lão Tam, lão Tứ ngày đó cùng với thuộc hạ của mình ra ngoài tuần tra, nhưng ai ngờ được lại gặp quân đội của La Áo đế quốc. Người bên lão Tứ quá ít, liều mạng chống trả cũng chỉ có lão Tứ và hơn mười người chạy thoát. Lúc đó lão Tứ đào thoát trở về chân Ni Nhĩ thành, quân địch truy kích chỉ là có ba trăm người người." "Chỉ ba trăm người?" Lâm Lôi cảm thấy không thể tin được. "Đúng, lúc đó quân của La Áo đế quốc nhắm vào lầu trên thành mà bắn tên, lúc đó có Ngọc Lâm thân vương ở đó. Ngọc Lâm thân vương liền hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào được mở cổng thành, để đảm bảo sự an toàn cho hắn. Đám người lão Tứ ở dưới phẫn nỗ hô mở cửa thành nhưng là không ai dám mở ... Nên đám lão Tứ đã bị giết ..." Lâm Lôi trong lòng lửa giận bùng phát. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được toàn cảnh lúc đó thế nào, bọn Lôi Nặc thê lương gào thét đòi mở cửa thành ở bên dưới, nhưng là Ngọc Lâm thân vương hạ lệnh cho đám ngừơi không đựoc phép ứng cứu, khiến lão Tứ vì vậy mà chết. Chết thực oan, chết như vậy sao có thể nhắm mắt? "Thi thể lão Tứ đâu?" Lâm Lôi hỏi Da Lỗ khổ sở đáp: "Căn cứ vào tin báo của Đạo Sâm thương hội chúng ta, lão Tứ trước tiên là bị trúng tên ở vai, sau đó bị chiến đao của địch nhân chém vào ngực, ngã gục ở góc thành ... rồi sau đó thi thể bị thủ lĩnh của quân địch đem đi." "Cái gì?" Lâm Lôi không thể tin được, quân địch có ba trăm người mà, quân sĩ Ni Nhĩ thành lại không ra tay, để địch nhân mang được thi thể lão Tứ đi. "Thực là nực cười, quân địch ba trăm nhân thủ, nhưng là đại bộ phận ở bên ngoài quan chiến, công kích chính thức chỉ có mười mấy cao thủ." Da Lỗ khổ sở đáp. "Như vậy là mười mấy cao thủ giết chết lão Tứ rồi lại mang thi thể đi ... Còn Ngọc Lâm thân vương lại hạ lệnh cấm không cho một ai tự tiện xuất chiến." Quân độc của Áo Bố Lai Ân đế quốc thực sự là rất phục tòng mệnh lệnh. Thực là nực cười, mệnh lệnh như thế cũng phục tùng làm cho người ta cảm thấy bất mãn. "Lão Tứ!" Lâm Lôi nghĩ đến lão Tứ, bọn họ chỉ cần mở cửa thành mà lại không ai ra tiếp ứng, thực oan khuất, Lâm Lôi cảm thấy có chút không cam lòng. "Lão Tứ không phải là vinh quang tử trận. Như vậy Kiều An cùng Đặng Tư Thản gia tộc đều là lừa gạt ta." Giờ phút này biết được chân tướng sự việc, trong lòng Lâm Lôi cũng đã hiểu được, Đặng Tư Thản không phải là sợ đắc tội với Ngọc Lâm thân vương mà là sợ đắc tội với bệ hạ. Nguyên lai đằng sau Ngọc Lâm thân vương còn có ... Trong lòng Lâm Lôi vô cùng tức giận. Lâm Lôi cũng đã nghe qua về Ngọc Lâm thân vương. Hắn là đệ đệ của hoàng đế, không tài cán gì cũng được Kiều An bệ hạ ban cho cai quản một hành tỉnh, đủ thấy Kiều An đối với đệ đệ sủng nịch nhường nào. "Lão Tam, địa cừu lão Tứ chỉ có ngươi mới có thể báo" Da Lỗ bi phẫn nói. Da Lỗ trong lúc này cũng là muốn tự trách mình, hắn cũng muốn báo thù nhưng là thực lực quá yếu, với lại Đạo Sâm thương hội cũng không phải của mình. Lâm Lôi gật gật đầu, lệ mang từ trong mắt xuất ra: "Như vậy Ngọc Lâm thân vương đã hại chết lão Tứ, vậy thì hắn cũng phải chết." Quay ngừoi về phía Da Lỗ: "Da Lỗ, ngươi trước tiên ở lại đây nghỉ ngơi. Ta đi xem thế nào." "Làm gì? Bây giờ ra tay sao?" "Không!" Lâm Lôi đạm mạc lắc đầu: "Ta nếu bây giờ ra tay với Ngọc Lâm thân vương, như vậy khẳng định Kiều An bệ hạ sẽ tiến hành trả thù Đặng Tư Thản gia tộc ... Lão Tứ đã chết, ta cũng không muốn gia tộc của hắn suy bại" Vũ Thần sơn. Lâm Lôi giờ phút này đang đứng trước động cốc nơi Vũ thần bế quan, lẳng lặng đứng. Trong khi một người xa xa bay tới, đó là Tạp La Tư Đặc: "Lâm Lôi, ngươi đến đây là ..." "Ta muốn gặp Vũ thần." Lâm Lôi trả lời. Tạp La Tư Đặc gật đầu: "Như vậy để ta thông báo hộ ngươi." Lập tức có thanh âm vang lên bên tai Lâm Lôi và Tạp La Tư Đặc: "Lâm Lôi ngươi vào đi." Sử dụng phong ảnh thuật Lâm Lôi bay vào động, men theo con đưòng nhỏ tiến vào trong u thâm động quật, hướng xuống phía dưới mấy ngàn thước. Một lát, Lâm Lôi đi tới trước phiến hắc thạch môn. "Xuy! Xuy!" Nhiệt độ cao vô cùng, khiến thạch môn trở nên đỏ sậm. Lâm Lôi cung kính nói: "Vũ thần đại nhân, ta và Hắc Đức Sâm nhất chiến, người cũng đã biết, ta nghĩ đã có tư cách biết được bí mật người nói trước kia" "Đến đây đi!" Thanh âm Vũ thần lãnh đạm vang lên. "Bùng! Bùng! ..." Hắc thạch môn tự động mở, lộ ra một thông khẩu, một đợt sóng nhiệt vô cùng đáng sợ đập vào mặt. Long huyết đấu khí của Lâm Lôi bên ngoài tự nhiên hình thành Mạch động phòng ngự. "Hảo nhiệt a!" Lâm Lôi lúc này đã thấy tình cảnh trong động quật, cũng phải giật mình. Xa xa chừng trăm thước là vô số nham thạch, số nham thạch này chảy ra cơ hồ khiến người ta kinh khiếp, lưng chừng phía trên đang ngưng tụ hoả cầu có khoảng chừng ba thước. Hoả cầu này có màu đỏ sậm, nhiệt độ thực đáng sợ, nhiệt độ từ hoả cầu không ngừng lăng không truyền ra, có thể khiến Lâm Lôi sử dụng mạch động phòng ngự, như vậy sóng nhiệt này có thể tưởng tượng đựoc đáng sợ đến nhường nào. Nhiệt độ của dung nham cũng không gây tổn thương cho hắn, chỉ là tới gần hơi vận đấu khí, chứ chưa cần sử dụng mạch động phòng ngự. Lâm Lôi đột nhiên phát hiện một việc: "Vũ thần đại nhân, người ở đâu?" Lâm Lôi nghi hoặc quan sát chung quanh, ngoại trừ hồ dung nham bên trong, còn chỗ nào cũng vô cùng trống trải, liếc mắt cũng không có thấy có bóng người. "Lâm Lôi!" Thanh âm đạm mặc của Vũ thần vang lên từ hoả cầu đang lơ lửng. Lâm Lôi giật mình nhìn về phía huyền phù hoả cầu, lẽ nào là ... Bên trong hoả cầu chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ. Nhoáng cái thân ảnh mơ hồ từ hoả cầu đã đặt chân lên mặt đất. Người này đúng là Vũ thần. Lâm Lôi cẩn thận quan sát vị truyền kỳ đại lục này. Vũ thần thân hình cũng không cao lắm, chỉ chừng một thước tám, dung mạo nhìn qua tựa như ba mươi tuổi, lông mi rất thô, trên đầu là mái tóc đỏ dài tới eo, Lâm Lôi nhìn kỹ mái tóc dường như cũng bị ngọn lửa thiêu đốt. Khuôn mặt lạnh lùng như nham thạch, chỉ cần cái phất tay đã làm cho người ta mười phần cảm giác một loại khí phách đặc biệt, cái loại áp bức đặc biệt này cũng khiến Lâm Lôi kinh hãi. Thực mạnh! "Bái kiến Vũ thần đại nhân!" Lâm Lôi cung kính nói. Vũ thần cẩn thận quan sát Lâm Lôi, khoé miệng có ý cười: "Không sai, ngươi và Hắc Đức Sâm chiến đấu ta cũng có xem, loại công kích của ngươi rất đặc biệt." Lâm Lôi trên mặt cũng có nét tươi cười: "Vũ thần đại nhân, ta bây giờ đã đủ tư cách biết được bí mật của đại lục chưa?" Lâm Lôi trong lòng đã có quyết định, trước khi xuất phát đến Hỗn loạn chi lĩnh phải tới gặp Vũ thần. Lâm Lôi bây giờ đã có kế hoạch, trước tiên báo thù cho lão Tứ, sau đó xuất phát đến Hỗn loạn chi lĩnh. Đến gặp Vũ thần cũng là có thể dùng ảnh hưởng của Vũ thần áp bức Kiều An một chút. Nếu nói Kiều an sợ nhất là gì? Không thể nghi ngờ đó là Vũ thần "Lâm Lôi! Ngưoi lĩnh ngộ công kích đích xác hết sức đặc thù, hôm nay ngươi và Hắc Đức Sâm chính là bất phân cao thấp, đã đủ tư cách để biết được bí mật của Ngọc Lan đại lục." Vũ thần đạm mạc nói, Lâm Lôi cẩn thận lắng nghe. "Lâm Lôi, ngươi biết ta trở thành thần như thế nào không?" Đột nhiên Vũ thần nhìn về Lâm Lôi hỏi. "Không phải là đột phá Thánh vực cực hạn, đạt tới Thần vực sao?" Lâm Lôi nghi hoặc hỏi, Vũ thần khẽ lắc đầu. "Thần cấp không có dễ dàng đột phá như vậy, như là Hi Tắc thiên phú cao như thế cũng đã hao phí năm ngàn năm hoặc là hơn mới có thể đạt tới thần cấp ... Lúc trước, mặc dù ta đạt tới Thánh vực cực hạn, nhưng từng bước rất khó đột phá. Khoảng năm ngàn năm trước, trong một lần tranh đấu ta may mắn mới đắc thủ được một quả hạ vị thần cách. Ta là dung hợp thần cách này mới đạt đến thần vực." Lâm Lôi cảm thấy bất ngờ. Nguyên lại là Vũ thần chí cao này, đắc thủ một quả hạ vị thần cách mới có thể đột phá. "Ngươi thấy thế nào? Rất thất vọng?" Vũ thần mỉm cười Lâm Lôi lắc đầu nói: "Không, Vũ thần năm đó chỉ cần mấy trăm năm thời gian đạt đã tới Thánh vực cực hạn đã khiến cho người ta rất khâm phục. Đại đệ tử của người là Pháp Ân tu luyện mấy ngàn năm, cho đến nay đạt đến Thánh vực cực hạn." Vũ thần mỉm cưòi, rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Lôi, chính xác là chỉ cần mấy trăm năm mà đạt tới Thánh vực cực hạn, khó khăn phi thường. Thánh vực cực hạn rất khó tu luyện, có thể tu luyện đạt Thánh vực cực hạn, như vậy đối với lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc, bên trong đã có con đường đi, từng bước đột phá. Hay chính là trong nháy mắt cùng với nguyên tố pháp tắc, dung hợp quán thông như vậy mới thành công. Nguồn: http://truyenfull.vn Vũ thần cảm khái nói: "Cả Ngọc Lan đại lục, đạt tới thánh vực cực hạn, từng bước tiến tới Thần vực, hơn mười năm trước có sáu người, bây giờ Hi Tắc đã đột phá còn lại năm Thánh vực cực hạn, trong đó có cả Pháp Ân." "Hôm nay Ngọc Lan đại lục ngoại trừ năm đại Thần cấp cao thủ, thì tối cường chính là Pháp Ân bọn họ, thực lực của Pháp Ân thì ngươi cũng đã biết." Lâm Lôi khẽ gật đầu. Lâm Lôi bây giờ chính thức tại Ngọc Lan đại lục cũng là một cường giả. "Vũ thần đại nhân, Quang Minh giáo hoàng thực lực tại đương trung cường giả được xếp vào cấp bậc nào?" Sau này Lâm Lôi nhất định phải đối phó với Quang Minh giáo hoàng, đương nhiên muốn hỏi rõ ràng. "Quang minh giáo hoàng!" Vũ thần dừng một chút rồi nói: "Đại lục tiềm tàng cường giả, ngoại trừ Thần cấp, phía dưói chính là Pháp Ân năm người cực hạn cường giả bọn họ, có thể từng bước mà đột phá Thần cấp. Quang Minh giáo hoàng cấp bậc này đại khái cũng có mười mấy người, ngay phía dưới chính là cấp bậc Hắc Đức Sâm. Đại lục cường giả chính là phần lớn thuộc về cấp bậc Hắc Đức Sâm "Quang Minh giáo đình còn mạnh hơn Hắc Đức Sâm." Trong lòng Lâm Lôi thầm ghi nhớ. Vũ thần liếc mắt: "Quang minh giáo hoàng tu luyện Đại Dự ngôn thuật, uy lực Đại Dự ngôn thuật phi thường đáng sợ, so với Hắc Đức Sâm mạnh hơn cũng là bình thường." Lâm Lôi nhìn Vũ thần dò hỏi: "Vũ thần đại nhân, Ngọc Lan đại lục bí mật cuối cùng là cái gì vậy?" Lâm Lôi trong lòng rất tò mò muốn biết, Ngọc Lan đại lục có cái gì hấp dẫn mà phần đông cường giả lưu lại. "Ngọc Lan đại lục tại chí cao vị diện chúng thần, kỳ thực còn có một danh xưng." Gương mặt Vũ thần hiện lên tia đắc ý "Xưng hô thế nào?" Lâm Lôi con mắt sáng ngời. "Chúng thần mộ địa." Vũ thần nhẹ nhàng nói. "Chúng thần mộ địa." Lâm Lôi trong lòng máy động: "Vũ thần đại nhân, chúng thần bọn họ dù chết cũng không an táng trên Ngọc Lan đại lục?" "Đương nhiên không phải an táng." Vũ thần cười nhẹ nói: "Hơn năm ngàn năm trước, cường giả tại đây đều là Thần cấp. Vì một nguyên nhân nào đó, họ lao vào chém giết lẫn nhau. Cuối cùng thì trừ có một số ít cường giả có thể rời đi được thì tất cả đều đã chết."