Đêm khuya, trong một gian thư phòng yên tĩnh, trên bàn có một ngọn nến đang cháy tỏa ra ánh sáng chập chờn hôn ám. Phía trước bàn có một nam tử cao gầy có cái mũi ưng cùng mái tóc dài màu tím. Nam tử này đang lật qua từng trang của một bộ sách trong tay, dưới ánh sáng mịt mờ, khiến cho bộ dạng của hắn trở nên mờ ảo. Nhưng ngay lúc đó, "Cộc!""Cộc!""Cộc!" Tiếng gõ cửa vang lên. "Vào đi." Nam tử mũi ưng vẫn không hề ngẩng đầu, tiếp tục nhìn vào bộ sách trong tay. "Lách cách, cửa phòng mở ra, kẻ mới đến là một gã trung niên nhân với mái tóc vàng trông có vẻ tinh minh, khi hắn vừa bước vào liền lập tức đóng cửa lại, cung kính khom người nói: "Tài phán trưởng đại nhân, đám nhân mã của Lâm Lôi đã tấn công và đoạt được Mạc Đặc quận thành rồi." Nam tử mũi ưng này chính là Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc của Quang Minh giáo đình Tông giáo Tài phán sở. Quang Minh giáo đình bề ngoài thì thủ lĩnh chính là Quang Minh giáo hoàng. Song Quang Minh giáo đình trong quá trình khuếch trương ánh sáng của mình, đối phó với một số cao thủ thì đều là phái người của Tông giáo Tài phán sở xuất mã. Người của Tông giáo Tài phán sở thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mà thủ lĩnh Tài phán trưởng thì tại giáo đình, lực uy hiếp không hề thua kém so với Quang Minh giáo hoàng. "Ồ!" Ô Sâm Nặc tiếp tục chúi đầu nhìn vào bộ sách trong tay. Kim phát trung niên nhân tiếp tục cung kính nói: "Tấn công và thu phục được Mạc Đặc quận thành chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là ... Phe Lâm Lôi trong chiến dịch công thành đã sử dụng một loại Thánh vực ma thú họ báo thần bí." "Sử dụng cả Thánh vực ma thú?" Ô Sâm Nặc vụt ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt u thâm như biển. Bị Ô Sâm Nặc nhìn chằm chằm khiến trung niên nhân tóc vàng cảm thấy trong lòng phát run lên, song hắn vẫn cố nén nỗi sợ hãi tiếp tục nói: "Tài phán trưởng đại nhân, phe Lâm Lôi ngang nhiên trong chiến tranh để cho Thánh vực tham chiến, đây rõ ràng là một sự khiêu khích a." Trong chiến tranh thông thường thì Thánh vực không được nhúng tay vào. Một khi Thánh vực đã nhúng tay, điều có có nghĩa là 2 phe đã không còn con đường sống nữa, cùng liều mạng với nhau. Mạc Đặc quận thành mặc dù không phải là địa bàn của Quang Minh giáo đình, song Lâm Lôi làm như vậy cũng chính là muốn khiêu chiến với Quang Minh giáo đình. Hắn để cho Thánh vực ma thú tham chiến ... chính là một dạng tín hiệu, mang theo thông điệp muốn khiêu khích Quang Minh giáo đình. Ý định của Lâm Lôi thực sự là rõ ràng ... Ma thú của ta đã hiện thân, nhân mã ở nơi này chính là thuộc về Lâm Lôi ta. Để xem Quang Minh giáo đình các người sẽ ứng đối như thế nào? Đây đồng thời cũng là một loại chấn nhiếp - phe cánh của ta có cả Thánh vực ma thú, Quang Minh giáo đình các ngươi nếu muốn đấu với ta thì hãy phái cao thủ đến đây đi, đám tiểu binh thì đừng có điều tới. "Tài phán trưởng đại nhân." Kim phát trung niên nhân nhìn Ô Sâm Nặc. Đôi tròng mắt u thâm của Ô Sâm Nặc khiến cho người ta không thể nhìn ra hiện tại hắn đang nghĩ gì. Đột nhiên Ô Sâm Nặc mở miệng: "Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, không nên ngạnh kháng cùng Lâm Lôi, chúng ta nhẫn nhịn!" Kim phát trung niên nhân giật nảy mình, nhìn Ô Sâm Nặc một cách khó tin. Ô Sâm Nặc chính là một siêu cấp cường giả tuyệt đối đáng sợ. Là một trong số hai người có máu mặt tại Quang Minh giáo đình, thực lực so với Hắc Đức Sâm chỉ có cao hơn chứ không hề thấp a. Hơn nữa Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh bên này Thánh vực cao thủ cũng không ít a, căn bản chẳng cần phải sợ vài người trong đám Lâm Lôi. "Tài phán trưởng đại nhân, phe Lâm Lôi cùng lắm cũng chỉ có 2 ma thú thôi mà." Trung niên nhân tóc vàng không thể giải thích nổi. Ô Sâm Nặc lạnh nhạt đáp: "Không, phía bọn chúng Thánh vực cao thủ cũng không ít. Ba Khắc ngũ huynh đệ đó nếu dự liệu không sai thì chính là hậu duệ của A Mạn Đạt. Hiện tại cả 5 người bọn họ đều là cửu cấp chiến sĩ, một khi biến thân sẽ đều là Thánh vực sơ cấp, tối thiểu phải Thánh vực trung giai cao thủ mới có thể đánh bại bọn họ." "Bất tử chiến sĩ?" Kim phát trung niên nhân giật nảy mình. Ô Sâm Nặc liếc mắt nhìn hắn một cái. Lúc đầu Hi Tắc cứu 5 huynh đệ Ba Khắc, còn uy hiếp cả Thi Đặc Lặc. Lúc ấy Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư đã hoài nghi Ba Khắc ngũ huynh đệ là A Mạn Đạt gia tộc. Dù sao, có thể khiến Hi Tắc làm như vậy, hơn nữa thân thể lại mạnh như thế ... cũng chỉ có thể giải thích được như vậy mà thôi. "Bọn chúng so với chúng ta cách biệt cũng không nhiều lắm." Ô Sâm Nặc lại cúi đầu nhìn bộ sách, miệng khẽ nhắc nhở: "Nhớ cho kỹ, nhẫn nại." "Nếu đám Lâm Lôi thành lập công quóc, công kích địa bàn mà chúng ta khống chế thì thế nào?" Kim phát trung niên nhân lại hỏi, mặc dù y được coi là tổng phụ trách lãnh địa của Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh, song từ khi Ô Sâm Nặc đến thì Ô Sâm Nặc mới chính là tổng phụ trách. Ô Sâm Nặc lạnh lùng đáp: "Công kích địa bàn của chúng ta thì chúng ta lui, nhường lại địa bàn cho chúng." "A." Kim phát trung niên nhân ngạc nhiên nhìn Ô Sâm Nặc. Ô Sâm Nặc chậm rãi giải thích: "Hắn khiêu khích chúng ta, chúng ta cứ nhẫn nại, bọn chúng công kích địa bàn của chúng ta thì chúng ta để cho chúng chiếm, khiến cho Lâm Lôi cứ nghĩ rằng chúng ta sợ hắn, thực lực không bằng hắn ... Có điều, chúng chiếm lĩnh được địa bàn của chúng ta, tất nhiên sẽ phải chỉnh đốn lại quân đội trong thành, đương nhiên là cần phải sử dụng những người ở trong thành." "A." Kim phát trung niên nhân mắt sáng lên, hắn đã hiểu được hàm ý của Ô Sâm Nặc. "Tài phán trưởng đại nhân anh minh." Kim phát trung niên nhân hưng phấn hô lên. Ô Sâm Nặc chỉ lạnh nhạt cười: "Chiến tranh, ngoài thiên thời địa lợi thì nhân tài chính là quan trọng nhất! Muốn cho người ta thực sự trung thành thì có cái gì bằng được tín ngưỡng đây? Lâm Lôi ... ta muốn cho hắn biết là lực ảnh hưởng của tín ngưỡng rốt cuộc đáng sợ đến mức nào." Kim phát trung niên nhân trong lòng thất kinh. Ô Sâm Nặc thực là âm hiểm. Thực lực rõ ràng là cường hãn như vậy, thủ hạ cao thủ rõ ràng là nhiều như vậy, thế mà còn dùng một chiêu âm hiểm này. Kim phát trung niên nhân hoàn toàn có thể tưởng tượng được ... bọn Lâm Lôi vốn đang đắc ý trong tưởng tượng nhất định sẽ bị đánh cho trở lại nguyên hình. "Ngươi có thể rời đi." Ô Sâm Nặc cúi đầu nhìn bộ sách, lạnh lùng nói. "Vâng, thưa Tài phán trưởng đại nhân." Trung niên nhân tóc vàng cung kính rời đi, trong thư phòng tối tăm chỉ còn lại một mình Ô Sâm Nặc lặng lẽ duyệt đọc bộ sách, song ở gần bộ sách tên bàn bỗng xuất hiện một tập hồ sơ, trên bề mặt tập hồ sợ có mấy ký tự ... Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc. Tại vùng bắc bộ Hỗn loạn chi lĩnh, một thế lực bao gồm 1 toà quận thành, 9 tòa tiểu thành, hạt hạ có gần 9 vạn dân đã lặng lẽ được thành lập. Mặc dù chiếm lĩnh được Mạc Đặc quận thành, song trung tâm chính trị của phía Lâm Lôi vẫn được đặt tại Hắc Thổ thành. Hắc Thổ thành của hiện tại đã cực kỳ phồn hoa. Miễn thuế phú khiến cho rất nhiều người đã gói ghém đồ đạc di cư đến Hắc Thổ thành, có điều Hắc Thổ thành hiện tại đã chật ních người rồi. Công tác quản lý nhân khẩu tại Hắc Thổ thành cũng đề cao đám dân di cư, do đó, trung tâm chính trị tại Hắc Thổ thành này tương tự cũng hấp dẫn được rất nhiều dân di cư từ nơi khác đến. "Lão đại, Hắc Thổ thành này biến hóa thực là lớn a." Bối Bối đứng trên vai Lâm Lôi đang đi trên một con đường chính tại Hắc Thổ thành. Lâm Lôi cũng chăm chú quan sát các loại tửu quán ở 2 bên đường, các cửa hàng trang phục, cửa hàng binh khí cùng tất cả mọi thứ. Khi hắn mới tới nơi này, dân cư Hắc Thổ thành vẫn còn ăn mặc rách rưới, luôn phải đối diện với nạn trộm cắp. Song mấy tháng trôi đi, Hắc Thổ thành bỗng như được lột xác. Ngay cả những căn gác trọ hiện cũng đã được cách tân không ít. Tại ngã tư đường, lại tiếp tục quan sát. Hai bên đường trồng rất nhiều cây thụ miêu ... trong một vài quán rượu, Lâm Lôi chứng kiến cảnh không ít bình dân đang cùng nhau uống rượu, thoải mái đàm luận. Chủ đề được họ đàm luận nhiều nhất chính là về 5 vị chiến thần. Tại đây, dưới sự lãnh đạo của 5 vị chiến thần gần như là vô địch, cuộc sống của bọn họ cũng được ổn định, miễn thuế phú khiến cho chất lượng cuộc sống của dân chúng cũng được nâng cao thêm mấy bậc. "Nếu hôm đó mà năm vị chiến thần bị đánh bại thì ..." Trong tửu quán có một người vừa mới mở miệng. Nhất thời ... "Mẹ kiếp, ngươi nói cái lời thối tha gì vậy hả!" "Chiến thần là vô địch, sao có thể bại được, tên tiểu tử ngươi đừng có ở đây mà nói nhăng nói càn." Không ít người lúc này giận dữ quát mắng. Đám bình dân này hiện đều đang thích thú hưởng thụ loại cuộc sống yên bình, ổn định này, đương nhiên là không muốn chúng bị phá hỏng. "Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, tại Thần Thánh đồng minh, cuộc sống ổn định có thể dễ dàng có được, song tại Hỗn loạn chi lĩnh này thì điều đó là thực sự quý giá." Lâm Lôi đật nhiên trong lòng dâng lên một trận cảm xúc. "Đó là vì những đợt trường kỳ chiến loạn gây ra." Trong lòng hắn bỗng nhiên lại xuất hiện nỗi chờ mong. "Nếu có một ngày, Hỗn loạn chi lĩnh thống nhất, chiến loạn biến mất ..." Lâm Lôi nhìn vẻ mặt tươi cười của đám bình dân, hắn đột nhiên phát hiện trong lòng mình cũng cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn. "Thống nhất?" Lâm Lôi lắc đầu cười. Hắn nhớ ra rằng dẫu hắn có không ở đây thì gia đình người ta vẫn hạnh phúc. Bản thân hắn thì chỉ cần không ngừng tu luyện đến cảnh giới càng cao thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi. "Chuyện chiến tranh cứ giao cho Tái Tư Lặc, Ba Khắc bọn họ đi." Lâm Lôi thân hình đột nhiên mờ đi, tại ngã tư đường bỗng xuất hiện một cơn gió nhẹ, toàn thân Lâm Lôi bỗng biến mất giữa đám đông. Trong phủ thành chủ tại Hắc Thổ thành, Chiêm Ni, Lệ Bối Tạp, Lệ Na cùng một đám người đang ở trong khách sảnh ăn trưa, bỗng Lâm Lôi bất ngờ xuất hiện tại cửa ... "Đại nhân." Ba Khắc lập tức đứng dậy, những người khác cũng đứng lên. Lâm Lôi liền nói: "Cùng ngồi xuống đi, ta chỉ là đến thăm các người, thuận tiện thì nói chuyện của chúng ta thôi." Lâm Lôi cười rồi đi tới ngồi cạnh bàn. Tái Tư Lặc cũng lập tức nói ngay: "Lâm Lôi, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hôm nay sẽ đem kế hoạch phát triển nói với ngươi. Bây giờ ngươi đến rồi thì, Chiêm Ni ... ngươi mau báo cáo với Lâm Lôi một chút đi." Hiện tại Chiêm Ni chính là người quản lý chính. Chiêm Ni vừa định mở miệng nói thì Lâm Lôi đã giơ tay ra ngăn cản nói: "Chiêm Ni, ngồi xuống đi, không cần vội vã." Chiêm Ni gật đầu rồi ngồi xuống. "Về phương diện chiến tranh, các ngươi cứ tự mình quyết định là được. Ta hiện nay đang suy nghĩ a ... Khoảng cách tới lúc chúng ta cùng Quang Minh giáo đình giao chiến, phòng chừng còn một khoảng thời gian nữa. Ta muốn mấy ngày này sẽ đến phương nam một chuyến, cùng một vài Thánh vực cao thủ luận bàn." Lâm Lôi vẫn nhớ kỹ lời mời của Mễ Lặc. Cùng cao thủ luận bàn, đặc biệt là cùng luận bàn với cao thủ có sự lĩnh ngộ cùng loại nguyên tố pháp tắc, sẽ giúp cho mình có được không ít linh cảm. Như hiện tại thì toán nhân mã của mình một thời gian nữa sẽ cùng Quang Minh giáo đình bắt đầu giao chiến. Đến khi chính thức chiến đấu thì bản thân mình căn bản se không dám tự ý rời đi được. Chỉ có thể thám hiểm trong khoảng thời gian này thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn "Đại nhân, xin người cứ yên tâm." Ba Khắc cười nói, "Có điều khoảng 8 ngày nữa chúng ta sẽ bí mật tiến công các công quốc dưới sự quản lý của Quang Minh giáo đình. Theo như lần trước thương nghị với đại nhân, nếu Quang Minh giáo đình cùng chúng ta ngạnh kháng, thì chúng ta cũng không cần che giấu nữa, một tháng sau, tên của công quốc sẽ là Ba Lỗ Khắc. Còn nếu bọn chúng sợ hãi, chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành công kích, tên của công quốc sẽ tùy ý chọn lấy một cái tên." Lâm Lôi gật đầu. "Tốt lắm, Hắc Lỗ sẽ tiếp tục theo các ngươi, phòng trường hợp nguy hiểm, ta cùng Bối Bối trước tiên xuất phát đã." Lâm Lôi lúc này đứng lên. "Lôi đại ca, không cùng ăn cơm sao?" Chiêm Ni đột nhiên lên tiếng. Lâm Lôi quay sang Chiêm Ni cười, lắc đầu đáp: "Không đâu." Sau đó thân hình hắn lóe lên, thoáng chốc đã biến mất trước cửa phòng khách, Chiêm Ni có chút thất vọng thở dài một hơi. Vùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, tại một nơi yên tĩnh trong tiểu sơn thôn thần bí. Từ khi tin tức Lôi Nặc định cư tại tiểu sơn thôn này bị công khai, Lôi Nặc thường xuyên đi bái lễ trong tiểu sơn thôn này! Nguyên nhân chính là - Mông Ny Tạp! Mông Ny Tạp chính là cô nương xinh đẹp nhất tại tiểu sơn thôn thần bí này, đám thanh niên thích nàng nhiều lắm. Trước đây, đám thanh niên vốn nghĩ rằng Lôi Nặc nhất định phải rời đi, cho nên không nghĩ đến sự uy hiếp này lắm. Có điều hiện tại Lôi Nặc lại không đi nữa. Tại tửu quán ở đầu sơn thôn, Lôi Nặc đang ngồi ở chỗ này uống rượu. "Này, tiểu tử, qua đây đi." Ba gã thanh niên đã bước tới, vỗ mạnh xuống bàn, quay sang Lôi Nặc hung hăng trách mắng. Lôi Nặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái. "Sao, không phục ư?" Bên ngoài thân thể của ba thanh niên đấu khí mơ hồ toát ra, thực lực của thất cấp ma pháp sư tại sơn thôn thần bí này chẳng là cái gì cả. Tại sơn thôn tuy luyện mười năm đạt tới thất cấp, bát cấp cũng không hề ít. Trong số 3 thanh niên trước mắt, kẻ yếu nhất cũng đã là thất cấp chiến sĩ, còn người mạnh nhất là bát cấp chiến sĩ. Ba tên nếu muốn đánh hắn thì hắn căn bản cũng chẳng có cách nào cả. Lôi Nặc hít một hơi thực sâu, nhẫn nại rời khỏi chỗ. Không còn cách nào khác ... Hắn chẳng có gì để dựa vào tại cái sơn thôn thần bí này cả. Còn đám thanh niên thì còn có thúc thúc, đại bá, gia gia ... gì gì đó đều là cao thủ. Hắn làm sao có thể tranh đấu được với người ta đây? Hơn nữa trong thôn rất nhiều thanh niên đều là cùng nhau lớn lên, nếu liên thủ lại, một người từ bên ngoài tới như hắn sao có thể đấu với người ta chứ. "Các người làm cái gì vậy?" Mông Ny Tạp dẫn theo thị nữ đã đi tới, có chút giận dữ trách mắng. "Mông Ny Tạp điện hạ." 3 gã thanh niên này lập tức hành lễ, tại sơn thôn thần bí, phụ thân Mông Ny Tạp có địa vị cao nhất. Theo truyền thuyết ... trước khi sơn thân thần bí này tồn tại, phụ thân Mông Ny Tạp khi đó bộ dạng cũng giống y hệt như bây giờ. Mông Ny Tạp tức giận trừng mắt nhìn ba người một cái, sau đó kéo tay Lôi Nặc: "Lôi Nặc ca ca, chúng ta đi." Lôi Nặc đứng lên, hít sâu một hơi rồi cùng Mông Ny Tạp rời đi. "Chỉ có thể bám váy đàn bà, đồ vô dụng." Ba thanh niên khẽ mắng chửi, Lôi Nặc đang cùng Mông Ny Tạp rời đi, bỗng nghe thấy thế, thân thể hắn run lên, song rốt cuộc vẫn cùng Mông Ny Tạp rời đi. Tại thần bí sơn thôn, chẳng có gì để dựa vào, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!