Lâm Lôi đáp xuống bên bờ hồ, nhìn Địch Lỵ Á trong mắt lóe ra những giọt nước mắt đầy xúc động, trong lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác muốn được ôm nàng vào lòng. Song mặc dù xúc động là vậy, hắn vẫn cứ đứng ngây ra trước mặt Địch Lỵ Á, muốn nói song lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, song đến khi gặp mặt lại chẳng nói nên lời. "Lâm Lôi vẫn mãi là Lâm Lôi." Địch Lỵ Á nở nụ cười, nàng chủ động đưa cánh tay trái ra. Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng ngần của nàng, Lâm Lôi sửng sốt mãi một hồi, khiến Địch Lỵ Á phải bĩu môi trừng mắt lên: "Đồ ngốc, chẳng lẽ huynh cứ để ta đứng ở giữa hồ sao, còn không mau thi triển Phi hành thuật cho rồi." Nơi này cách vùng giữa hồ khoảng chừng mấy chục thước, Địch Lỵ Á nếu không thi triển Phi hành thuật thì không thể đi được. Thấy Địch Lỵ Á đang nhìn vào mắt mình, còn chủ động vươn cánh tay ngọc ngà ra nữa, Lâm Lôi rốt cuộc cũng vươn tay phải ra, cùng Địch Lỵ Á 10 ngón tay đan xen vào nhau. "A, Lâm Lôi, ta phải đi đã." Tái Tư Lặc lúc này mới lên tiếng. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cơ hồ đồng thời mặt đều thoáng đỏ bừng lên, Lâm Lôi quay đầu không nói gì nhìn Tái Tư Lặc, Tái Tư Lặc nháy mắt với hắn một cái rồi lập tức chuyển mình phóng đi thực nhanh. "Tái Tư Lặc cứ như vậy." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, chân khẽ điểm một nhịp, một trận gió lốc liền xuất hiện vờn quanh 2 người. Lơ lửng trên không trung ... Lâm Lôi, Địch Lỵ Á liền bay tới khu vực giữa hồ, tới bậc thang giữa đám nham thạch rồi sánh vai nhau cùng ngồi xuống. Hai người vẫn nắm lấy tay nhau, cảm thụ sự mềm mại từ bàn tay nhỏ bé của Địch Lỵ Á, Lâm Lôi cảm thấy mình lâng lâng như đang ở trên mây vậy. Địch Lỵ Á mặt cũng thoáng hồng, khoảng không gian giữa hai người bỗng trở nên mơ hồ. Đột nhiên ... Giữa hồ nước ở cách chỗ Lâm Lôi không xa, Bối Bối đang thò cái đầu nhỏ lên, cặp mắt linh động cứ liếc ngang ngó dọc nhìn Lâm Lôi, Địch Lỵ Á 2 người. "A, lão đại! Các người cứ tiếp tục đi, Bối Bối ta phải đi chơi đã. Các ngươi cứ tiếp tục đi a!" Bối Bối thấy mình bị phát hiện, lập tức chuồn vội. Song Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á cũng không hề chú ý tới tại một nhanh cây của một gốc đại thụ trên Hắc Ô sơn xa xa, Cuồng lôi tật phong ưng cũng đang len lén nhìn trộm sang bên này. "Phù." Địch Lỵ Á lập tức nở nụ cười, "Lâm Lôi, Bối Bối vẫn thực sự là đáng yêu a." Lâm Lôi gật đầu cười nói: "Bối Bối vẫn cứ như vậy đấy. Đúng rồi, Địch Lỵ Á, muội lần trước sau khi từ Áo Bố Lai Ân đế quốc trở về, mãi tận hôm nay mới đến đây, có phải là đã xảy ra chuyện gì đó không?" Lâm Lôi vẫn còn nhớ rõ lúc trước khi đi Địch Lỵ Á từng nói rằng sẽ sớm đến tìm hắn. "Ừ." Địch Lỵ Á gật đầu, rồi bỗng trở nên trầm mặc hẳn. Tại đế đô đã phát sinh một số chuyện khiến cho nàng phải thương tâm, Địch Lỵ Á vô cùng thất vọng về cha mẹ mình. Lâm Lôi bỗng nhắc tới ... khiến cho tâm tình Địch Lỵ Á bỗng chùng hẳn xuống. "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho ta nghe đi." Lâm Lôi nắm chặt tay nàng. "Huynh thực sự muốn nghe ư?" Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi ở khoảng cách gần. Lâm Lôi gật đầu. "Nếu nghe xong, có thể chàng sẽ không muốn lấy ta nữa." Địch Lỵ Á đột nhiên nói. "Ách ..." Lâm Lôi đột nhiên bị tập kích, bỗng cảm thấy có chút chật vật. Địch Lỵ Á đích xác là nữ nhân mà hiện tại Lâm Lôi đang thích, song nếu bảo hắn lập tức lấy nàng ... Lâm Lôi trong lòng vẫn còn có chút tắc nghẽn. Mối tình đầu đã gây ra một loại tâm lý đề phòng cho Lâm Lôi. Đối với nữ nhân, hắn không dám gửi gắm toàn bộ 100% cảm tình. Lo lắng ... Rằng sẽ lại một lần nữa bị tổn thương. "Chỉ là nói đùa thôi a." Địch Lỵ Á bật cười, rồi lập tức hừ một cái nói: "Lâm Lôi, huynh cũng thực là, chẳng để ta được vui vẻ chút nào cả." Địch Lỵ Á nói khiến cho Lâm Lôi bỗng cảm thấy xấu hổ. Nàng hít một hơi thực sâu: "Bây giờ ta đã có thể bắt đầu nói a, còn muốn nghe không?" Lâm Lôi lập tức gật đầu. Địch Lỵ Á giữ cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, nắm tay Lâm Lôi, nhìn mặt hồ yên lặng ở trước mắt, chậm rãi kể: "Lâm Lôi, lúc đó khi ta vừa nghe được tin nhà thì liền vội vã trở về ngay. Có điều sau khi trở về, ta mới phát hiện ... nãi nãi ta thân thể vẫn mạnh khỏe, chẳng hề có chuyện gì cả." Lâm Lôi nhíu mày. Lúc nhận được thư của Địch Lỵ Á có nói rằng nãi nãi mình thân thể vẫn mạnh khỏe, Lâm Lôi đã nhận thấy tựa hồ bên trong có ẩn tình gì đó rồi. "Sau đó ta mới biết, cha mẹ ta từ chỗ sư phụ mà biết rằng ta ở lại Áo Bố Lai Ân đế quốc là để được ở bên huynh. Cho nên cha mẹ ta bọn họ mới dùng chiêu này để khiến ta và huynh phải tách nhau ra." Địch Lỵ Á cười khổ nhìn Lâm Lôi, "Chiêu này thực là ngốc, song ta vẫn bị lừa." Lâm Lôi nghi hoặc: "Cha mẹ muội làm như vậy ..." "Vì gia tộc." Địch Lỵ Á thở dài. "Lúc đầu khi huynh còn chưa mở cục diện tại Hỗn loạn chi lĩnh, tại Ngọc Lan đại lục cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng huynh là người của Áo Bố Lai Ân đế quốc. Mà Áo Bố Lai Ân đế quốc cùng Ngọc Lan đế quốc của ta thì vốn là đại địch của nhau." Lâm Lôi cũng hiểu được, cường đại nhất tại Ngọc Lan đại lục chính là 2 đại đế quốc này. "Theo như phụ mẫu ta thấy thì ta nếu gả cho huynh, như vậy sẽ đồng nghĩa với việc có quan hệ thân thiết với Thánh vực cường giả của địch quốc, sẽ khiến cho sự tín nhiệm của Ngọc Lan đế quốc hoàng đế bệ hạ đổi với gia tộc chúng ta suy giảm. Cho nên cha mẹ ta mới không muốn để ta và huynh ở bên nhau." Địch Lỵ Á liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái: "Đương nhiên là bởi vì cha mẹ ta vẫn nghĩ như vậy. Bọn họ không hề biết rằng ... giữa chúng ta vẫn chưa hề nói đến chuyện hôn nhân." Lâm Lôi chỉ có thể sờ sờ lên mũi. Địch Lỵ Á khổ sở nói: "Ở đế đô có không ít người theo đuổi ta, cha mẹ bọn họ cứ liên tục khuyên bảo ta đem gả cho người khác. Ta không muốn! Ta thực sự không thích những chuyện đáng ghét này! Lâm Lôi ... lúc ấy ta thực sự lập tức muốn tới tìm huynh. Nhưng ta không muốn quan hệ giữa ta với cha mẹ tan vỡ, ta rất yêu cha mẹ!" "Ta hiểu." Lâm Lôi an ủi. Tâm tình của Địch Lỵ Á hắn đương nhiên là hiểu được, bởi vì hắn cũng là một người rất quý trọng gia đình, quý trọng cha mẹ. "Ta muốn tới tìm huynh, song cũng không muốn mất đi cha mẹ." Địch Lỵ Á cắn môi, giọng nhỏ hẳn đi. Lâm Lôi có thể cảm nhận được rõ ràng nàng đang siết thực chặt lấy tay mình. "Ta cũng nói với cha mẹ rằng, nếu huynh tại Hỗn loạn chi lĩnh thành lập được một công quốc, không hề thuộc về phe Áo Bố Lai Ân đế quốc, vậy thì bọn họ sẽ không ngăn cản ta và huynh ở bên nhau." Địch Lỵ Á nói, "Cho nên, ta vẫn nhẫn nại." Lâm Lôi cầm tay Địch Lỵ Á đặt lên đùi mình. Địch Lỵ Á liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt khẽ cười: "Ta vẫn chờ ... đợi huynh thành lập được công quốc. Song cha mẹ ta lại nói rằng sẽ đem ta gả cho hoàng đế bệ hạ của Ngọc Lan đế quốc, để ta trở thành hoàng hậu." "Hả?" Lâm Lôi cảm thấy trong lòng có chút tức giận. Cha mẹ Địch Lỵ Á thực sự là quá thể đáng. "Ta không muốn. Vì thế ta đã nổi giận với cha mẹ." Địch Lỵ Á lắc đầu bất đắc dĩ đáp, "Ta đối với cha mẹ vốn vẫn luôn hiếu thuận, đây là lần đầu tiên ta nổi giận. Ta cũng nói rõ với cha mẹ rằng, ta dù có chết cũng sẽ không gả cho những người đó." Lâm Lôi trong lòng trào dâng niềm cảm động. Một nữ nhân lại có thể làm được chuyện này, thực sự khiến cho người ta phải cảm động. "Ta vẫn đợi ... rốt cuộc ta cũng đợi được tin của huynh, báo rằng huynh đã thành lập được Ba Lỗ Khắc công quốc rồi." Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi, "Lúc ấy, ta rất kích động, cha mẹ rốt cuộc sẽ không thể ngăn trở được chúng ta nữa." Lâm Lôi lúc này trong lòng cũng rất vui vẻ. Theo hắn nghĩ thì Địch Lỵ Á hẳn là đã nói với cha mẹ, sau đó vui vẻ đến đây. "Ta liền đem tin tức này nói cho cha mẹ, tuy nhiên ... cha mẹ ta bọn họ dĩ nhiên cũng vẫn khuyên ta nên gả cho hoàng đế." Địch Lỵ Á trên mặt có một tia khổ sở. "Sao lại như vậy?" Lâm Lôi sắc mặt biến đổi. Đến mức này rồi mà vẫn còn như vậy, Lâm Lôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Địch Lỵ Á lúc ấy. "Đúng, sao lại như vậy?" Địch Lỵ Á trong mắt thoáng hiện lên nỗi đau thương. "Ta mang tâm trạng vui vẻ mà tới, không ngờ rằng lại có kết quả này. Thực ra thì ... ta cũng nên nghĩ đến. Phụ thân ta là tộc trưởng của gia tộc, ông ấy đương nhiên là nên vì gia tộc mà lo lắng. Theo như ông ấy thấy, hoàng đế bệ hạ thực là vĩ đại, địa vị vô cùng cao, đối với gia tộc là rất có lợi, gả cho hoàng đế bệ hạ thực sự là quá hoàn mỹ. Song ... ông ấy chưa một lần đứng ở góc độ của ta mà tự hỏi." Địch Lỵ Á hít một hơi thực sâu: "Cho nên, ta không hề hy vọng quá xa vời." Nàng nhìn Lâm Lôi: "Ta tới đây là đã không hề quản đến cha mẹ, ta rời khỏi đế đô để tới tìm huynh." Nhìn ánh mắt Địch Lỵ Á, Lâm Lôi trong lòng có một cỗ cảm tình bùng phát ... đó là cảm động, đó là thương tiếc, đó là thỏa mãn! "Địch Lỵ Á ..." Hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, song lại cứ như là tắc nghẹn ở trong cổ, nói không nên lời. Cô gái ở trước mắt ... Vì mình, nàng có thể suốt mười năm cô đơn chờ đợi. Vì mình, nàng có thể từ bỏ cả sự hấp dẫn quyền lợi của địa vị 'Hoàng Hậu'. Vì mình, nàng thậm chí còn lựa chọn việc rời khỏi cha mẹ yêu thương, cô độc một thân một mình tới tìm mình. oOo Lâm Lôi đột nhiên cảm thấy một sự sỉ nhục, hắn bỗng nhiên vô cùng xem thường chính bản thân mình, oán hận chính bản thân mình! "Người ta chỉ là một cô gái đã vì ngươi mà nỗ lực nhiều như vậy, ngươi từ đầu tới cuối thậm chí còn ... ngay đến cả một lời hứa hẹn cũng không có." Lâm Lôi trong lòng tự trách chính bản thân mình. "Ta chần chờ cái gì? Ta còn chần chờ cái gì chứ?" Hắn nhìn vào ánh mắt Địch Lỵ Á, tâm tư nàng vẫn bộc lộ rất rõ ràng, nàng một mực chờ đợi trong khi mình thì ... chính mình lại cứ mãi do dự. Mãi đến hôm nay Lâm Lôi mới phát hiện ra rằng mình lâu nay cứ mải chần chừ bất định, cứ luôn phải lo lắng tận đẩu tận đâu ... Trong khi bản thân thì đã có một thứ vô cùng quý giá. "Bất chấp tất cả, mười năm đợi chờ, cho đến tận bây giờ nàng vẫn đang chờ ... một lời hứa hẹn chẳng hề có từ phía ta." Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á khóe mắt đã vương những giọt lệ, đột nhiên trong lòng quặn thắt, gào lên một tiếng: "Chẳng lẽ cứ để Địch Lỵ Á vĩnh viễn phải chờ đợi như vậy, cho đến một ngày trái tim nàng héo úa mà cô độc rời đi ư?" Lòng Lâm Lôi đau đớn. "Rắc~" Tảng băng kiên cố trong lòng hắn lúc này đã vỡ vụn ra, hoàn toàn tan chảy mất rồi. Lâm Lôi không muốn chờ đợi nữa. Không muốn bản thân mình phải chờ đợi! Cũng không muốn để Địch Lỵ Á phải chờ đợi! "Lâm Lôi, huynh làm sao vậy?" Địch Lỵ Á nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi, không khỏi lo lắng hỏi. Lâm Lôi đột nhiên vươn đôi tay nắm chặt lấy hai vai Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á cũng cảm thấy lòng mình run lên. Lâm Lôi dừng ở Địch Lỵ Á, hít một hơi thực sâu trịnh trọng đề nghị: "Địch Lỵ Á ... gả cho ta đi!" Mắt Địch Lỵ Á bỗng trợn tròn lên, chăm chú nhìn Lâm Lôi. Khi nói ra câu này, trong đầu Lâm Lôi bỗng thoáng qua một tia chớp, những tràng cảnh trong quá khứ lúc ở bên Địch Lỵ Á cứ lần lượt hiện ra, từ lần đầu tiên gặp mặt tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, trông thấy vị tiểu cô nương kia, thời niên thiếu sống bên nhau, lần tạm biệt trong đêm khuya tại Ô Sơn trấn ... Một loạt cảnh tượng. Lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Lấy được một người vợ như vậy, bản thân mình còn có điều gì mà không thỏa mãn nữa đây? "Lâm Lôi." Địch Lỵ Á nghẹn ngào, mắt xoe tròn nhìn Lâm Lôi, "Huynh vừa rồi nói cái gì, có thể nhắc lại một lần nữa được không?" Giọng Địch Lỵ Á khẽ run lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lâm Lôi nhìn thẳng vào nàng, rành rọt từng câu từng chữ: "Địch Lỵ Á, gả cho ta đi! Gả cho Lâm Lôi ta, vĩnh viễn ở bên ta, mãi mãi không xa lìa nhau. Có được không?" Giọng Lâm Lôi lúc này cũng khẽ run lên, hắn bắt đầu cảm thấy khẩn trương mất rồi. Đúng, là khẩn trương. Ánh mắt Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi, nước mắt lại đột nhiên òa ra. Đã bao lâu rồi? Chờ đợi ngày này đằng đẵng đã bao lâu? Khi còn niên thiếu, cảm tình vẫn còn rất mông lung, nàng trong lòng vẫn hy vọng sẽ có ngày này, hy vọng Lâm Lôi sẽ trở thành bạch mã hoàng tử của nàng. Ngày qua ngày chờ đợi ... Vị tiểu cô nương năm đó mới có mấy tuổi mà hôm nay đã là một đại cô nương 28 tuổi rồi. Vài chục năm qua, mặc kệ Ngải Lệ Tư cùng Lâm Lôi ở bên nhau, bất kể Lâm Lôi suốt 10 năm biệt tích, kể cả trở ngại từ phía cha mẹ, đều không thể khiến nàng tử bỏ được. Điều mà nàng sợ hãi nhất chính là ... Lâm Lôi sẽ từ bỏ nàng! Nàng một mực chờ đợi, nàng thậm chí còn không dám bức bách Lâm Lôi phải đưa ra lời hứa hẹn! "Muội có nguyện ý không?" Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á khuôn mặt đã ướt nhòa trong nước mắt, lòng xiết bao cảm động. Địch Lỵ Á ôm thực chặt Lâm Lôi, ở bên tai hắn không ngừng nói: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta nguyện ý ..." Lâm Lôi cảm nhận được sự ấm áp từ người Địch Lỵ Á tỏa ra, trong lòng cảm thấy một niềm thỏa mãn mà xưa nay chưa từng có.