Bàn Long

Chương 456: Nhãn hồng



"Lợi hại như vậy sao?"
Mấy người Lâm Lôi trong lòng đều vì thực lực của thất tinh ác ma mà kinh hãi "Dựa theo lời nói, thực lực của thất tinh ác ma, hẳn là đỉnh điểm của thượng vị thần, không biết Thanh Hỏa hắn có thực lực của thất tinh ác ma hay không nữa" Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.
"Ai dà. Ta đến tìm các ngươi. Sao lại nhắc tới Ác ma" Mạt Phí Đặc liền nói "Lâm Lôi, hôm nay ta đến tìm các ngươi là có một việc cần hỏi các ngươi".
"Ồ, Mạt Phí Đặc tiên sinh xin cứ nói" Lâm Lôi mở miệng nói.
"Hỏi ba chúng ta?" Bối Bối vuốt cằm nhìn Mạt Phí Đặc.
Mạt Phí Đặc mỉm cười nói: "Chính xác mà nói là hỏi hai ngươi" Nói liền chỉ vào Bối Bối, Địch Lỵ Á.
"Ồ?" Địch Lỵ Á có chút nghi hoặc.
"Lão đầu, rốt cuộc là có chuyện gì, nói mau đi" Bối Bối thúc giục.
Mạt Phí Đặc: "Tại bộ lạc Hắc Long chúng ta, phàm đạt tới trung vị thần, tuyệt đại đa số đều trở thành một thành viên thuộc hộ vệ quân của bộ lạc, hai người các ngươi đều đã đạt tới trung vị thần, không biết có hứng thú gia nhập quân đội của bộ lạc hay không? Chỉ cần gia nhập quân đội. Mỗi một vạn năm. Tộc trưởng đại nhân sẽ chia tài phú cho. Cái này so với nuôi dưỡng Gia Lặc Đức Hắc Long còn thoải mái hơn, nuôi dưỡng Hắc Long, luôn phải đi theo Hắc Long. Mệt chết đi được".
"Cái này?" Bối Bối chần chừ, không khỏi nhìn về phía Lâm Lôi.
Địch Lỵ Á cũng cười mở miệng nói: "Mạt Phí Đặc tiên sinh, chúng ta vừa mới tới bộ lạc Hắc Long. Có rất nhiều chuyện còn chưa quen, cũng không vội gia nhập vào quân đội của bộ lạc".
"Ngươi đã có nhà, cũng không muốn nhanh kiếm tiền hay sao" Mạt Phí Đặc liền nói "Ta khuyên các ngươi nên nghĩ lại".
"Mạt Phí Đặc tiên sinh, để sau này rồi hãy nói đi" Lâm Lôi mở miệng nói.
Bản thân đã sớm có kế hoạch, tìm cơ hội để đến Huyết Phong đại lục. Làm sao có thể ở lại bộ lạc Hắc Long này? Còn nói một vạn năm trả lương một lần. Một vạn năm đối với thần mà nói, cũng không tính là nhiều. Nhưng đối với bản thân mà nói, không thể đợi lâu đến như vậy.
"Ta cũng chỉ nói vậy thôi" Mạt Phí Đặc cũng không thèm để ý.
"Mạt Phí Đặc tiên sinh" Lâm Lôi liền hỏi tiếp "Ta muốn hỏi. Trong bộ lạc lúc nào thì có người đi đến Đế Dực thành vậy?" Tương quan mà nói, trong Đế Dực thành dám chắc thế lực càng nhiều, bản thân có lẽ sẽ tìm được biện pháp đi đến Huyết Phong đại lục.
"Đến Đế Dực thành?" Mạt Phí Đặc ngẩn ra, "Ồ. Bộ lạc chúng ta cũng không có thường xuyên, đều đi theo kim chúc sinh mệnh để đến Đế Dực thành, nhanh thì vài năm đi một lần. Nhưng cũng có khi mấy ngàn năm mới đi một lần".
Lâm Lôi trong đáy lòng không khỏi ngạc nhiên.
Mấy ngàn năm? Mình phải đợi lâu vậy sao?
Mạt Phí Đặc đột nhiên cười nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, nửa năm nữa, bộ lạc ta hình như sẽ đến Đế Dực thành".
"Thế nhưng, cư dân bộ lạc nếu muốn đi theo kim chúc sinh mệnh, mỗi một người phải nộp năm khối mặc thạch" Mạt Phí Đặc nhắc nhở ba người Lâm Lôi. Hắn cũng nhìn ra ba người Lâm Lôi cũng rất trông ngóng đi đến Đế Dực thành.
Kỳ thực, mỗi người vừa tới địa ngục, đối với các các tòa thành lớn trên địa ngục đều rất muốn đến.
"Cám ơn Mạt Phí Đặc tiên sinh" Lâm Lôi trong lòng vui mừng, chỉ gần nửa năm mà thôi.
Đợi đến khi Mạt Phí Đặc rời đi. Ba người Lâm Lôi liền mở một tiệc rượu nho nhỏ. Tại địa ngục này, rượu ngon là thứ phi thường xa xỉ. Đương nhiên là tại Đế Dực thành có nhiều loại rượu ngon hàng đầu, nhưng quá mắc. Rượu ngon có thể có giá trị hơn cả một viên trung vị thần cách.
"Đi theo kim chúc sinh mệnh một người phải nộp năm khối mặc thạch!" Bối Bối thấp giọng mắng "Thực sự là ăn cướp".
"Ba chúng ta. Chính là mười lăm khối mặc thạch" Địch Lỵ Á nhìn về phía Lâm Lôi "Xem ra chúng ta phải bán một ít thần khí rồi".
Trên người Lâm Lôi hạ vị thần khí, trung vị thần khí thậm chí thượng vị thần khí đều có. Kinh người nhất là có cả một quả thượng vị thần cách, đơn giản một quả thượng vị thần cách, cũng đủ khiến Lâm Lôi trở thành một phú hào tại địa ngục. Chỉ là ... Ba người Lâm Lôi cũng biết tài phú này không thể để lộ ra ngoài.
Tại bộ lạc Hắc Long nếu để cho người khác biết bọn họ có thượng vị thần cách, sợ rằng ba người Lâm Lôi sống không quá một ngày!
"Như vậy, trên người ta còn có bốn kiện hạ vị thần khí, trước tiên tới tòa thành của Tộc trưởng, bán bốn kiện hạ vị thần khí này cái đã" Lâm Lôi ra quyết định "Mặc dù bị lỗ, nhưng cũng không có biện pháp nào khác".
Một kiện hạ vị thần khí tại bộ lạc chỉ có thể bán được năm khối mặc thạch. Nếu bán tại các cửa hàng ở Đế Dực thành sẽ được bảy khối mặc thạch, mà bán cho người khác ở Đế Dực thành sẽ là mười khối mặc thạch. Hạ vị thần khí là tiện nghi tối thiểu, không đáng giá cho lắm.
Nói liền làm.
Sau khi uống hết rượu, ba người Lâm Lôi liền trực tiếp bay đến tòa thành màu đen trên ngọn núi cao nhất. Ở trên lầu của tòa thành màu đen này, có đứng hơn mười trung vị thần, mười mấy người này chỉ liếc mắt nhìn ba người Lâm Lôi, cũng không nói cái gì.
Cả bộ lạc Hắc Long có khoảng hai vạn người. Bọn họ đều biết.
"Lâm Lôi. Các ngươi mới tới?" Ở cửa thành có một ngời đi ra, đó là Mạt Phí Đặc.
"Mạt Phí Đặc tiên sinh. Chúng ta muốn bán vài món hạ vị thần khí" Lâm Lôi nói. Mạt Phí Đặc liền gật đầu: "Ồ, vậy các ngươi đi theo ta đến đây" Nói xong Mạt Phí Đặc liền đi trước dẫn đường, dọc theo cổng thành mà đi vào bên trong.
Bên trong tòa thành lại có một tòa thành nhỏ nữa.
"Tiểu thành này là chỗ đại nhân ở, còn thành ngoài là cho các chiến sĩ trong bộ lạc." Mạt Phí Đặc giảng giải "Các ngươi sau này muốn bán cái gì, cứ trực tiếp đi thẳng vào đây, đến cái cửa hàng kia, bình thường cư dân trong bộ lạc đều có thể tùy ý tiến vào ngoại thành. Thủ vệ này sẽ không ngăn trở".
Bên trong tòa thành màu đen. Các chiến sĩ của bộ lạc thấy ở khắp nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Quả nhiên đều là trung vị thần" Bối Bối than một tiếng.
Lâm Lôi ánh mắt cũng lướt qua mấy người ở xa xa. Hắn biết những người đó đều là chiến sĩ của Hắc Long bộ lạc. Nếu đối mặt với sự xâm lấn của những kẻ khác, chính là những chiến sĩ này sẽ chống đỡ phản kháng.
"Vào đi thôi!" Mạt Phí Đặc chỉ vào cửa hàng trước mặt nói.
Ba người Lâm Lôi đi vào cửa hàng của bộ lạc. Bên trong cửa hàng này chỉ có một người trung niên tóc đen đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Khi ba người Lâm Lôi tiến đến, người trung niên tóc đen mới mở hai mắt ra. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua lại, lãnh đạm nói: "Muốn làm gì?"
Lâm Lôi ngẩn ra. Đây là thái độ của nhân viên phục vụ cửa hàng sao?
"Bọn họ muốn bán thần khí" Mạt Phí Đặc vừa đi vào vừa nói.
"Ồ. Lấy thần khí ra" Trung niên tóc đen nói thẳng.
Lâm Lôi lật tay lấy ra bốn kiện hạ vị thần khí. Bốn kiện hạ vị thần khí này để bên người cũng không hữu dụng. Trung niên tóc đen nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: "Bốn kiện hạ vị thần khí đều là công kích thần khí. Cũng không có đặc thù, mỗi kiện năm khối mặc thạch, tổng cộng hai mươi khối mặc thạch!"
Trung niên tóc đen này lật tay, trong tay xuất hiện hai cây mặc thạch chừng mười ly nói: "Cầm lấy mặc thạch. Để thần khí xuống".
"Ừm?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc, lại còn có mặc thạch dài như vậy, bất quá nói về thể tích, một cây mặc thạch này đích xác là xem như mười khối mặc thạch. Mặc dù kinh ngạc, Lâm Lôi vẫn đặt bốn kiện thần khí trên mặt đất. Đồng thời nhận hai cây mặc thạch do trung niên tóc đen đưa tới.
Sau khi lấy hai mươi khối mặc thạch. Mấy người Lâm Lôi liền tiếp tục cuộc sống bình lặng tại bộ lạc Hắc Long. Bình thường cũng là an tĩnh tu luyện, đợi nửa năm sau chuẩn bị xuất phát đi tới Đế Dực thành.
Phương viên của bộ lạc Hắc Long liên miên núi non chừng ngàn dậm. Mấy ngàn Hắc Long khi thì bay ra, khi thì bay vào bên trong núi, tất cả cư dân bộ lạc Hắc Long đều sống cuộc sống bình lặng, song cách đó chừng ngàn dặm ...
Một con mãnh hổ màu đen giống như một quả núi cùng với một con ác lang màu vàng đang tiến tới. Nhắm hướng bộ lạc Hắc Long mà bay lại, hai con quái vật này thể tích cực kỳ kinh người. Tốc độ phi hành lại càng cực kỳ kinh người. Trên đường phi hành sinh ra những tiếng động kinh người.
"Oành đùng đùng ..."
Khoảng cách ngàn dặm rất nhanh đã tới.
Trong đình viện mấy người Lâm Lôi kiến tạo giữa sườn núi. Lâm Lôi đang khoanh chân an tĩnh tĩnh tu 'Đại Địa Mạch Động' và 'Thổ Chi Nguyên Tố' huyền ảo dung hợp. Ngày nay hắn cùng với đại địa thần phân thân đồng thời tu luyện đại địa pháp tắc. Đang cố gắng để cho hai đại nguyên tố huyền ảo này dung hợp.
"Địch tấn công!"
"Địch tấn công!"
Âm thanh chói tai trong nháy mắt vang vọng cả bộ lạc Hắc Long, ngay cả Lâm Lôi đang chìm đắm trong tu luyện cũng bị dọa nhảy dựng.
"Làm sao vậy?" Địch Lỵ Á từ phòng trong đi ra, lúc này Bối Bối từ bên ngoài bay vào trong đình viện, có vẻ phi thường kích động: "Oa. Lão Đại. Bên ngoài đang tới hai quái vật khổng lồ. Sau đó mới phát hiện trong cơ thể hai quái vật nọ bay ra rất nhiều kẻ mạnh thần cấp, chừng mấy ngàn người lận".
"Tấn công?" Lâm Lôi nhướng mày" Hẳn là địch nhân của bộ lạc.
Lâm Lôi trong đáy lòng có chút lo lắng, hắn căn bản không rõ lắm về chi tiết của địch nhân, hắn nghĩ đơn giản nhất ... Nếu địch nhân sau khi đánh bại bộ lạc Hắc Long thì sẽ tiến hành đồ sát. Vậy quá nguy hiểm. Việc này cũng không phải là không có khả năng. Dù sao thần cách cũng là tài phú.
Có lẽ đối phương thực sự muốn tiêu diệt bộ lạc Hắc Long!
"
Chúng ta đi ra xem!" Lâm Lôi liền nói ngay "Nếu tình huống không ổn, chúng ta hãy rời đi" Lâm Lôi biết năng lực của bản thân.
Lập tức ba người Lâm Lôi bay ra ngoài. Khi bay ra phủ đệ mới phát hiện. Cả không trung trên núi đều đầy bóng người, cơ hồ tất cả cư dân bộ lạc Hắc Long đều bay ra, giờ phút này quân đội của bộ lạc Hắc Long đã hiện thân, đang cùng đối phương giằng co.
Ba người Lâm Lôi bay tới, gia nhập với mọi người.
"
Lâm Lôi. Các ngươi đã tới" Khuê Đặc hàng xóm của Lâm Lôi thấy ba người Lâm Lôi tới lập tức bay lại chào hỏi.
"
Đây là quân đội của bộ lạc Hắc Long chúng ta. Thoạt nhìn rất lợi hại" Lâm Lôi tán thán, xa xa phía trước chừng hơn một ngàn chiến sĩ mặc chiến bào thống nhất màu đen đang đứng chỉnh tề cùng một chỗ. Hơn một ngàn trung vị thần phát ra sát khí khến Lâm Lôi cũng cảm thấy kinh hãi.
Khuê Đặc tự hào nói: "
Kia kìa, ngươi xem bên kia đi, người tóc ngắn màu vàng đó là đại ca của ta!"
"
Lôi Thiết Nhĩ, không ngờ ngươi lại liên thủ với ác lang này, Tư Đặc Đốn ta hình như đối với ngươi cũng không tệ mà!" Ở giữa quân đội của bộ lạc Hắc Long, có một bóng ảnh cao chừng hai thước lớn tiếng quát "Ngươi chẳng lẻ không biết phẩm hạnh của ác lang này sao, chỉ cần hôm nay ngươi buông bỏ. Ta không ngại tặng cho ngươi một trăm vạn mặc thạch. Thế nào?"
Lâm Lôi nhướng mày một cái: "
Tộc trưởng Tư Đặc Đốn?"
Lâm Lôi lập tức nhìn về phía đó. Tư Đặc Đốn cực kỳ to lớn, trên người cũng mặc trường bào màu đen, hắn đứng ở giữa không trung giống như một ngọn núi, có cảm giác không cách nào rung chuyển.
"
Ha ha. Đùa sao! Khắc Lao Đặc Mạn phẩm hạnh còn tốt hơn so với ngươi. Huống chi, một trăm vạn mặc thạch? Nếu ngươi đem cho ta một nửa Gia Lặc Đức Hắc Long thì cũng không tệ lắm" Ở đại quân đối diện có một người cao chừng ba thước. Trên mặt phủ một lớp lông dày, nhìn qua giống nhau là đầu hổ, đại hán đầu hổ này không để cho Tộc trưởng Tư Đặc Đốn của bộ lạc Hắc Long chút thể diện nào.
Ở phía khác một nam tử gầy ốm mặc trường bào màu vàng cười tà dị nói: "
Tư Đặc Đốn, ngươi độc chiếm mấy ngàn Gia Lặc Đức Hắc Long, chẳng lẽ không cảm thấy mình quá tham lam sao, nếu ngươi nguyện ý đem mấy ngàn Gia Lặc Đức Hắc Long chia làm ba phần, chúng ta ba nhà mỗi nhà một phần. Hôm nay ta và Lôi Thiết Nhĩ lập tức mang theo nhân mã rời đi, ngươi nói thế nào?"
"
Hừ!" Tiếng hừ lạnh vang lên. Tư Đặc Đốn ánh mắt lạnh lùng đảo qua "Gia Lặc Đức Hắc Long này là do ta năm đó liều mạng mới có, dựa vào cái gì mà cho các ngươi".
Trong đám đông cư dân bộ lạc Hắc Long Lâm Lôi trong lòng thất kinh: "
Nghe ra thì đối phương là hai bộ lạc liên quân với nhau. Vậy thực sự là phiền toái rồi".
"
Ha ha ..." Nam tử đầu hổ Lôi Thiết Nhĩ cười to "Khắc Lao Đặc Mạn, chúng ta cũng không nên cùng tên Tư Đặc Đốn này nhiều lời. Trực tiếp giết chết hắn, vậy Gia Lặc Đức Hắc Long chúng ta sẽ chia làm hai phần".
Nam tử gầy ốm áo bào vàng cũng cười lạnh nói: "
Lôi Thiết Nhĩ đại ca nói đúng".
"
Mẹ nó!" Tư Đặc Đốn sắc mặt chợt dữ tợn, dùng thần thức truyền âm nói "Đệ nhất đại đội. Tập thể dùng linh hồn công kích!"
Chỉ thấy trong đội ngũ các chiến sĩ của bộ lạc Hắc Long, gần tám trăm người cơ hồ đồng thời huy vũ binh khí trong tay, vô số đạo ảo ảnh chen chúc nhau từ trong vũ khí bay ra ngoài.
"
Giết!" Hai đại thủ lĩnh địch quân cũng đều lập tức hạ lệnh, địch quân cũng phi thường thuần thục, cũng có hơn ngàn người đồng thời phóng xuất linh hồn công kích.
Một lượng lớn ảo ảnh nhất thời che kín cả nơi giao giới của hai bên, hoặc là giữa không trung đánh lẫn nhau tiêu tán, còn không thì trực tiếp hướng vào đối phương mà đánh tới.
"
Trời ơi! Nếu mấy vạn người mà liên hợp dùng linh hồn công kích một lần, sợ rằng ngay cả thượng vị thần cũng phải xong đời" Lâm Lôi trợn mắt há miệng.