Trên mặt đất hoang vu, thi thể của Áo Tạp La Uy Nhĩ vô hồn nằm đó ... "Đã chết!" Lâm Lôi trong lòng thầm than, "Áo Tạp La Uy Nhĩ, chính là cường giả cùng một đẳng cấp với Lôi Tư Tinh, ngay cả đại viên mãn thượng vị thần cũng khó mà giết được hắn. Nếu không phải là đích thân chủ thần ra tay, muốn giết những siêu cấp cường giả này, biện pháp duy nhất cơ hồ chỉ có quần công. Bất quá, với thiên phú thần thông Phệ thần của Bối Bối ..." Lâm Lôi không khỏi nhìn về phía Bối Bối. Bối Bối lúc này đi tới bên cạnh thi thể tinh linh nam tử Áo Tạp La Uy Nhĩ, hừ nhẹ: "Dám không thèm để ta vào mắt!" "Ha ha, Bối Bối ngươi quả am hiểu linh hồn, đối với cường giả chưa đạt tới Đại viên mãn đúng là khắc tinh a!". Lôi Tư Tinh cười đi qua, ôm bả vai Bối Bối, "Ta phát hiện chúng ta phối hợp quả rất tuyệt vời! Ngươi linh hồn công kích đệ nhất, còn ta công kích vật chất dù không tính là đệ nhất cũng tuyệt đối đứng đầu. Chúng ta liên thủ ai có thể chống đỡ được?" Lôi Tư Tinh liếc thi thể trên mặt đất, cười một tiếng: "Ha, Cường giả a cường giả! Cũng chỉ như vậy mà thôi, bây giờ thân thể mạnh nhất đã chết, cho dù còn lại thần phân thân thì sau này có thể làm được bộ dạng gì đây?" Đúng lúc này thì ... "Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên, Lôi Tư Tinh thân hình chợt động, hoá thành một đạo ảo ảnh màu tím mơ hồ, trong nháy mắt xẹt qua không trung. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Lôi quay đầu lại, chỉ thấy ở hướng Lôi Tư Tinh đang truy theo đang có một bóng đen chạy trốn. Lâm Lôi không khỏi chấn động: "Không ngờ lại có người nấp ở bên cạnh. Xem ra vừa rồi toàn bộ chú ý đều đặt lên người Áo Tạp La Uy Nhĩ, ngay cả người đang rình một bên quan sát cũng không biết". Lâm Lôi lập tức cẩn thận quan sát Lôi Tư Tinh đang đuổi theo người kia. Trong khi đuổi theo, bên ngoài thân thể Lôi Tư Tinh lập tức tràn ngập quang mang màu tím, hình thành tử tinh không gian, bóng đen đang chạy trốn bị hãm nhập vào đó, tốc độ nhất thời giảm đi. Một đạo lưu quang màu tím từ trong tay Lôi Tư Tinh chợt bắn ra như Lưu Tinh, nhanh đến nỗi bóng đen kia còn chưa kịp có ý niệm né tránh. Lưu quang màu tím trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách chưa đủ trăm thước giữa Lôi Tư Tinh và bóng đen, không gian chấn động giống như mặt nước bị rẽ ra, mơ hồ nhìn thấy khe nứt không gian. "Bùng!", một tiếng động vang lên, lưu quang màu tím đã nhập vào cơ thể bóng đen, làm hắn bị nổ mạnh, biến thành từng mảnh nhỏ bắn ra xung quanh. Lúc này lưu quang màu tím mới hiện ra thực thể, đây là một cây thương dài gần năm thước, giống như đoản thương của kị sĩ, toàn thân lấp lánh ánh tím, có thể dùng để viễn công, cũng có thể cận chiến. "Chủ thần khí!" Lâm Lôi liền minh bạch, đây là kiện chủ thần khí duy nhất của Lôi Tư Tinh, "Lôi Tư Tinh phóng ra một thương này, uy lực không ngờ cũng đáng sợ đến vậy. Có thể xé rách cả không gian!" Lâm Lôi nhớ rất rõ ràng, vừa rồi một thương phóng ra, không gian đã xuất hiện khe nứt rất nhỏ. Sau khi Lâm Lôi tới chiến trường vị diện, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể làm không gian chiến trường vị diện vỡ ra. "Lôi Tư Tinh này tu luyện chính là huỷ diệt quy tắc, chỉ cần huyền ảo lĩnh ngộ đủ mạnh, lực lượng cũng mạnh. Lại phối hợp với công kích chủ thần khí, thì vật chất công kích quả đúng như hắn từng nói, trong các thống lĩnh dù không phải đệ nhất, cũng tuyệt đối đứng đầu". Lâm Lôi hoàn toàn ý thức được Lôi Tư Tinh mạnh mẽ như thế nào. Linh hồn công kích, vật chất công kích, tất cả đều hoàn mỹ. Nếu nói nhược điểm, hắn có chút kiêng kỵ với Bối Bối. Phệ thần của Bối Bối chính là khắc tinh của hắn, trừ phi hắn có thể sở hữu một kiện linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Thế nhưng, cho dù mẫu thân là chủ thần, cũng không thể trực tiếp cho hắn, muốn sở hữu chỉ còn cách đi kiếm quân công. "Thực là khốn kiếp, lại một tử thần khôi lỗi". Lôi Tư Tinh hùng hùng hổ hổ quay lại. "Là tử thần khôi lỗi, ngươi có tức giận cũng vô dụng". Lâm Lôi mở miệng nói, "Bổn tôn của hắn không biết đang ở nơi nào, biết ngươi lợi hại như vậy, phỏng chừng đã tính kế chuồn sớm rồi". "Mỗi lần gặp được mục tiêu, giết xong rồi mới phát hiện là tử thần khôi lỗi, quả thực rất khó chịu". Lôi Tư Tinh vung tay lên, chỉ vào khối huy chương màu vàng trên mặt đất nói: "Thống lĩnh huy chương chỉ có một khối như vậy, chúng ta lại có tới bốn người, phải phân phối thế nào mọi người nói xem?" Lâm Lôi, Bối Bối không khỏi nhìn nhau. Là thống lĩnh huy chương! Với Lâm Lôi mà nói, mỗi khối thống lĩnh huy chương đều đại biểu cho việc hắn có thể cứu thêm một thân nhân, huynh đệ! Lâm Lôi từ tận đáy lòng khát vọng có được chiếc thống lĩnh huy chương này. Có điều, Lâm Lôi cũng hiểu được, nếu bốn người tạo thành một tiểu đội, tự nhiên có quy củ của tiểu đội, không thể lấy chiến lợi phẩm của người khác để cấp cho chính mình. "Lâm Lôi, hai người các ngươi nói đi". Lôi Tư Tinh quay lại nhìn. Trong lòng Lôi Tư Tinh, hắn và Lôi Hồng không tính là người ngoài, không cần phân biệt. Mà Lâm Lôi, Bối Bối cũng mới gia nhập liệp sát tiểu đội, hắn nhận thức được thực tế giao tình giữa bọn họ không quá sâu nên hắn không thể tuỳ ý quyết định. "Cứ dựa theo lúc đầu đã nói đi". Lâm Lôi cười nói, "Bốn người chúng ta chia đều, bất quá bây giờ chỉ có một thống lĩnh huy chương. Hay như vậy đi, Lôi Tư Tinh, ngươi và Lôi Hồng tính là một phần, ta và Bối Bối được một phần, ta nghĩ các ngươi hẳn là không có ý kiến?" "Đương nhiên không ý kiến". Lôi Tư Tinh cũng cười. Với Lôi Tư Tinh và Lôi Hồng, quân công này không hề có chút phân biệt lẫn nhau, Lâm Lôi cùng Bối Bối cũng đồng dạng như vậy. "Khối thống lĩnh huy chương này, chúng ta cứ tuỳ tiện phân cho một bên trước đi. Lần này các ngươi được giữ, lần sau chúng ta giữ, mà lần này chúng ta giữ, thì lần sau các ngươi giữ". Lâm Lôi cười nhẹ nói. "Tốt lắm". Lôi tư Tinh rất dứt khoát đưa tay ra, nhặt lấy khối thống lĩnh huy chương đưa về phía Lâm Lôi, "Các ngươi vừa gia nhập tiểu đội chúng ta, vậy lần đầu ta nhường một chút. Thống lĩnh huy chương đầu tiên này cho các ngươi, cái tiếp theo sẽ quy cho chúng ta". Lâm Lôi cũng không từ chối, gật đầu cười: "Cứ làm vậy, lần sau tới các ngươi". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lâm Lôi trong tay nắm huy chương màu vàng, trong lòng không nhịn được một trận kích động: "Lại thêm một chiếc!". Lâm Lôi lúc này muốn cứu phụ thân mình, Da Lỗ, Kiều Trì cùng với người cũng đồng dạng bị chết oan Địch Khắc Tây, Địch Khắc Tây dù sao cũng là ca ca duy nhất của Địch Lỵ Á. Về phần những người bình thường mà chết đi, không có gì tiếc nuối, Lâm Lôi cũng không có ý định để những người đó khôi phục trí nhớ. Dù sao những người như Hi Nhĩ Mạn thúc thúc đều đã sống mấy trăm năm, con cháu đầy đàn, cuộc sống tiêu diêu tự tại, sao đó vì tuổi già mà chết. Không có gì tiếc nuối, cần gì phải quấy rầy họ? Nhưng Da Lỗ, Kiều Trì cùng phụ thân mình Hoắc Cách cũng đều ngậm oan mà chết. "Lâm Lôi, được một khối thống lĩnh huy chương, có đáng để biểu hiện vẻ mặt này ra không?" Lôi Tư Tinh bên cạnh không khỏi chế nhạo nói. "A". Lâm Lôi đang trầm tư chợt bừng tỉnh, lập tức cười cười, thu hồi huy chương màu vàng, "Chỉ là nghĩ đến một số việc". Bối Bối bên cạnh tức thì cảm thán nói: "Lôi Tư Tinh, các ngươi tìm kiếm huy chương là để đổi lấy chủ thần khí, còn ta cùng lão Đại mặc dù cũng sưu tầm quân công như các ngươi, nhưng mục đích so với các ngươi rất khác nhau. Các ngươi không rõ được tầm quan trọng của huy chương này đối với lão Đại đâu". "Ô?" Lôi tư Tinh kinh ngạc, "Quan trọng thế nào?" Bối Bối lập tức cùng Lôi Tư Tinh lặng lẽ đàm luận, Lâm Lôi chỉ có thể lắc đầu cười. "Lôi Tư Tinh, chủ thần khí này xử lý thế nào?" Lâm Lôi mở miệng hỏi. "Như thế nào mà xử lý? Cứ vứt ở đây". Lôi Tư Tinh đáp. Lâm Lôi, Bối Bối ngẩn ra. "Cứ vứt ở đây?" Bối Bối kinh dị hỏi. Lôi tư Tinh tuỳ ý đá một nhát, hừ giọng: "Đương nhiên cứ để ở đây, thế nào, chẳng lẽ mang theo bên người? Chủ thần khí này dù sao cuối cùng chủ thần cũng thu hồi. Lấy cũng bằng không lấy. Hơn nữa, Áo Tạp La Uy Nhĩ kia rõ ràng còn lưu thần phân thân bên ngoài, chủ thần khí bây giờ cũng không dùng được, cầm theo chỉ thêm phiền phức". Lâm Lôi, Bối Bối nghe thấy không khỏi nhìn nhau, cũng phải thừa nhận, Lôi Tư Tinh nói rất có đạo lý. "Đi thôi, tiếp tục xuất phát". Lôi tư Tinh cười nói, "Với thực lực của liệp sát tiểu đội chúng ta, ha ha ..., tại chiến trường vị diện còn phải sợ ai, hô hô hô". Lâm Lôi cũng cười rộ lên, liệp sát tiểu đội bốn người lại xuất phát, chia làm hai phân đội cách nhau chừng hai ba dặm lộ trình. Phía trên. Một nam tử mặc trường bào màu đen, mái tóc vàng ngắn ngủn, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ: "Không ngờ nổi, trong các thống lĩnh lan truyền tin Bối Lỗ Đặc đã tới đây, nguyên lai là giả! Sử dụng thiên phú thần thông không phải Bối Lỗ Đặc mà là một người khác. Ngoại trừ hắn còn có người thứ hai biết một chiêu này! Cái này quả thực không ổn, hơn nữa nhìn bộ dáng gã thiếu niên đội mũ cỏ kia, dường như chẳng biết cấm kỵ điều gì cả. Một chút cũng không giống Bối Lỗ Đặc, trọng thị thân phận của mình". Lúc trước sử dụng tử thần khôi lỗi để quan sát Bối Bối giết chết Áo Tạp La Uy Nhĩ, chính là tên nam tử này. "Tin tức này, nhất định nói cho huynh đệ của ta". Trong các thống lĩnh ở vị diện chiến trường, phần lớn đều có một chút giao tình đặc thù với nhau, bình thường vẫn thông tri cho nhau một ít tin tức quan trọng. Giống như Lâm Lôi, Bối Bối khi vừa tới chiến trường vị diện, vị thống lĩnh trong quân doanh kia vốn chuẩn bị cùng Lâm Lôi, Bối Bối liên thủ, nói cho hai người một ít tin tức. Chỉ là không nhận ra hai người Lâm Lôi nên mới không làm như vậy. Gã nam tử tóc ngắn màu vàng cắn răng một cái, lập tức phi hành rời đi. Thi triển thiên phú thần thông Phệ thần không phải Bối Lỗ Đặc, mà là một thiếu niên đội mũ cỏ! Tin tức này lập tức lan truyền trong các thống lĩnh với tốc độ kinh người. Bên bờ Tinh Hà, một quân doanh đang đóng ở đó. Trong phủ đệ do rất nhiều nguyên tố ngưng kết mà hình thành, một gã nam tử mặc trường bào màu lam đang bước vào. "Đại nhân!" Lính gác cửa của phủ đệ lập tức mở đại môn, bọn họ biết, người vừa đến này là cao thủ cấp bậc thống lĩnh, bạn tốt của đại nhân. "Bố Lôi, ngươi như thế nào lại quay về?" Ở đình viện bên trong phủ đệ, một phụ nữ mặc áo hồng đang uống rượu thuỷ quả, nàng cười dài liếc nam tử áo lam vừa đi vào, "Ngươi không phải đang ở bên ngoài tìm giết mấy thống lĩnh, đoạt thống lĩnh huy chương sao". "Không đi nữa, không tưởng lúc này lại xảy ra chuyện xấu như vậy!". Nam tử áo lam hừ nhẹ ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bình rượu, ngửa đầu dốc một ngụm lớn. "Chuyện xấu?" Người phụ nữ áo hồng nghi hoặc nói. Nam nhân áo lam tức giận nói: "Lúc trước không phải nói rằng Bối Lỗ Đặc tới chiến trường vị diện sao? Nếu thực sự là Bối Lỗ Đặc tới, ta còn không sợ hãi. Dù sao ta cũng gặp qua Bối Lỗ Đặc, coi như là có chút giao tình, bây giờ không may có gặp, hắn cũng không ra tay với ta. Hơn nữa loại người như Bối Lỗ Đặc rất kiêu ngạo, nếu không chọc giận hắn, bình thường hắn cũng không hạ thấp thân phận đi giết các thống lĩnh". "Ta chính là nghĩ như vậy, nên mới dám ra ngoài chiến trường chém giết. Ai ngờ, một hảo hữu của ta vừa truyền đến tin tức, nói rằng người sử dụng thiên phú thần thông công kích không phải Bối Lỗ Đặc, mà là một thiếu niên đội mũ cỏ!" Nam nhân áo lam lắc đầu, "Quên đi, ta không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, nếu vẫn tiếp tục ở bên ngoài làm loạn, chẳng may gặp phải gã thiếu niên ấy, thì thực là chết oan". Người phụ nữ áo hồng nghe xong, cũng đã hiểu được. "Thần thú Phệ thần thử còn có người thứ hai?" Nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của tin tức này. Trong các thượng vị thần, rất nhiều người ý thức được nghiên cứu linh hồn trọng yếu ra sao, cho nên các thống lĩnh rất nhiều người cực kỳ am hiểu phương diện linh hồn. Hơn nữa trong số chủ thần khí, linh hồn phòng ngự chủ thần khí là luyện chế khó khăn nhất, bình thường chủ thần ban cho chủ thần sứ giả cũng rất ít khi là linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Vì vậy số lượng linh hồn phòng ngự chủ thần khí cực kỳ ít ỏi. Đồng thời, rất nhiều thống lĩnh đối với linh hồn phòng ngự của mình rất tự tin. Với những người cấp bậc Lôi Tư Tinh, Áo Lạp La Uy Nhĩ, cho dù gặp phải linh hồn công kích của Đại viên mãn thượng vị thần, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được. Bọn họ cho rằng sở hữu linh hồn phòng ngự chủ thần khí cũng là vô dụng, không bằng lấy một loại chủ thần khí khác. Nhưng sau khi Bối Lỗ Đặc quật khởi, rất nhiều người mới biết được, nguyên lai trong số thượng vị thần, linh hồn công kích đáng sợ nhất không phải là Đại viên mãn thượng vị thần, mà là thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc. Với thân phận của Bối Lỗ Đặc, bình thường không tự hạ thấp thân phận để sát hại các thống lĩnh. Cho nên bọn họ vẫn không quá lo lắng. Nhưng bây giờ, đột nhiên xuất hiện một nhân vật khác biết một chiêu Phệ thần này, những người không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí hoặc không phải Đại viên mãn bắt đầu kiêng kỵ, không còn đủ tự tin để ra ngoài giết chóc, hoặc dùng tử thần khôi lỗi dò xét. "Ha ha, không nghĩ thiếu niên này xuất hiện". Người phụ nữ cười rộ lên, "Vốn dĩ số thống lĩnh dám tuỳ ý càn quét đã ít, bây giờ sợ rằng càng ít đi một cách đáng thương. Phỏng chừng những người còn dám tuỳ ý giết chóc ở vị diện chiến trường, không phải là mấy đội ngũ mạnh nhất thì cũng là nhân vật vô địch" "Quên đi, đợi đến trận quyết chiến vậy, đến lúc quyết chiến sẽ tiếp tục kiếm quân công, cùng lắm thì đợi lần chiến tranh vị diện sau. Thiếu niên này không biết đi ra từ đâu, sau khi rời khỏi chiến trường phải tìm cách tra ra". Nam nhân áo lam than thở.