Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 37: Ảnh Đế Công Vị Chanh 16





Đông Cung, noãn các.
Thái tử điện hạ mặc trang phục màu vàng rực rỡ từ trên cao nhìn xuống thủ lĩnh thị vệ đang nửa quỳ hành lễ dưới điện, dường như sợ lạnh mà ôm chặt ấm sưởi hơn, có chút thản nhiên nói:"Ngươi chính là thầy dạy võ giỏi tới đây để thay thế sao? Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem."
Quản Huy ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song.
Thái tử điện hạ ngẩn ra một chút, ngay sau đó nhanh chóng tránh cặp mắt sắc bén kia, xuy một tiếng nói: "Sinh ra như thế này, tại sao lại thiệt thòi mà bắt đầu làm thầy dạy võ vậy? Trách không được hôm nay ta nhìn trên mặt bọn nha đầu trong cung đều ửng hồng......!Ngươi cũng biết, cung nữ trong cung của ta, cho dù bây giờ không phải là nữ nhân của ta, nhưng về sau cũng sẽ như vậy, ngươi khinh cuồng vô lễ như vậy, khiến ta làm sao có thể sống tốt đây?"
Quản Huy mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: "Bẩm điện hạ, vi thần không dám."
"Không dám?" Thái tử điện hạ từ trên giường đi xuống, bước chân trần trên nền đắt trắng, đứng trước mặt hắn cúi người nói: "Ta ghét nhất là người có tâm nhưng không có can đảm."
Quản Huy: "......!Vi thần không có ý mạo phạm, xin điện hạ trách phạt."
Thái tử điện hạ thấy nhàm chán bĩu môi, ngáp một cái nói: "Nghe nói người luyện võ am hiểu nhất là tìm huyệt nắn xương, ngươi tới giúp ta thư giãn, ta sẽ miễn tai bay vạ gió này của ngươi, được chứ?"
Quản Huy nhìn cậu ngồi trên mặt đất, do dự một chút, nói: "Đa tạ điện hạ."
Dường như công phu bóp vai của hắn không tồi, thái tử điện hạ giữ hắn lại bên cạnh, sớm chiều gặp nhau.
......
====== Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 29 phân đoạn 36, action↓↓======
Thay mặt Hoàng đế, Thái tử sẽ đi săn vào mùa thu với các quan lại, không ngờ lại gặp ám sát, thị vệ không địch lại bị sát thủ hạ gục từng người một, chỉ có Quản Huy là người duy nhất khổ sở chống đỡ.
Hắn cưỡi ngựa dẫn thái tử chạy như điên, một đường bị sát thủ truy sát, cuối cùng chân ngựa bị mũi tên bắn trúng, con ngựa loạng choạng lật ngửa hai người trên lưng, Quản Huy ôm chặt Thái tử, lăn xuống dưới sườn dốc, kéo theo trọng thương một đường dẫn Thái tử chạy trốn.
Thái tử không té ngã quá nhiều, chỉ ngã bị thương đầu gối, cậu cau mày nhịn đau nói: "Không sao, đừng dừng lại ở chỗ này."
Nhìn cậu quật cường chạy về phía trước, Quản Huy một tay cõng cậu sau lưng, vừa chạy vừa nói: "Mũi tên không có mắt, ngài hãy cầm kiếm tự vệ."
Trải qua bao trắc trở, bọn họ rốt cuộc trốn trong một sơn động ẩn nấp.
......
====== Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 29 phân đoạn 37, action↓↓======
Trong sơn động.
Quản Huy bị mũi tên làm mất máu mặt trắng bệch như tờ giấy, nhíu chặt mày dựa vào vách động.

Thái tử không quen tay xé quần áo băng bó vết thương để cầm máu cho hắn, Quản Huy lẳng lặng nhìn cậu, bỗng nhiên nói: "Điện hạ, nếu lần này không thể thoát được, ngài có hối tiếc việc gì không?"
Thái tử dừng động tác lại một chút, "Đã cố gắng hết sức, có gì phải hối tiếc? Còn việc hối tiếc......!Sợ rằng là số mệnh của bá tánh trong thiên hạ này, ta cũng không thể ép buộc."
"Điện hạ không hổ là minh quân, tấm lòng như này tại hạ bội phục."
"Hôm nay ngươi nói đặc biệt nhiều.

Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết, sau này có rất nhiều cơ hội nói chuyện, không cần phải nói hết cùng một lúc."
"Đa tạ điện hạ......!Chỉ là trong lòng thần có tiếc nuối và hối hận, điện hạ có biết không?"
Hắn suy yếu giật giật khóe miệng, dường như muốn cười.

Trong lòng Thái tử điện rung động, nói: "Nếu ngươi muốn nói, ta sẵn sàng lắng nghe."
"Thần không muốn nói."
"Ngươi dự định như thế nào —— ưm?"
Hắn đột nhiên cúi người hôn môi Thái tử, người sau kinh ngạc mở to hai mắt, sau khi định thần lại thì thấy hắn vẫn dán trên miệng mình không buông, lập tức giận dữ tránh ra sau, vung tay tát: "Hỗn xược!"
Một tát kia đánh lên mặt Quản Huy, hắn lại không tránh không né, ngược lại lộ ra nụ cười thâm thúy, lộ liễu nói: "Dung mạo của Điện hạ, thần đã thoả mãn không hối hận."
"Ngươi!"
Thái tử điện hạ vừa thẹn vừa bực, nhìn vết thương trên cánh tay hắn bị mũi tên bắn lại đổ máu, cậu oán hận phất tay áo nói: "Khi nào hồi cung, ta nhất định không tha cho ngươi!"
Quản Huy cười thành tiếng.
......
"CUT!"
Đạo diễn Trịnh hét lên một tiếng, Cẩu Lương nhanh chóng thoát vai, hỏi: "Đạo diễn Trịnh, OK không?"
Thật ra Cẩu Lương rất muốn làm thêm lần nữa đã nghe đạo diễn Trịnh nói: "Rất tốt, hoàn hảo, một lần đã qua!", Cậu có chút tiếc nuối nhìn Hạ Sùng Phong.
Hạ Sùng Phong cho cậu ánh mắt trấn an, tùy ý để chuyên viên trang điểm makeup lại.
Sau xuất diễn ngày hôm nay, vì để bồi dưỡng sự ăn ý mà Cẩu Lương được sắp xếp ở một căn phòng đã bổ nhào lên người Hạ Sùng Phong khi vừa đóng cửa, hôn mấy phát MUAMUAMUA, lúc này mới nói: "Nam thần à, anh đã diễn cảnh hôn tốt quá rồi, em còn tưởng rằng hôm nay anh "Lần đầu tiên" hôn môi con trai, nhất định sẽ rất căng thẳng, rất không quen, sau đó NG rất nhiều lần."
Hạ Sùng Phong tế nhị trầm mặc trong chốc lát, nói: "Anh cho rằng em sẽ làm vậy."
Cẩu Lương: "......"
Hai người đau lòng nhìn đối phương, sau đó Cẩu Lương nói: "Ngày mai hình như là cảnh ta và ái khanh lần đầu tiên tận hưởng cá nước thân mật nhưng lại bị gián đoạn bởi Thái hậu, ngươi phải chạm vào ta rất nhiều chỗ nữa ~ như vậy xin hỏi Hạ ảnh đế, ngày mai định NG mấy lần?"
Hạ ảnh đế bế cậu lên, vẻ mặt thẳng thắn nói: "Với cảnh quay yêu cầu độ khó cao như này, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, anh nghĩ rằng chúng ta cần phải luyện tập một chút."
Cẩu Lương cởi quần áo của hắn: "Hãy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, anh Hạ."
Hạ Sùng Phong tùy ý để cậu đẩy mình vào sô pha, đợi cậu hôn, cắn, chạm vào mình, giở trò sờ soạng khắp nơi, lúc này mới giữ chặt tay cậu đang cởi quần, nhíu mày đứng lên, kéo chặt quần áo của cậu, lại kéo kéo quần áo của mình, nói: "Điện hạ, ngài lấy sai kịch bản rồi.

Phải là thần, dĩ hạ phạm thượng, vạn lần chết cũng không chuộc tội được."
Cẩu Lương:......!Oa, thầy Quản, anh thật ngầu!
Hạ Sùng Phong đặt tay dán trên ngực cậu, cảm nhận trái tim đập nhanh quá mức của cậu, hạ giọng cười như không cười, nói: "Điện hạ, ngài sốt ruột như vậy để làm gì, lời thoại của ngài là dừng tay, còn có hỗn xược, chứ không phải nhìn ta với vẻ mặt đòi chơi."
Cẩu Lương mặt càng đỏ hơn, "Sư phó, ngươi buông tay......"
Hạ Sùng Phong đưa một tay khác vào trong quần áo, vuốt ve vòng eo tinh tế của cậu, chế giễu nói: "Điện hạ muốn thần buông người ra, nhưng lại nắm chặt tay vi thần, đây là vì sao?"
Cẩu Lương: "Nô tài to gan, hỗn xược!"
Hạ Sùng Phong trùng trùng điệp điệp nhéo ngực cậu một chút, nghe cậu ưm một tiếng, cười xấu xa: "Điện hạ, thân thể của ngài cũng không phải nói như vậy."
Cẩu Lương: "Lời thoại đã nói xong, anh còn không lên có phải đàn ông không?!"
Hạ Sùng Phong đè lại bờ vai giữ cậu trên sô pha, chân sau quỳ gối giữa hai chân của cậu, hạ giọng nói: "Điện hạ đừng vội, vi thần sẽ cho ngài nếm thử mùi vị nam nhân là gì.


Thần bảo đảm......!Ngài sẽ thích."
Hắn hôn lấy Cẩu Lương, người sau mới đầu còn có ý đồ phối hợp diễn cảnh phản kháng mà quay xuống dưới hai lần, nhưng hồn lực chính nồng đậm rất nhanh khiến đầu óc cậu tê liệt, ôm chặt cổ hắn, chủ động đưa bản thân vào trong miệng hắn để cho hắn dâm loạn cắn nuốt.
Động tác của Hạ Sùng Phong rất thô lỗ, điều này khiến cho Cẩu Lương càng thêm hưng phấn, nhưng đợi đến lúc đi vào, hắn lại trở nên dịu dàng dị thường.
Cẩu Lương nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn không còn tinh lực diễn tập, lập tức có hứng thú, ngồi trên người hắn nhấp mông, vừa mê loạn hôn hắn vừa ngây ngô cười nói: "Sư phó à, ta yêu nhất mùi vị của ngươi, đợi...đợi cho ngày nào đó, ta...ta phải nếm thử người khác hay...hay không cũng có ái khanh dũng mãnh như thần thế này."
Hạ Sùng Phong nghiêm nghị nhìn cậu, "Điện hạ, bây giờ chọc giận thần không có lợi cho ngài đâu."
Cẩu Lương si ngốc cười, "Vậy thì sao chứ, chẳng a —— chẳng lẽ ta còn sợ ngươi hay sao?"
Hắn không ăn dạy dỗ, Hạ Sùng Phong một tay bế cậu đẩy trở lại trên giường, nhanh chóng chinh phạt, "Điện hạ, có còn muốn nam nhân khác không?"
"Ưm......!Sùng, Sùng Phong, lại dùng lực chút, anh thật tuyệt a......"
Hạ Sùng Phong cười nhẹ, chấp hành tất cả mệnh lệnh của cậu.
Đợi một lúc sau, Hạ Sùng Phong ôm cậu đi tắm rửa, Cẩu Lương còn chưa ăn đủ nữa, ôm chặt hắn nói: "Đóng phim mệt mỏi rồi sao?"
Hạ Sùng Phong vuốt đùi và eo của cậu, cũng có chút khó nhịn, nhưng vẫn lý trí nói: "Không được, ngày mai diễn cảnh đánh nhau, em sẽ rất vất vả."
Cẩu Lương ngoài miệng không giữ cửa: "Sẽ không bao giờ, lần nào làm xong không phải em khôi phục nhanh hơn anh sao —— Á."
Nhìn vẻ mặt đông cứng của Hạ Sùng Phong, Cẩu Lương khóc không ra nước mắt: Ý em là thời gian khôi phục của đạo cụ hồi máu chậm hơn đạo cụ định hình mà thôi, thật sự không có ý khác, em thề! A, chồng à, anh phát hỏa cũng ngầu như vậy! Wow, chồng yêu uy vũ —— hu, có chút đau.
Cuối cùng khi Cẩu Lương mơ hồ khóc lóc xin tha, cũng không biết từ miệng mình thốt ra những lời thô tục gì.
Hạ Sùng Phong nghe cậu nói: "Chồng à, em sai rồi." "Chồng à, em cũng không dám nữa." "Hu hu, chồng à, anh không yêu em." "Sùng Phong, anh thật ngon, lại để em ăn một miếng nữa......"
Hạ Sùng Phong cười nói: "Ăn nhiều như vậy, còn chưa đủ no sao?"
Cẩu Lương nước mắt lưng tròng: "Chồng à ~ em rất đói, tất cả đều cho em......"
Hạ Sùng Phong quyết định thành toàn cho cậu.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 98! 】
【 Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ đẩy mạnh, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 80%.


Ngày hôm sau, trên phim trường.
Đạo diễn Trịnh: "Hôm nay vẫn là cảnh quay dài, bắt đầu từ khi Quản Huy bước vào tòa tẩm điện này, cho đến khi Thái hậu phá cửa xông vào, quát lớn bọn họ ra ngoài mới thôi.

Thời gian ước tính khoảng 1 phút 40 giây, A Phong nắm chắc tiết tấu một chút, được chứ?"
Hạ Sùng Phong gật đầu.
Đạo diễn Trịnh đã chuẩn bị làm tốt NG vài lần vỗ vỗ Cẩu Lương chưa quay mặt đã đỏ, nói: "Thư ký trường quay chuẩn bị!"
====== Quay phim《 Giang Sơn 》 · cảnh 32, phân đoạn 6, action↓↓======
"Điện hạ, thần bị thương ở cánh tay chứ không phải ở miệng, hướng dẫn ngài tập võ cũng không phải việc khó, tại sao đã nhiều ngày vắng mặt vô cớ?"

Cánh tay Quản Huy còn băng bó vết thương, vẻ mặt nghiêm túc đáng tin cậy.
Thái tử điện hạ không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng biểu tình trên mặt lại giống như cung nữ trong tẩm điện khi nhìn thấy thị vệ Quản anh tuấn, khuôn mặt ửng hồng.
Quản Huy tiến lên một bước, thấy cậu hoảng sợ lùi lại, nhướng mày hỏi: "Hay là thân thể Điện hạ không khoẻ, thần mời thái y tới được không?"
Thái tử phương nói: "Không cần, hôm nay ta hơi mệt mỏi, ngươi lui ra đi."
Nói rồi cậu xoay người bước lại mép giường, đang muốn gọi thái giám bên người vào điện hầu hạ, lại không ngờ Quản Huy to gan lớn mật đi lên trước, "Điện hạ, một chuyện không cần nhờ hai người, thần thay quần áo cho ngài."
Thái tử điện hạ xoay người đâm vào lồng ngực rộng lớn của hắn, khoảng cách quá gần lập tức khiến cậu nhớ tới cử chỉ khinh bạc ngày đó của cẩu nô tài, trên mặt bỗng dưng đỏ bừng, đá văng giày leo lên giường, nghẹn ngào nói: "Không cần, quỳ an đi."
Nhưng đợi hai hơi thở lại không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Thái tử điện hạ mở mắt ra, lại thấy Quản Huy cúi người xốc chăn trên người cậu lên, nói: "Điện hạ mặc thường phục đi ngủ, chỉ sợ không hợp quy củ, thần thân là thầy của ngài, sao có thể làm như không thấy?"
Vừa nói hắn vừa đưa tay kéo thắt lưng, Thái tử điện hạ giật mình, mở miệng muốn hét lên lại không biết nghĩ đến cái gì nhịn xuống, ngược lại hạ giọng quát lớn nói: "Quản Huy, ngươi thật to gan, ta bảo ngươi lui ra!"
Quản Huy bỗng nhiên cười, ngay sau đó đè lại Thái tử sắp sửa ngồi dậy lên gối, Thái tử điện hạ muốn đẩy hắn ra lại phát hiện hắn đang đè lên cánh tay bị thương của hắn, do dự liền mất cơ hội, tức giận trừng mắt hắn.
Quản Huy lại cười, cúi đầu: "Điện hạ cũng có tình cảm với thần, tại sao không dám thừa nhận?"
Thái tử điện hạ giận dữ, mở miệng muốn gọi người kéo tên cẩu nô tài đại nghịch bất đạo này xuống, giọng nói mới ra khỏi miệng lại bị người chặn lại.
Cậu hoảng sợ mở to hai mắt, vừa quay đầu giãy giụa vừa giơ chân đá hắn, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Quản Huy, đai lưng cũng bị rút ra, vạt áo cũng bị vén lên.
Trong ánh mắt Thái tử điện hạ có chút hoảng sợ, mở miệng muốn mắng, lại bị Quản Huy nhân cơ hội đi vào lập tức giọng nói ra khỏi miệng cũng bị đứt quãng, hàng mi dài của cậu run rẩy, trong ánh mắt không chỉ là sự tức giận còn có bất lực và kinh ngạc nhiều hơn.

Quản Huy bế cậu lên, từng lớp quần áo lộng lẫy bên ngoài được hắn cởi bỏ, ném xuống giường, chỉ để lại thâm y mỏng màu vàng tươi.

Thái tử điện hạ lại giãy giụa nữa, Quản Huy một bên cởi quần áo của cậu, một bên hôn xuống cổ của cậu.
Thái tử điện hạ bị lời nói như lửa nóng của hắn làm kinh ngạc co rúm lại, một bên chắn tay hắn, hai mắt ướt át nói: "Dừng tay!"
"Điện hạ, thành toàn cho vi thần đi, Điện hạ......"
"Hỗn xược!"
Thái tử xấu hổ buồn bực, lại không biết vì sao không đẩy hắn ra, ngược lại tùy ý để hắn vén vạt áo của mình lên, hôn xuống.

Thái tử giơ tay, dường như muốn ôm lấy nam nhân tùy ý làm bậy trước mắt này, nhưng ——
Bang một tiếng, cửa điện đột nhiên bị đá văng, Thái hậu mặc trang phục hoa lệ phá cửa xông vào.
Thái tử sợ hãi, đẩy Quản Huy lăn xuống giường.
"Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu ——"
"Ngươi, ngươi!" Vốn dĩ Hoàng đế không tin lời nói của Thái hậu lại bị cảnh tượng trước làm cho khiếp sợ rồi, chịu đựng ho khan khó chịu.

Thái hậu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lại nhìn quần áo xộc xệch của thái tử điện hạ, Quản Huy quỳ gối một bên không lên tiếng, còn có phía sau là đám cung nhân chứng kiến bị kinh ngạc quỳ xuống chỉ hận bản thân không tồn tại, cong cong khóe miệng, ngay sau đó sắc lạnh nói: "Còn không lăn ra đây cho ai gia, thật không ra thể thống gì!"
Nói rồi, phất tay áo rời đi.
......
"CUT!"
Cẩu Lương lau vết ướt ngoài miệng, khép lại trang phục có chút lộn xộn nhưng chưa bao giờ hở ra —— Trong kịch bản, vốn dĩ cậu phải để lộ ra nửa ngực, đương nhiên, trong kịch bản cũng không có nụ hôn thứ hai hay hôn lưỡi, chỉ đơn giản là kéo quần áo mà thôi.
"Đạo diễn Trịnh, thế nào?"
Cẩu Lương bước tới xem cảnh quay phát lại, không hiểu sao tai hơi nóng.

Đạo diễn Trịnh cảm thấy hiệu ứng rất tốt, cảnh quay càng để lộ ra vài phần duy mĩ và chân tình giấu đầu lòi đuôi hơn, ông chỉ đang nghĩ quần áo chưa từng được xé mở, có thể ảnh hưởng đến những cảnh quay tiếp theo hay không.

Nghe thấy giọng nói của cậu liền quay đầu, thấy Hạ Sùng Phong đi phía sau Cẩu Lương, ông giơ tay nói: "A Phong, cậu cảm thấy thay đổi như vậy có tốt hơn không?"
Hạ Sùng Phong không muốn để cho người khác nhìn thấy da thịt của Cẩu Lương dù chỉ một chút: "Vâng.

Bằng không lấy tính tình gay gắt rõ ràng của Thái tử, nếu chưa biểu hiện ra tình cảm với Quản Huy, đại điện phía trên sẽ không bảo vệ cậu ấy như vậy, mà sau khi bị Thái hậu làm nhục cảnh cáo, cũng sẽ không sớm tiếp nhận sự ưu ái của Quản Huy, ở bên cạnh hắn như vậy."
Đạo diễn Trịnh còn đang cân nhắc, biên kịch đã không nhịn được nói: "Đạo diễn à, tôi cảm thấy sự thay đổi như vậy rất tốt, rất tự nhiên, rất —— khụ khụ, vất vả cho A Phong rồi."
Có một cảnh quay như vậy, phòng bán vé cũng không lo không bán được rồi!
Biên kịch không nói ra lời này, nhưng chỉ kém không viết hết trên mặt.
Hạ Sùng Phong tiếp tục nói: "Tôi hiểu là bây giờ Quản Huy đã không đơn thuần là lợi dụng Thái tử nữa, chắc là cũng xen lẫn một chút động tâm.

Thể hiện một cách thích hợp một số cảm xúc không kiểm soát được, một mặt có thể khiến tính mâu thuẫn của nhân vật này trở lên ba chiều hơn, mặt khác có thể khiến Quản Huy mở đường cho việc thuần phục Thái tử.

Khi đó hắn biết rõ sau này Thái tử sẽ hận hắn và lợi dụng hắn hơn cả yêu say đắm, nhưng vẫn lựa chọn đi vào cạm bẫy, ở đây hẳn là cũng có một phần cam tâm tình nguyện."
Sau cuộc đàm phán với Ngưu Tình, suất diễn của nhân vật Quản Huy này đã nhiều hơn một ít, đồng thời thân phận và xuất thân cũng được thay đổi một chút.
Hắn vẫn là cháu trai của Nguyên soái bị Tiên đế giết chết, nhưng Quản gia trở thành huynh đệ cùng kề vai chiến đấu với Hoàng đế khai quốc, cũng có hi vọng đuọc ủng hộ nhưng cuối cùng vì tình nghĩa mà lui xuống vị trí thứ hai để trở thành một vị vua sát cánh.
Mà Quản Huy cũng biết tội danh hãm hại người nhà của mình năm đó là do Thái hậu và người thân trong tộc ở sau lưng chỉ đạo, nên hắn vẫn chấp nhận sự nuôi nấng và lợi dụng của Thái hậu, giả vờ phục tùng, thật ra là vì vào cung để ám sát và mưu phản, muốn sửa tên đổi họ giang sơn thiên hạ này —— Tiên đế không phải lo lắng Quản gia sớm hay muộn muốn làm phản cho nên mới tiên hạ thủ vi cường sao? Vậy hắn mưu phản cho chúng xem!
Cho nên hắn vào cung không chỉ là lừa gạt lấy tình cảm của Thái tử đơn giản như vậy, hắn có dã tâm hơn, quyết đoán hơn, cũng thủ đoạn hơn.
Kể từ đó, cuối cùng khi hắn từ bỏ giang sơn xã tắc dễ như trở bàn tay vì Thái tử, tình nguyện vì cậu chịu chết, buông bỏ thù hận, ai có thể nói hắn không yêu Thái tử chứ?
Có thể tưởng tượng, khi bộ phim này được công chiếu sẽ kiếm được bao nhiêu nước mắt của các cô gái.
Cẩu Lương nói: "Một mặt, ta muốn tiếp tục mập mờ ngọt ngào với ái khanh, đừng yêu thương hay chém giết quá nhanh.

Nhưng lại muốn, tốt hơn hết là nên nhanh chóng thúc đẩy."
Rốt cuộc, hai cảnh giường chiếu duy nhất trong bộ phim này đều là sau khi Thái tử hắc hoá, chà, yêu tinh đánh nhau ngược luyến tình thâm như này ngẫm lại có chút cảm động!
Hạ Sùng Phong buồn cười sờ sờ đầu của cậu.
Ngày này, Hạ Sùng Phong xin nghỉ rời đoàn một ngày, để tham gia buổi công chiếu của một bộ phim hắn đã quay vào năm ngoái.
Cẩu Lương chuẩn bị cho hắn một vali đồ ăn vặt, dường như sợ hắn đói gầy, có quỷ mới biết buổi sáng ngày mai nam thần nhà cậu đã trở lại rồi.

Ngưu Tình một bên nhìn hai người lưu luyến không rời, một bên lén lút mắt trợn trắng.

Hạ Sùng Phong cũng không chê dáng vẻ dính người của Cẩu Lương, còn vuốt đầu cậu an ủi nói: "Anh rất nhanh sẽ trở lại, mang về đặc sản Cao Phục Linh ở đó cho em, trước đây không phải em nói muốn ăn sao?"
Cẩu Lương lúc này mới lộ ra gương mặt tươi cười.
Chỉ là hai người cũng chưa từng nghĩ đến, ngày hôm sau, không phải bản thân Hạ ảnh đế được phái đến bên cạnh Cẩu Lương nhanh hơn Hạ Sùng Phong, mà là một vụ scandal.
Một tin tức đào hoa về Hạ Sùng Phong người vạn năm không có scandal..