Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 114: Cuộc đối đầu giữa hai bà mẹ



Nếu không thể chấp nhận lựa chọn tình yêu của con gái thì phải làm thế nào? Tự nhận mình là người có tư duy tiến bộ, nhưng ngay lúc này Vương Phương Viên và Hồ Dược đều không biết nói gì.

Vương Phương Viên định nói: Người đó là phụ nữ.

Nhưng bà cũng ý thức được đồng tính không phải là điều sai trái, hôn nhân đồng giới đã được công nhận ở nhiều quốc gia phát triển. Giả sử thấy hai người phụ nữ trên phố, nếu họ không có hành động gì quá mức, bà cũng không cảm thấy phản cảm.

Nhưng việc con gái mình yêu người cùng giới lại là vấn đề khác, trong lòng bà không ưng.

Một mặt bà bất ngờ. Tuy từng thảo luận với Hồ Dược nhưng hai vợ chồng đều cho rằng đây là chuyện không tưởng, vậy mà giờ đây điều không tưởng ấy lại trở thành sự thật. Vương Phương Viên hoàn toàn chưa chuẩn bị xong tâm lý.

Mặt khác, bà không mong con mình khác biệt. Dù có thể phớt lờ ánh mắt người đời, nhưng những cặp mắt cú vọ săm soi vẫn luôn tồn tại. "Khác biệt" đồng nghĩa với việc chọn cho mình một con đường gập ghềnh, chông gai. Cái giá của con đường ấy quá đắt, quá nặng nề, bà sợ con gái mình sẽ hối hận.

Vương Phương Viên toan nói tiếp: Đó là một người phụ nữ đã ly hôn hơn con tận hai mươi tuổi, con người ta còn xấp xỉ tuổi con. Nếu con tiến tới với cô ấy nghĩa là con sẽ trở thành mẹ kế? Con tưởng làm mẹ kế dễ ư? Nếu chẳng may con với cậu ta mâu thuẫn, tất nhiên cô ấy phải bênh con trai. Mẹ nào mà chẳng xót con.

Nếu đấy là một người đàn ông, không, nếu là một ông già, Vương Phương Viên sớm đã chửi té tát vào mặt Hồ Lại, não nó úng trong phân chứ chẳng đùa.

Vậy nếu lớn tuổi thì phụ nữ đỡ hơn đàn ông?

Không, Vương Phương Viên không muốn nghĩ như vậy.

Vương Phương Viên định nói thêm: Có người mẹ quá quắt như thế, ắt giáo sư Thẩm rất khó xử. Thử hỏi làm sao con sống nổi giữa sự o ép bên nhà mẹ đẻ lẫn con trai cô ấy. Một hai ngày không sao, nhưng nửa năm một năm, kiểu gì cũng chạy về khóc thút thít.

Nhưng mà nếu thế thật, chẳng phải bà nên hả hê rung đùi chờ cảnh ấy ư.

Lần đầu tiên trong đời, Vương Phương Viên phát bực vì cái tính quá đỗi lý trí, công bằng, nói chuyện đâu ra đó của bản thân.

Sao không học theo bà già lọm khọm, thủ đoạn ấy đi!

"Lai Lai, con quen giáo sư Thẩm như thế nào? Cô ấy là giảng viên của con?" Hồ Dược cất tiếng hỏi, phá vỡ không khí im lặng nãy giờ bao trùm phòng khách.

"Không ạ, lần đó con chán quá nên đến Đại học H ngồi học chơi một buổi rồi ngủ gật trong giờ giảng, không ngờ chị ấy là người quen được chủ tịch Dương mời đến tham gia thí nghiệm dự án trò chơi mà con đảm nhiệm vai trò liên lạc. Hôm chị Phương Cầm gặp bọn con dưới lầu cũng là hôm Thẩm Chứng Ảnh đến công ty con. Lúc đó con mới biết hai người ấy là bạn học."

Vương Phương Viên bổ sung: "Cả bà chủ Tạ nữa."

"Vâng, thêm cả chị Nhã Nhiên, cái này là cha mẹ nói cho con biết."

"Dạo trước có bận cha thấy tâm trạng con không tốt, cả ngày cứ ủ rũ, có liên quan tới cô ấy không?" Nhắc đến Tạ Nhã Nhiên, Hồ Dược bỗng nhớ đến lần ông giới thiệu quán "Nhiên" cho Hồ Lại.

"Chuẩn luôn chuẩn luôn cha ạ, tức chết mất thôi. Thích con rõ rành rành mà cứ tránh né, ức chế kinh khủng!"

"Hừ. Người ta lớn hơn nhiều, làm gì cũng suy nghĩ thấu đáo, chín chắn chứ đâu nông nổi như cô. Cùng là phụ nữ, tuổi tác lại chênh lệch đáng kể, người ta còn là giảng viên đại học, phải băn khoăn, trăn trở bao nhiêu thứ. Ai mà ngơ ngáo giống cô." Vương Phương Viên lườm con cháy mặt, biết ngay Hồ Lại chính là thủ phạm dụ dỗ con gái nhà người ta.

Hồ Lại ngửa đầu, "Con ngơ ngáo là vì cha với mẹ quá tuyệt, còn chị ấy nhiều lo âu vì phải sống trong áp lực gia đình từ bé. Ơ, nhưng mà mẹ vẫn chưa kể con nghe mẹ gặp bà cụ nhà bên đó thế nào?"

Làm ầm một hồi, cơn giận của Vương Phương Viên dần dịu xuống. Bà vắt chéo chân, nhấp hai ngụm trà. Hồ Lại nịnh nọt châm nước cho mẹ. Bây giờ Vương Phương Viên mới nói: "Chính Lâm Phương Cầm nhắn hộ bà ấy muốn gặp tôi với cha cô."

Nói trắng ra thì, gốc rễ mâu thuẫn giữa Diệp Chi Phương và cha mẹ Hồ Lại có lẽ phải bắt cô nàng chịu trách nhiệm. Hồ Lại thuận miệng nhắc Lâm Phương Cầm, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lúc nghe cái tên này, Diệp Chi Phương chỉ cảm thấy quen tai, để trong đầu hai ngày rồi hỏi thử Thẩm Vệ Quốc và Thẩm Chứng Huy, cẩn thận lục lại từng chút ký ức về bạn học của Thẩm Chứng Ảnh cho tới khi nhớ ra.

Tìm Lâm Phương Cầm cũng đơn giản, mấy chục năm làm giáo viên không hề vô ích, lần dò qua vài mối quan hệ, Diệp Chi Phương đã liên lạc được với Lâm Phương Cầm. Bà giáo già nhờ học sinh cũ giúp tí việc cỏn con thì không cần mời ăn uống hay tỏ ra khách sáo, Lâm Phương Cầm còn là người biết điều nên sẵn sàng nhắn giúp mà không yêu sách. Nhưng chuyện này có liên quan đến gia đình sếp nên Lâm Phương Cầm cẩn thận hỏi kỹ lý do. Theo trí nhớ của cô, Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh có quan hệ tốt, không thể có chuyện con bé vay tiền Thẩm Chứng Ảnh rồi bùng. Nếu Hồ Lại mâu thuẫn với con trai của Thẩm Chứng Ảnh thì cô giáo cũ chẳng việc gì không réo thẳng con gái ruột.

Diệp Chi Phương không thể tiết lộ con bà đồng tính, chỉ nói mình từng gặp Hồ Lại và có mâu thuẫn với gia đình cô, ngoài ra không hé răng thêm.

Có vẻ như cô giáo cũ đang có việc thật, nể bà lớn tuổi, Lâm Phương Cầm chuyển lời đến Hồ Dược và Vương Phương Viên.

Theo ý kiến của Hồ Dược, việc gì thì việc, đầu tiên phải xác minh với người nhà, không hơi đâu nghe người ngoài. Nhưng nghe bảo chuyện này có liên quan tới giáo sư Thẩm nên Hồ Dược cũng hơi dao động, cảm thấy nên nghe thử xem thế nào. Ban đầu Vương Phương Viên vốn không muốn gặp, vừa lúc hai bên đều chủ trương "chọn ngày không bằng nhằm ngày", thế là cả ba hẹn nhau ở một quán trà.

Mái tóc Diệp Chi Phương bạc trắng. Bà mặc áo len và áo khoác, tay chống gậy trúc, cả người trông đậm thần thái, cộng thêm gương mặt có nhiều nét hệt Thẩm Chứng Ảnh khiến Hồ Dược khá thiện cảm. Vợ ông thì lại không ưa ánh mắt bén nhọn làm mình liên tưởng đến hình ảnh mẹ chồng ghê gớm trên phim truyền hình. Vương Phương Viên nghĩ thầm, mẹ con trông thì giống nhưng tính cách khác xa.

Lần này Diệp Chi Phương đến một mình, không cho ai đi cùng. Trong mắt bà, ông chồng gặp chuyện gì cũng chỉ biết gầm lên thị uy, con trai thì lơ ngơ ba phải còn con dâu lần này lại tỏ thái độ lấp lửng. Thằng cháu nội còn trời đánh hơn, bị Hồ Lại xỏ mũi dắt đi cả quãng. Cháu ngoại ư? Hừ, cùng một giuộc với mẹ nó, bên cạnh không một ai ra hồn.

Nghe nói cô bé kia xuất thân từ một gia đình khá giả, Diệp Chi Phương liền nảy ý định tìm gặp phụ huynh. Người Trung Quốc thường có thói quen trao đổi phụ huynh khi có bất cứ vấn đề gì, đặc biệt là những cậu ấm cô chiêu được cưng như trứng mỏng. Diệp Chi Phương không nghĩ cha mẹ của Hồ Lại sẽ có tư tưởng giống con, bởi lẽ nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cha mẹ nào cũng mong con đi theo con đường bình thường, vì đó là con đường dễ dàng nhất.

Buổi gặp mặt này, mỗi bên đều có một phỏng đoán riêng.

Lúc ngồi trên xe, Vương Phương Viên còn đùa với chồng: "Nếu con mình là con trai, có thể nhà gái đến tìm là vì con họ dính bầu. Nhưng nó là con gái, chẳng lẽ tôi với ông có cháu." Hai vợ chồng nhìn nhau, cùng nhớ lại chuyện Tết năm ngoái Hồ Lại hùng hồn tuyên bố không muốn có con, về lý mà nói thì chắc không bị vả mặt nhanh thế.

Nghe Lâm Phương Cầm nói, giáo sư Thẩm có một ông anh, một cậu con và một đứa cháu trai. Suy đi nghĩ lại, có thể khiến bà cụ đích thân đến, chẳng lẽ Hồ Lại có quan hệ gì với anh trai giáo sư Thẩm?

"Chưa biết, không nên đoán bừa. Biết đâu..." Hồ Dược không nói hết câu, trực giác phái mạnh mách bảo ông, biết đâu chuyện này có liên quan đến giáo sư Thẩm.

Khi người phục vụ mang trà ra xong, Diệp Chi Phương chống gậy đứng dậy, khẽ cúi người, trịnh trọng nói: "Gia đình tôi vô phúc, do tôi không giáo dục con gái tử tế, để nó làm việc trái đạo đức, thật sự xin lỗi hai vị."

Vương Phương Viên và Hồ Dược sửng sốt, nhìn nhau đầy hoang mang.

Hồ Dược vội nói: "Bà Diệp làm thế này thì chết, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?"

Diệp Chi Phương nhìn hai người khó xử, như thể không biết phải nói gì: "Con gái tôi..."

"Con gái bà là giáo sư Thẩm ư?" Vương Phương Viên hoàn toàn không thể tưởng tượng một giáo sư Thẩm vừa nhìn thấy mình đã đỏ mặt có thể làm chuyện gì dị hợm với con gái của mình.

"Con gái tôi là giảng viên." Diệp Chi Phương cũng nghi hoặc, chẳng lẽ cha mẹ con bé này biết chuyện của hai đứa nó? Nhưng nhìn vẻ mặt họ lại không giống lắm. "Việc con gái tôi gây ra khiến tôi hổ thẹn khôn xiết. Tôi từng gặp qua cô Hồ, đúng là một cô gái xinh đẹp thông minh, ngây thơ đáng yêu, con gái tôi lớn tuổi hơn nhiều, đáng ra nó không nên dụ dỗ cô bé. Từ xưa đến nay, nam nữ kết hợp, âm dương hòa hợp vốn là lẽ tự nhiên..."

"Khoan khoan khoan." Vương Phương Viên nửa hiểu nửa không. Con gái của mình thông minh xinh đẹp, ngây thơ đáng yêu? Nếu Diệp Chi Phương không phải dân lừa đảo thì cũng bị mù, kể cả Hồ Lại có giả vờ, cũng không giả vờ thành kiểu người như vậy. "Bà Diệp, chúng tôi không hiểu mấy chuyện âm dương ngũ hành, phiền bà nói thẳng một chút."

"Con gái tôi và con gái các vị, hai đứa nó đang quan hệ đồng tính... Chuyện này không thể trách cô Hồ, là lỗi của con gái tôi. Cô Hồ chưa từng trải nhiều, thanh niên ai mà không thích thử những thứ mới lạ."

Vương Phương Nguyên chợt nhớ đến một câu đùa trên mạng: "Tôi cởi quần áo rồi mà cho tôi xem mỗi cái này thôi à?" (*). Vừa tới đã luôn mồm nào là bại hoại, dụ dỗ làm Vương Phương Viên tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Mụ già chết tiệt màu mè, muốn hờn mát còn bày đặt ra vẻ, cứ lải nhải "con gái tôi sai, con gái tôi sai" như đúng rồi. Thủ đoạn thâm độc của Diệp Chi Phương khiến Vương Phương Viên khó chịu đến nỗi không xem chuyện con gái mình có gì mập mờ với giáo sư Thẩm là chuyện to tát nữa. (*: Câu nói thể hiện sự thất vọng, được sử dụng khi ai đó bị lừa nhấp vào link rác, mong đợi điều gì thú vị nhưng thay vào đó lại thấy thứ tào lao hoặc không liên quan.)

Nhìn tôi có giống đứa ngốc nghe ai nói dăm ba câu là tin răm rắp không?

Vương Phương Viên gả người ra ghế, nhấp một ngụm trà, nhăn mặt, "Trà nhạt thếch, mùi còn mốc nữa, không biết lôi từ cái kho cũ xì nào ra."

Diệp Chi Phương ngẩn người, không ngờ bao nhiêu công chuẩn bị của mình chỉ đổi lại một câu như thế. Theo bà, khi cha mẹ hay tin con mình đồng tính, họ sẽ bắt đầu phản ứng tiêu cực hàng loạt: giận dữ, thất vọng, hay thậm chí không chấp nhận sự thật như Thẩm Vệ Quốc và Thẩm Chứng Huy.

Hồ Dược ôn tồn nhìn vợ cười: "Vậy thôi không uống nữa."

Chồng lúc nào cũng hiểu vợ nhất, vừa nghe ông đã biết vợ đang cáu kỉnh.

Những gì Diệp Chi Phương nói tuy xác nhận được suy đoán của ông song chưa đầy đủ, lại ngụ ý chia rẽ trắng trợn. Mục đích của bà ta quá lộ liễu, đó là muốn nhà nào quản lý người nhà nấy, lo cho tốt việc của mình. Giáo sư Thẩm kia chẳng còn trẻ nữa mà mẹ cô ấy còn muốn áp dụng phương pháp giáo dục như vậy.

Hồ Dược thầm lắc đầu ngán ngẩm.

Vương Phương Viên đặt ly xuống, nhìn thoáng về phía Diệp Chi Phương, bình thản nói: "À, tôi cứ tưởng chuyện gì to tát. Chuyện con cái cứ để con cái chúng ta tự giải quyết, vui hay buồn thì đều là chuyện riêng của cả hai. Bà Diệp đây cao tuổi mà vẫn nhọc lòng vì con, nhưng không cần thiết phải vậy đâu. Bà đúng là một người mẹ mẫu mực, song làm cha mẹ cũng nên học cách thả lỏng, tận hưởng hạnh phúc cho bản thân, bằng không chỉ tự làm khổ mình."

"Sao lại mặc kệ được?", Diệp Chi Phương sửng sốt. "Con gái tôi lớn hơn con gái bà những hai mươi tuổi, con trai nó còn suýt soát tuổi cô Hồ, người ta biết thì sẽ xầm xì thế nào."

Trong bụng Vương Phương Viên rủa con ranh con nhà mình không ngớt lời, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Có đời thuở nào miệng lưỡi thế gian thôi cay nghiệt. Người yêu bảnh bao thì nói mê trai, giàu thì bảo ham vật chất, tới lúc quen cậu nào nghèo thì lại mỉa con bé này dư tiền bao trai, mà quen ai vừa nghèo vừa xấu thì mắt nó có vấn đề. Tình chị em thì cạnh khóe là máy bay bà già, yêu người lớn tuổi hơn thì kháo sau lưng rằng con đấy thiếu thốn tình cha. Hay bây giờ phải kiếm ai sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng trình độ học vấn, cùng gia cảnh, chưa kể ngoại hình cũng na ná? Lúc đấy thiên hạ lại phán là làm màu, sớm muộn cũng bỏ nhau. Đấy bà xem, làm sao thắng nổi miệng đời, cho nên ai muốn nói thế nào mặc họ. Hơn nữa, con gái chúng ta quyết định bầu bạn với nhau, nếu có lời ra tiếng vào thì cũng chỉ con tôi với con bà nghe, chịu được thì chịu, không chịu được thì giải tán sớm. Cơ mà hình như con trai cô Thẩm là tiểu Giang đúng không? Tôi từng gặp thằng bé hôm cách ly, thấy hai đứa nhỏ hợp cạ lắm. Thôi thì bà Diệp ơi, cứ lạc quan, vui lên mà sống bà ạ."

Mẹ nào con nấy, thảo nào con bé kia láo xược như vậy. Tất cả là do mẹ nuông chiều mà ra. Nói năng chẳng có phép tắc gì.

Vui lên mà sống!

Diệp Chi Phương cười nhẹ nhưng cơn giận bắt đầu nhen nhóm sau khi nghe Vương Phương Viên nói: "Thưa bà Vương, gia đình chúng tôi rất nghiêm trong việc dạy con."

"Tôi nhìn là đủ biết, còn nhà tôi xuề xòa lắm, cứ thả đấy thôi. Gái lớn ai chẳng rời cánh mẹ."

Nghiêm mà cuối cùng con bà vẫn cặp bồ với con tôi đấy! Nghiêm quá cơ!

"Bà Vương!"

Vương Phương Viên mỉm cười, ra hiệu chồng nói phục vụ đổi trà. Tuy đang điên tiết, thầm chửi Hồ Lại là con ranh ngu ngốc hồ đồ, về nhà bảo đảm biết tay mẹ không biết bao nhiêu lần nhưng động tác vẫn thong dong.

"Bà không thấy hai đứa con gái yêu nhau có vấn đề à?"

Hai đứa con gái yêu nhau không có vấn đề, một trong hai là Hồ Lại mới có vấn đề. Tất nhiên Vương Phương Viên sẽ không trả lời như vậy, bà giả vờ ngẫm nghĩ, một lúc lâu sau mới đáp: "Như thế này, tư tưởng trước đây là tư tưởng trước đây, bây giờ thì khác. Chúng ta làm cha mẹ phải học cách thích nghi theo sự phát triển của thời đại. Thú thật với bà, tôi từng gặp qua giáo sư Thẩm, quả là một người phụ nữ trưởng thành chín chắn, đứng với con gái tôi trông rất xứng đôi."

"Thế à?" Diệp Chi Phương linh cảm Vương Phương Viên muốn đối địch với mình, dù không rõ nguyên nhân là gì, nhưng bên kia đã nói thế thì cũng có nghĩa kế hoạch ban đầu đổ bể. Nhưng không sao, bà vẫn còn một chiêu. Diệp Chi Phương vén tóc, lấy điện thoại ra khỏi túi, mỉm cười vô cùng bình thản: "Cô Hồ được ông bà dạy dỗ tốt lắm, tôi nghĩ hai vị sẽ muốn nghe những gì cô ấy nói."

Vừa nhấn nút phát, những lời thề nguyện hùng hồn mà Diệp Chi Phương lén ghi âm hôm đó vang lên mồn một.

Hồ Dược xúc động, vào lúc ông không để ý, con gái ông đã trở thành một người có trách nhiệm thế này tự bao giờ.

Vương Phương Viên thấy những câu con mình nói xuôi tai thì có xuôi, nhưng chính miệng nó thốt ra nghe cứ ứa gan thế nào. Đã khó chịu thì chớ, trò mèo của Diệp Chi Phương càng khiến bà khinh.

Mụ già chết tiệt muốn lợi dụng tôi à? Hừ, tìm lầm người rồi.

Vì vậy nghe xong, Vương Phương Viên chậm rãi nói: "Nếu bà đã thấy cả hai không hợp, sớm muộn gì cũng chia tay thì việc gì phải thêm dầu vào lửa? Càng ngăn cấm càng khiến người trong cuộc quyết tâm, cho rằng đây là tình yêu đích thực nên càng nâng niu đối phương hơn. Tình yêu tôi luyện qua thử thách không chỉ bền chặt mà còn thêm thăng hoa. Nghe tôi một câu, bà Diệp, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta sớm muộn cũng trở về với cát bụi, chẳng sức nào can thiệp mãi được đâu."

Quan điểm đôi bên khác biệt, có nói thêm mấy cũng thừa. Cuối cùng, nể tình Diệp Chi Phương đã ngoài bảy mươi, Hồ Dược gọi cho bà một chiếc taxi. Ban đầu ông định chở bà về nhưng bà ta nằng nặc từ chối.

Nhìn Diệp Chi Phương lên xe xong, nụ cười trên mặt Vương Phương Viên tắt ngấm, bà rít lên: "Ông gọi con ranh Hồ Lại về ngay cho tôi! Rốt cuộc nó đang làm cái quái gì vậy? Cặp kè phụ nữ chưa đủ, còn lựa ngay một bà cô già chát. Đầu óc nó có vấn đề không! Cái gì mà 'dù cô ấy có già, có qua đời, tôi vẫn mãi yêu cô ấy'. Mắc mửa! Bao nhiêu thứ tôi ăn hôm qua đều nôn ra! Hồ Dược, tôi với ông nuôi con thành cái đứa lụy tình kiểu gì thế này!"