Trịnh Hoàng Đông (cha của Phong Thanh),đang ngồi trên ghế sô pha giữa nhà vs nét mặt giận dữ mà nhìn con người đối diện
"Trịnh Phong Thanh con đc chúng ta dạy hư quá rồi đó, hừ gần đây xài tiền phung phí, ở trường còn bày nhiều trò quậy phá vô cùng quá quắc. Từ nay giảm tiền sinh hoạt, ta sẽ thuê cho con căn hộ gần trường qua đó mà ở, tiền mỗi tháng chỉ đủ ăn thôi, xài phung phí thì ở đó mà chết đói đi"
Phong Thanh vừa nghe ba mik ns vậy thì như rơi vào địa ngục, mặt tái mét la lên
"Ba à! Sao ba nỡ để con gái cưng của ba chịu thiệt thòi như vậy cơ chứ, cho con chuyển ra nhưng cũng đừng giảm tiền mà..... "
"Ko nhưng nhị gì hết ngày mai chuyển đi"
Phong Thanh biết mik chẳng thể khuyên đc ba đành lủi thủi về phòng xếp đồ.
_____
Tại nhà họ Vương
"Con thật sự muốn chuyển ra ngoài? " Vương Khải nhìn con gái của mik ns
"Vâng! Con muốn chuyển ra sống riêng, tới khi hoàn toàn tốt nghiệp đại học"
Thấy ánh mắt kiên định của con gái mik Vương Khải thở dài ns
"Đc ba sẽ thuê căn hộ gần trường cho con và gửi tiền hàng tháng"
"Ba chỉ cần thuê chỗ ở cho con, còn tiền thì muốn tự mik kím, dù gì công ty của con ms mở cũng ko hẳn ko kím ra tiền"
"Ừ vậy ngày mai chuyển đi con lên thu xếp đồ đi"
"Vâng"
______
Hôm nay, trước căn hộ Light hai chiếc xe tải chở đồ đến nhìn có vẻ rất náo nhiệt.
Phong Thanh bước xuống xe ngó qua tò mò "ủa có ai chuyển tới nữa hả ta "
Trong lúc nàng đang tò mò ko biết là hàng xóm nào chuyển tới thì thấy Ánh Nguyệt thì chiếc xe đằng sau bước xuống, theo như Nàng quan sát, chiếc xe mà cô ms vừa bước xuống thật ko rẻ đâu
"Í mà trọng tâm ko phải chỗ đó mà là cô ấy cũng ms chuyển tới, hehehe mốt hình sự dễ dàng hơn, càng tốt", bỏ suy nghĩ xấu xa của mik sang một bên Phong Thanh chạy tới chỗ Ánh Nguyệt đang đứng.
"Ánh Nguyệt, trùng hợp Nga, cậu lại chuyển tới đây à"
Cô liếc nhìn Phong Thanh mà lòng cảm thấy cuộc sống của mik sau này chắc ko mấy tốt đẹp khi ở gần người này
"Ừ"
"Thế ở phòng mấy"
"207"
"Haha, vậy tốt tui ở phòng 206, vậy là mik ở gần nhau há"
"..."
"Sao ko trả lời vậy ta, bộ ns chuyện vs mik chán lắm hả" thấy cô ko trả lời mà lòng nàng chán nản
______
"Tíng tong, tíng tong"
"Cạch" Ánh Nguyệt khá là ngạc nhiên khi thấy người nhấn chuông là Phong Thanh.
"Xin chào! Này đi ăn hay đi chơi gì ko, tui đang buồn chán lắm đây"
"Ko. Buồn chán tự đi mà chơi" định đóng cửa lại thì Phong Thanh đã nhanh tay chụp cánh cửa lại trước
"Này, đi ăn đi cũng đc tôi mời"
"Tôi đã nấu ăn rồi" nghe Anh Nguyệt ns mà nàng ms để ý đúng là có mùi thơm bay ra thì phải
"Vậy cho tui vô ăn ké đi, tui cũng ko biết nấu ăn, ra ngoài ăn một mik thì buồn lắm"
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Phong Thanh Anh Nguyệt cũng miễn cưỡng cho nàng vào, dù gì nếu cứ như vầy thì chắc hai người ở đây dằng co tới mai.
"A.. Cô nấu ngon thật nha" Phong Thanh ăn mà cứ như hổ đói càng quét thức ăn trên bàn
"Cô ăn gì như chết đói vạn năm vậy"
"Người ta cũng đâu muốn tại cô nấu ngon quá mà"
"Ừm, mẹ tôi là đầu bếp nổi tiếng nên từ nhỏ cũng học qua nấu ăn"
"Ô... Này giờ ms để ý, hình như câu này là câu dài nhất tui nghe cô ns ấy"
"Vậy sao, cia nào ko cần ns tôi cũng sẽ ko ns"".
Sau khi ăn uống no nê Ánh Nguyệt lại nổi hứng rủ Phong Thanh uống rượu
"Uống rượu ko, cái này là rượu thượng hạng ủ 100 năm đấy"
"Uống chứ! Ưm ngon nha" nhấp vào ngụm đầu tiên Phong Thanh cảm nhận vị ngọt của rượu quanh đầu lưỡi mà cảm thán
Nhưng tửu lượng của Phong Thanh thật kém đi, ms uống vàu ngụm thì liền nằm vạ ra mà quậy.
"Này! Ánh Nguyệt à cô làm sao mà đẹp dữ vậy trời, cô nấu ăn ngon thật đó mốt tui qua ăn ke nha" vừa ns vừa sáp vài cánh tay của Ánh Nguyệt dụi dụi
"Đc ròi cô đừng quậy nữa về đi"
"Ko chịu đâu, muốn ở đây thôi, hay tui dọn qua đây sông lun nha, để tiện theo đuổi cô"
"Cái gì? Cô bị khùng à, tôi ko thích sống vs người lạ và tôi thẳng hẳn hoi"
"Thẳng thì từ từ uốn, tui mạnh tay lắm ai cũng uốn đc. Vậy quyết định vậy nha, bye, mai tui dọn qua", ns xong thì cô nàng cố sức chạy thật nhanh có thể.
Còn Ánh Nguyệt thì định la lên từ chối nhưng khi thấy cái dáng đang say khướt mà cố chạy đến đụng đầu vào cửa của Phong Thanh mà cười đến quên chuyện cần ns, đến lúc định thần lại thì người ta đã chạy mất
"Thôi chết! Ngày mai cô ta qua thật thì sao, nhưng đã lâu lắm mik ms có cảm giác vui như vậy, cô ta có vẻ thú vị"