Bạn Mới! Thật Khó Bẻ Cong

Chương 5



"Cạch"

"Các em. Hôm nay lp ta lại có bạn mới, em vào đi"

Từ cửa bước vào một chàng trai, khuôn mặt khôi ngô, da trắng mịn như con gái, cao khoảng 1m75.

"Xin chào mik là Hạ Minh Khải" chất giọng trầm ấm vang lên làm cho các cô nàng say mê trừ cô và nàng.

Vì Ánh Nguyệt kháng khuẩn vs troai đẹp rồi

Còn Phong Thanh? Đúng là lúc trước hay ghẹo trai ghẹo gái nhưng giờ đã có cô rồi nên miễn dịch luôn.

Chàng trai bước đến chỗ Phong Thanh và chỉ vào chỗ của nàng.

"Em ngồi đây đc ko ạ"quay lên nhìn cô Linh.

"Ơ... Nhưng.. Chỗ đó là có người mà"

"Bộ cậu ko thấy mik ngồi đây à, vô duyên bất lịch sự vừa vừa thôi chứ" Phong Thanh hùng hổ lên tiếng. Gì chứ định dành chỗ của cô để ngồi chung vs Ánh Nguyệt chứ gì mơ đi.

"Ánh Nguyệt, Anh ngồi chung vs nha"Minh Khải quay sang ns vs cô, ánh mắt ôn nhu hơn bình thường.

"Ko, cậu ngồi chỗ khác dùm. Tôi ngồi vs bạn mik" Ánh Nguyệt mặt lạnh ns, nếu nhìn kĩ sẽ thấy một phần chán ghét trong mắt cô.

Bị ns như vậy Minh Khải đành đi đếm chỗ đằng sau Ánh Nguyệt ngồi, trước khi đi còn nhìn Phong Thanh vs ánh mắt thù địch.

"Hehehe, cho mi chết, Ánh Nguyệt chỉ ngồi vs ta thôi. Hứ, tên đáng ghét, liệt vào danh sách đen" mỗ nữ nào đó vừa vui sướng vừa chửi thầm.

"Reng.. Reng.. Reng"

Giờ nghỉ trưa cũng đến, Minh Khải vội tiến lên rủ Ánh Nguyệt đi ăn nhưng chưa kịp mở miệng thì Phong Thanh đã nhanh hơn.

"Ánh Nguyệt đi vs tôi một chút" ns rồi cô đi trong khi cô chưa kịp phản ứng, Minh Khải thì đang trong tình trạng đớ hình.

Ánh Nguyệt ổn định lại tinh thần cũng đi theo Phong Thanh, cô thấy thà ở gần Phong Thanh lại cảm giác dễ chịu hơn ở cùng con đỉa Minh Khải kia.

Phong Thanh dẫn Ánh Nguyệt lên sân thượng rồi đưa cho cô lon nước ngọt và khoá cửa sân thượng lại.

"Sao cô có chìa khoá sân thượng vậy?"  Ánh Nguyệt nhìn Phong Thanh thắc mắc hỏi, bình thường đâu phải ai muốn lên sân thượng đều có chìa khoá lên đc.

"À.. Cậu mik là hiệu trưởng, mượn chìa khoá từ cậu thôi" Ánh Nguyệt cũng hiểu ra mà gật đầu.

"Cô kéo tôi lên đây làm gì" phong Thanh đưa Ánh Nguyệt đến một cái bục ở sân thượng ngồi xuống mới ns

"Tâm sự chút đi"

"Chúng ta có gì cần tâm sự sao? Bình thường ở chung nhà cô cũng đâu tâm sự vs tôi cái gì"

Phong Thanh quay đầu sang nhìn Ánh Nguyệt

"Cái cậu Hạ gì gì đó bộ cô quen sao"

"Cô hỏi để làm gì? Và cậu ta tên là Hạ Minh Khải"

"Thì thấy cô có vẻ ghét cậu ta nên hỏi, ko muốn ns thì thôi"

Ánh Nguyệt cũng khá ngạc nhiên vì Phong Thanh nhìn ra cảm xúc của cô, bình thường những người nhìn đc cũng ko nhìu nhưng người như Phong Thanh nhìn ra đc cũng thấy lạ.

"Cậu ta là con trai của đối tác làm ăn lâu năm của ba tôi, từ lúc chũng tôi gặp mặt cậu ta cứ theo tôi miết nên thấy thật phiền phức"

"Vậy sao? Tôi cũng rất ghét cậu ta"

"Ghét? Chẳng phải cậu ta là mẫu người lý tưởng của con gái sao? Mà cậu ta chưa làm gì cô, sao lại ghét? "

"Tội ghét cậu ta. Vì cậu ta bám cậu, cậu ta dám dành cậu vs tôi"

Ánh Nguyệt nghe vậy như cũng chẳng có cảm xúc gì nhìu, vì người theo đuổi cô cũng chẳng ít trong đó có cả con gái nên việc Phong Thanh thích cô chẳng có gì lạ, Phong Thanh lại là con người đào hoa nên lời ns của cô ko thể tin đc.

Thấy biểu cảm vô cùng bình thường đến ko thể bình thường hơn đc nữa của cô. Phong Thanh có chút nóng nảy.

"Tôi đã ns đến vậy. Hầu như là tỏ tình mà sao cô chẳng có chút phản ứng gì vậy"

Ánh Nguyệt nhìn sâu vào mắt Phong Thanh, hình như ánh mắt đấy có chút thất vọng, Ánh Nguyệt cũng không phải là người quá lạnh lùng, cổ hủ

Mà cô sống có chút thoáng, cô chỉ chấp nhận người mik yêu thật sự và người đó cũng yêu mik ko cần bít giới tính hay tuổi tác gì cả nên cũng có chút yếu lòng trước Phong Thanh.

"Ko phải là ko có phản ứng, vì tôi biết những lời này chắc chắn cô đã ns vs người khác rồi. Tôi chỉ chấp nhận người yêu mik thật sự. Nếu cô thật sự muốn theo đuổi tôi và trở thành người của tôi thì phải là của tôi mãi mãi. Thứ gì của tôi thì ko ai đc đụng. Nếu ko người đụng và cùng thứ đó phải hoàn toàn biến mất" đây có lẽ là lời ns dài nhất mà cô từng ns, tuyệt tình quyết đoán, cô muốn cho Phong Thanh bít là người của cô thì ko đc rời cô.

Phong Thanh nghe đc những lời đó có chút ớn lạnh nhưng cô đã quyết rồi. Ánh Nguyệt hãy đợi đấy, tôi sẽ chinh phục đc cô và sẽ là duy nhất của cô thôi...

Ánh Nguyệt ns xong đứng lên bước xuống lp để học tiết tiếp theo. Vừa đến cửa sân thượng thì đã nghe tiếng của Phong Thanh.

"Ánh Nguyệt... Tôi thích.. À ko là yêu cô rồi tôi sẽ làm cô yêu tôi bằng bất cứ giá nào và tôi sẽ mãi bên cạnh cô, nên hãy yên tâm"

Ánh Nguyệt nghe đc những lời đó chỉ nở một nụ cười rồi bước đi.