Ánh Nguyệt đưa Phong Thanh vào bệnh viện rồi ngồi canh cho tới khi cô tỉnh...
"Ưʍ... Đây là bệnh viện đúng hk. Sao lỗ mũi đau vậy"
"Chưa gãy là hên rồi" Ánh Nguyệt lên tiếng làm Phong Thanh giật mik quay sang thấy khuôn mặt hung thần sát khí của cô làm Phong Thanh có chút sợ hãi, những ngày nay cô khá là tu tâm dưỡng tính đây mà ko biết đã chọc đại nhân nhà mik chuyện gì nữa.
"Ánh.. Nguyệt bộ.. Tui chọc gì cô tức giận sao? " đánh liều hỏi một phen nhưng câu trả lời làm cô cũng khá ngạc nhiên.
"Mai mốt chơi thì làm ơn để ý một chút. Cô xảy ra chuyện gì thì sao? Lúc nãy tui lo lắm đấy" Ánh Nguyệt dùng ngữ khí tức giận ns, tại sao Phong Thanh lại ko bít giữ mik như vậy. Mém nữa gãy mũi ko chừng. (Chắc là lo lắng sắc đẹp cho vợ tương lai) mặc dù Ánh Nguyệt chưa nhận định Phong Thanh là người yêu hay là gì của mik nhưng dù gì cx là bạn sớm chiều chung nhà ko khỏi lo lắng. Ấy mà cô ko hiểu sao mik lại phản ứng thoái hoá như vậy khi thấy Phong Thanh bị thương, có chút đau lòng?... Xuy.. Xuy bỏ đi.
Nhận đc câu trả lời này là có chút ngoài ý muốn của Phong Thanh nhưng cô có chút vui trong lòng.
"Sao lúc nãy cô nhìn sang chỗ tôi thì ngẫn ngơ vậy" Ánh Nguyệt có chút thắc mắc.
"Thì tại.. Thấy Khải Minh nắm lấy tay của Nguyệt nên tôi... Aizzz ko hiểu sao lúc đó tui khó chịu trong lòng lắm"
"À.. Cái này người ta thường ns là ghen ấy" Ánh Nguyệt một bộ dạng bất cần đời ns, kiểu như ko phải vì cô mà Phong Thanh ghen mà là người khác.
"Bất quá, nghe ns cô quen rất nhiều người rồi sao? Giờ lại ko biết cảm giác đó" Ánh Nguyệt khó hiểu bồi một câu, cái này cô đọc nhiều sách nên cx hiểu một chút về cảm giác ghen là sao. Người như Phong Thanh tại sao lại ko biết gì?
Phong Thanh bị hỏi có chút bất ngờ, khuôn mặt cô trầm xuống, trả lời một cách ngoài ý muốn.
"Biết, đã từng, vs một người nhưng từ 3 năm trước đã ko còn và tôi đã dần quên mất ghen là thế nào."