Trong thời gian Thời Vũ nằm viện, trên mạng đã bùng nổ tin tức mà không hề được báo trước—— Điền Thanh mắc chứng rối loạn lưỡng cực trong một thời gian dài, cô ta luôn có vấn đề về tâm lý.
(*) Rối loạn lưỡng cực là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn. Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.
Cùng lúc đó, Điền Thanh đăng một video lên Weibo, còn đặc biệt @Thời Vũ. Trong video, cô ta không hề trang điểm, nhan sắc tiều tụy, đôi mắt xám xịt không còn vẻ long lanh như lúc đầu.. Trong video, cô ta thẳng thắng thừa nhận vết thương của Thời Vũ và Lương Chiếu đều liên quan đến cô ta, Điền Thanh cũng nói lời xin lỗi, còn nói sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Còn có một việc khác, chính là Điền Thanh tuyên bố vĩnh viễn rút lui khỏi giới giải trí, biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Công ty quản lý của Thời Vũ đăng lên thư luật sư, cho rằng bọn họ sẽ truy cứu toàn bộ trách nhiệm và đòi lại quyền lợi cho Thời Vũ.
Ngay khi thư luật sư được đưa ra, toàn mạng xôn xao. Có người ở trên mạng than thở thay Điền Thanh, rối rít nói thêm: 【Thật đáng tiếc, thật ra tôi rất thích cô ấy.】
【Điền Thanh hai năm vẫn luôn xuất hiện trước ống kính, tôi nhìn ra được cô ấy đang rất cố gắng, cũng có tham vọng trong sự nghiệp, nói rút lui thì rút lui, tôi vẫn có chút đau lòng.】
Đây chỉ là một bộ phận nhỏ nhóm người trên mạng, phần lớn cư dân mạng vẫn rất lý trí.
【Các người nói như vậy, giới giải trí thiếu mất cô ta thì không quay được nữa à? Vậy các người trước tiên tự xem lại bản thân mình đi, hôm nay không cần lên mạng nữa đâu. 】
【Các người đau lòng cái gì vậy, Thời Vũ cùng Lương Chiếu đang bị thương thì sao, bọn họ cũng quá thảm rồi?】
【Đúng vậy, đau lòng con gái ngỗng* bảo bối của tôi, bị hắt nước bẩn vào người, lại còn bị thương, một câu oán trách cũng chưa nói, còn an ủi chúng tôi nói rằng cô ấy không sao. 】
(*) Con gái ngỗng: Con gái ngỗng có nghĩa là con gái. Từ này lần đầu tiên xuất hiện trong bộ phim truyền hình “Đông cung”.Nnữ chính “Đông cung”, Tiểu Phong, chạy rất giống chim cánh cụt, nhìn vừa dễ thương vừa đáng yêu; hơn nữa, hầu hết người hâm mộ đều thương cảm cho nữ chính, từ “con gái ngỗng” xuất phát từ tình yêu thương của người hâm mộ dành cho cô. Link gif nặng mình không chèn vào Wattpad được nên mình để link nhé
【Nhân viên của tổ tiết mục nào đó mau bước ra đây nói chuyện, tôi cảm thấy tinh thần Điền Thanh có vấn đề như vậy, biểu hiện cũng khá là cực đoan, hơn nữa cô ta quả thật đang nhắm vào Thời Vũ.】
【Có sao nói vậy, tôi không phải là fan của ai. Điền Thanh như vậy là tự làm tự chịu, không có gì để đau lòng hết.】
Lúc Thời Vũ xem được tin tức này, Giang Khắc đang ngồi trước máy tính làm việc.
Cô có chút hoài nghi chuyện này là do Giang Khắc làm. Bởi vì tình tiết diễn biến của sự việc này vô cùng phù hợp với phong cách làm việc của Giang Khắc, ra tay dứt khoát, không cho đối phương một con đường lui, ngay cả cơ hội để hối cải cũng không cho.
“Chuyện này là anh làm sao?” Thời Vũ hỏi anh.
Tay Giang Khắc đang gõ bàn phím bỗng dừng lại, anh thản nhiên trả lời: “Xem như là vậy đi.”
Giang Khắc đã cho người điều ra, người đứng sau chuyện camera rơi xuống ở tổ tiết mục là Điền Thanh, anh không cần phải phí sức làm gì, anh đã tìm ra người đứng sau Điền Thanh —— một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới chính trị.
Giang Khắc trực tiếp gọi điện thoại đến cho ông ta, ba của Điền Thanh sau khi nghe được toàn bộ sự việc, ông vô cùng giận dữ, ông ta vốn không đồng ý việc con gái mình bước vào giới giải trí, bản thân ông đối với công việc vẫn luôn vô cùng thận trọng, rất sợ xảy ra sai sót gì, chứ đừng nói Điền Thanh làm rối lên như vậy, thanh danh của ông ta ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Ba của Điền Thanh trong cơn tức giận, trực tiếp cắt đứt con đường tiếp tục ở giới giải trí của cô ta.
Giang Khắc bình tĩnh gõ dấu chấm câu cuối cùng, về việc ba của Điền Thanh cuối cùng đưa cô ta đi điều trị tâm lý, hay là đày cô ta ra nước ngoài, chuyện này không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh, chỉ cần cô ta đừng xuất hiện ở trước mặt Thời Vũ.
“Vũ Mao, em có còn muốn tiếp tục tham gia chương trình tống nghệ đó nữa không?” Giang Khắc hỏi cô.
Thời Vũ lắc đầu: “Không muốn, cái mạng nhỏ của em vẫn quan trọng hơn.”
Giang Khắc mới vừa muốn mở miệng nói “Vậy thì không đi nữa”, Thời Vũ hất cằm, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Dù sao em cũng có tiền, vẫn đền nổi.”
“…” Giang Khắc.
Điều mà người khác không ngờ tới là, ba giờ chiều, trong phòng bệnh của Thời Vũ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến, Thời Gia Du ôm một bó hoa bách hợp đến thăm Thời Vũ.
Thời Gia Du mặc một chiếc váy in hình hoa mai, ôm bó hoa bước tới, nở một nụ cười dịu dàng.
Cô ta từ lúc bước vào vẫn luôn tươi cười, cho đến khi nhìn thấy Giang Khắc đang ngồi trên sofa, ánh mắt ảm đạm một chút.
Ngay sau đó, cô ta điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, tươi cười nói: “Tiểu Vũ, ba đang đi công tác ở nước ngoài, ông ấy dặn chị nhất định phải đến thăm em.”
Chuyện này thì Thời Vũ biết rồi, trước đó ba Thời còn gọi điện thoại đến cho cô.
Người tới là khách, Thời Vũ gật đầu: “Ngồi đi.”
Thời Gia Du ngồi ở bên cạnh, cảm thấy bầu không khí lộ dường như có chút lúng túng.
Thời Vũ ngồi chơi điện thoại, cô cũng không có chủ động lên tiếng, huống chi là một người lạnh lùng như Giang Khắc.
Thời Gia Du đến đây cũng chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, cô ta cũng không muốn tiếp tục ở nơi này diễn vai chị em tình thâm.
Đợi một hồi, Thời Gia Du lấy từ trong túi xách ra hai tấm thư mời, ôn hòa nói: “Tiểu Vũ, chị đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn dương cầm của mình suốt một năm trời, mặc dù trải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng cũng được tổ chức, em sẽ đến đúng không.”
Thời Vũ nhận lấy thư mời nhìn một cái, cô nhíu mày, thời gian này lại trùng hợp cùng một ngày với thời gian cô tham gia chương trình âm nhạc.
“Ngày đó tôi phải đi quay cho một chương trình rồi.” Thời Vũ đặt thư mời lên bàn.
Sắc mặt Thời Gia Du vẫn không thay đổi, cô ta nhìn về phíaGiang Khắc, do dự nói: “Giang Khắc, lúc đó cậu có thời gian đến một chuyến không?”
Đây là buổi biểu diễn đầu tiên trong cuộc đời cô ta, mặc dù trước đó Giang Khắc đã đối xử với cô ta như vậy, nhưng Thời Gia Du vẫn muốn người mà cô ta thích đến xem cô ta biểu diễn.
Giọng điệu mời mọc của Thời Gia Du quả thực quá mức nhún nhường, Giang Khắc lại là người có giáo dưỡng, đối với người bạn cùng nhau lớn lên này, anh cũng không tiện nói ra mấy lời lạnh lùng như vậy.
Giang Khắc không nhận lấy tấm thư mời, chỉ thuận miệng nói: “Để sau đi.”
Thời Vũ nhìn điện thoại di động, giả bộ đắm chìm trong trò chơi, làm như không quan tâm đến những gì Giang Khắc vừa nói, nhưng là âm thanh của trò chơi đã phản bội cô, nhân vật trong phát ra tiếng kêu thất vọng, trò chơi kết thúc.
Thời Vũ đột nhiên cảm thấy hơi buồn chán.
Sau khi Thời Gia Du rời đi, Giang Khắc cũng không nhận ra được sự thay đổi trong tâm trạng của Thời Vũ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Giang Khắc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy rót cho Thời Vũ một ly nước.
Thời Vũ không thèm chạm vào, anh hỏi: “Em không khát sao?”
Thời Vũ vẫn luôn cúi đầu đọc truyện tranh, không thèm nhìn anh: “Không ăn.”
“Em bây giờ không muốn nhìn thấy anh.” Thời Vũ đọc truyện, nhàn nhạt nói.
Giang Khắc cảm thấy không thể hiểu nổi cô, anh nhíu mày một cái: “Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thời Vũ không trả lời anh, tiếp tục cúi đầu đọc truyện tranh, nhưng nếu Giang Khắc để ý kỹ, anh có thể phát hiện Thời Vũ từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào trang 50, chưa hề qua trang.
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào quyển truyện tranh, khóe mắt thoáng nhìn thấy đôi giày da bước đi hai bước, anh đang cầm lấy áo khoác, sau đó, đôi chân dài bước ngoài, “Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, Giang Khắc rời đi.
Tiếng “Rầm” này vừa vang lên, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê nhỏ xuống mặt giấy, rồi sau đó, cứ từng giọt từng giọt một, giống như chuỗi ngọc trai bị đứt, làm thế nào cũng không ngừng lại được.
Thời Vũ đưa tay ra, dùng sức lau lên đôi mắt đỏ hoe của mình.
Cô thật rất không thích mình như vậy. Nhưng Thời Vũ cũng không có biện pháp nào, cô không khống chế được.
Yêu một người, cảm giác lo được lo mất này thật sự rất khó chịu.
Giang Khắc cho tới bây giờ chưa từng nói rằng anh thích cô, cô có thăm dò cũng vô ích, nhưng gần đây anh đối với cô càng ngày càng tốt, ngay cả khi cô hôn anh, anh cũng không có đẩy cô ra.
Thích một người chính là như thế, người đó cho mình một chút ngọt ngào, thì mình sẽ muốn nhiều hơn nữa.
Cô lại càng không thể chịu nổi, thái độ mập mờ không rõ của anh đối với các cô gái khác, khiến cô càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Thời Vũ cả người đang ngẩn ngơ suy nghĩ những chuyện này, bỗng nhiên, “Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, xuất hiện ở trước mắt cô, trong tay anh vẫn đang cầm một phần cháo.
“Em khóc cái gì?” Giang Khắc nhỏ giọng nói.
Đang khóc thầm mà bị bắt tại trận, cô có chút lúng túng, Thời Vũ lắc đầu, bắt đầu chém gió: “Quyển truyện tranh này làm tức chết em mà, có một tên tra nam đi hẹn hò với cô gái khác trước mặt nữ chính.”
“Đưa anh xem nào.” Giang Khắc đặt cháo lên bàn, bắt đầu tháo đồng hồ đeo tay.
Sau đó, Giang Khắc đưa tay muốn giật lấy quyển truyện tranh từ trong tay cô, Thời Vũ dĩ nhiên không thể cho anh nhìn thấy quyển Tiểu Hoàng Mạn* này, cô ôm lấy quyển truyện tranh không chịu buông ra.
(*) Tiểu Hoàng Mạn: Truyện tranh có cảnh H.
Nhưng tốc độ của Giang Khắc quá nhanh, anh giật lấy quyển truyện tranh mà không tốn một chút sức nào.
Anh nhìn lướt qua ——Tiểu yêu nghiệt của JK đang nằm dưới tổng tài, phòng làm việc kích thích tình yêu?
“Em thích kiểu này?” Giang Khắc ý vị thâm trường.
Gò má Thời Vũ nóng ran, cô sờ sờ lỗ tai, lên tiếng phản bác: “Không có.”
Sau khi Giang Khắc nhận ra được sự ngượng ngừng của cô, anh trả quyển truyện tranh lại cho cô, hỏi: “Vậy tại sao em khóc?”
“Anh sẽ đến buổi biểu diễn của Thời Gia Du phải không?” Thời Vũ nhướng mi hỏi anh, bởi vì mới vừa khóc xong, giọng cô có chút khàn.
Giang Khắc kinh ngạc một chút, cũng bởi một câu nói của anh, mà cô khóc thành như vậy?
“Không đi, không có thời gian.” Giang Khắc nói.
“Vậy nên, bây giờ em lau sạch nước mắt rồi ăn cháo đi, nhóc mít ướt.” Một nụ cười thoáng qua trên môi Giang Khắc.
Thời Vũ đã ở bệnh viện một tuần, thứ sáu Giang Khắc đặc biệt dành thời gian đến đón cô về nhà.
Giang Khắc lái xe đưa Thời Vũ về nhà, trên đường đi anh nhận vài cuộc họp,nửa giờ sau, xe chạy đến biệt thự Hilton.
Anh tắt Bluetooth, rút AirPods từ trong tai ra rồi ném chúng sang một bên, anh duỗi đôi chân dài bước xuống xe, vòng qua một bên mở cửa xe cho Thời Vũ.
Giang Khắc định vươn tay muốn chạm vào cánh tay đỡ cô đứng dậy, cô gái nhỏ lại không chịu xuống, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Muốn ôm một cái.”
Trước cửa biệt thự có rất nhiều người ra vào, người ở khu này giàu có sang chảnh, mấy người bọn họ đều biết Giang Khắc.
Nhân viên bảo vệ đang đứng trong trạm gác nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một chút hứng thú, cảm thấy kỳ quái.
Anh ta nhớ những người ở đây đều đã có bạn gái, ngoại trừ Giang Khắc vẫn luôn độc lai độc vãng, hết sức lạnh lùng, dường như không có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh.
Giang Khắc nhìn Thời Vũ đang làm nũng, anh thở dài một cái, anh bước tới, vươn một tay qua cánh tay cô, hơi cúi người xuống, tay còn lại đặt lên eo cô, ôm ngang người cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ vùi mặt vào trong ngực Giang Khắc, buồn chán bắt đầu sờ soạng, chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh.
Cô đưa tay ra chọc, yết hầu Giang Khắc chậm rãi lăn, anh đưa ánh mắt cảnh cáo: “Nếu em chạm vào lần nữa, tự mình bò lên nhà.”
“Ờ.” Thời Vũ thu tay về.
Có lần một thì sẽ có lần hai, trước đây Thời Vũ đã từng tới nhà Giang Khắc, nhưng lần này thì không cần kiêng dè như lần trước nữa.
Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, Thời Vũ ngồi ở trên sofa xem ti vi, Giang Khắc ở trong phòng làm việc, không ai quấy rầy ai.
Một giờ sau, Thời Vũ cảm thấy nhàm chán, cô tắt ti vi, nhảy xuống sofa.
Cô khập khiễng đi đến phòng làm việc, ló đầu ra lặng lẽ nhìn Giang Khắc, không nói câu nào.
Ánh mắt Giang Khắc sắc bén, bắt được ánh mắt của cô, không ngẩng đầu nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh bận xong chưa?” Thời Vũ hỏi anh.
Giang Khắc đang nhìn màn hình máy tính, anh dừng một chút, anh còn có thể không hiểu Thời Vũ đang có ý gì sao.
Anh khẽ nói với đám người đang họp qua video: “Ngày khác đi.”
“Vào đi.” Giang Khắc lên tiếng, “Chỉ ở cùng em nhiều nhất là bốn mươi phút.”
“Được!”
Thời Vũ vui vẻ, đôi chân khập khiễng bước tới.
“Em muốn chơi cái gì?”
“Trò chơi đế vương, ai thua thì phải đồng ý với đối phương một điều kiện.” Thời Vũ cười nói.
“Ừ.”
Hai người ngồi trên thảm, Thời Vũ chơi trò poker này rất giỏi, Giang Khắc thua liên tiếp hai lần.
“Vậy em sẽ nói ra yêu cầu của mình!” Đôi mắt Thời Vũ sáng ngời.
“Sắp đến sinh nhật anh rồi, em tặng quà cho anh được không?” Thời Vũ dò xét hỏi.
Không biết tại sao, Giang Khắc cho tới bây giờ vẫn chưa từng đón sinh nhật, sinh nhật đối với anh mà nói, như một điều cấm kỵ, không ai dám nhắc đến.
Nhất là ngày sinh nhật hôm đó, anh khép mình lại, lạnh lùng như một tảng băng.
Nhưng Thời Vũ lại muốn anh hạnh phúc.
Giang Khắc im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời: “Ừ.”
“Còn nữa, em muốn anh đổi ảnh đại diện WeChat, ảnh đại diện của anh bây giờ xấu quá, nhìn như lão cán bộ vậy đó””, Thời Vũ nói.
“?” Giang Khắc.
“Nhanh lên.”
Mười phút sau, WeChat của Giang Khắc cuối cùng cũng bùng nổ, liên tục phát ra âm thanh thông báo.
Tiền Đông Lâm cùng vài người khác đang chuẩn bị bản kế hoạch đến cho Giang Khắc, kết quả nhìn thấy ảnh đại diện của anh, bọn họ kinh hãi mất mấy giây.
Cái quái gì đây?
Ảnh đại diện của Giang Khắc ban đầu là một tấm ảnh màu trắng đơn giản, lúc này lại biến thành ảnh Satoshi mặc áo màu xanh đang véo mặt Pikachu.
Tiền Đông Lâm vội vàng tìm tài khoản của Thời Vũ xem ảnh đại diện của cô, quả nhiên, là tấm ảnh Pikachu đang ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ánh sao, khuôn mặt tròn trịa bị một đôi tay véo lấy.
??? Trời ạ, con mẹ nó đây là ảnh đại diện đôi phải không?!
【Anh Khắc, có phải anh bị hack tài khoản không? Tiền Đông Lâm yêu cầu bằng chứng.】
Tiền Đông Lâm hoài nghi gửi thêm một câu: 【Nhất định là.】
Ba phút sau, Giang Khắc gửi tới hai chữ: 【Không có.】