Ngày hôm sau, mặt trời mùa đông ấm áp chiếu qua khe nứt từ trên tầng mây, tia sáng màu vàng lơ lửng trên không trung. Ánh sáng và bóng tối thay nhau xuyên qua ô cửa kính trong suốt chiếu xuống sàn nhà, giống như dấu chân của một chú mèo con đang nhảy qua.
Thời Vũ tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt ra, cô uống rượu vào thì mất trí nhớ, cô không nhớ được gì, chỉ có một số đoạn mơ hồ. Cô gái nhỏ cảm thấy khát khô cổ họng, cô cố gắng gượng dậy khỏi giường, bước ra ngoài với đôi chân trần.
Thời Vũ mặc một chiếc váy liền màu trắng, cổ áo màu trắng sứ, cô ngáp ngắn ngáp dài đến nỗi chảy cả nước mắt. Cô vô tình ngước mắt lên, phát hiện Giang Khắc đang ngồi trên sofa, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, như một quý ông thanh lịch, đang ung dung đọc báo.
Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy anh, cô nghĩ tới đêm hôm qua Giang Kình cho cô leo cây, cô lập tức xoay người, nhưng sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Lại đây.”
Anh gọi em tới thì em tới à, thật mất mặt, Thời Vũ thầm oán trong lòng.
Thời Vũ không có lên tiếng, giọng nói ngọt ngào của cô do vừa mới ngủ dậy, nên có chút khàn, cô khẽ “hừ” một tiếng.
Âm thanh này gần giống như tiếng rên của con mèo con đang đưa móng vuốt ra, Giang Khắc lại nghe thành cô đang làm nũng. Anh nhớ đến đêm qua đã dụ dỗ cô gái nhỏ đang say rượu, lúc anh cắn cô, cô ấy cũng phát ra âm thanh hừ hừ như vậy.
Nghĩ tới đây, yết hầu trên cổ Giang Khắc có chút ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng gọi cô: “Vũ Mao, lại đây.”
Giọng của người đàn ông giống như chất độc ngấm vào người cô, vưa êm tai vừa quyến rũ. Bước chân của Thời Vũ vô thức di chuyển qua, ngồi xuống bên cạnh anh.
Giang Khắc khom người rót cho cô một ly nước ấm, đưa cho cô: “Không phải muốn uống nước à.”
Thời Vũ mím chặt môi: “Em không uống nước của bồ câu* đưa cho.”
(*) Cho leo cây trong tiếng Trung là 放鸽子, 鸽子 là bồ câu.
Nghe được danh xưng “chim bồ câu” này, Giang Khắc nhướng mày, anh lên tiếng: “Có phải em đã quên chuyện tối hôm qua rồi phải không? Anh nhớ là em đã tha thứ cho anh rồi mà.”
Sau khi Giang Khắc như vậy vừa nhắc, Thời Vũ rũ mi mắt xuống, cô nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, càng nghĩ càng mơ hồ. Tối hôm qua hình như cô quấn lấy Giang Khắc, hai người dây dưa ở cùng một chỗ, còn hôn môi, hình như cũng là ngồi trên cái sofa này.
Người đàn ông thấy vành tai cô khẽ đỏ lên.
Nghĩ tới đây, cả người Thời Vũ nóng ran, cô đứng dậy muốn chạy trốn khỏi cảnh tượng không thể diễn tả được này. Không ngờ, Giang Khắc đã vươn tay kéo cô lại, còn đè cô lên sofa, không thể nhúc nhích.
“Tối hôm qua, em chủ động ôm anh, còn bắt đầu sờ soạng lung tung.” Giọng nói Giang Khắc nhàn nhạt, sắc mặt anh không chút thay đổi nói.
Cái này… đúng là chuyện mà cô có thể làm ra được, lông mi Thời Vũ run run, có chút chật vật: “Có thật không?”
Giang Khắc giơ tay lên, chậm rãi cởi hai cúc áo trên cổ áo. Thời Vũ ngước mắt nhìn, nhìn thấy đường nét trên cổ anh dần dần hiện ra, trên xương quai xanh mảnh mai để lại một dấu răng màu đỏ, dưới làn da trắng lạnh vết cắn hiện lên rất rõ ràng.
“Không phải em cắn, chẳng lẽ là con mèo hoang nào đó liếm?” Giang Khắc bình tĩnh nói.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, khiến tai cô rung động, hình như từ “liếm” này nghe ra còn nghiêm trọng hơn, khiến tai cô tê dại. Thời Vũ xấu hổ đến mức che mặt đi, cô không dám nhớ lại cảnh xuân tươi đẹp đêm qua.
Giang Khắc không quên đưa nước cho cô, anh đưa cái cốc lên môi Thời Vũ, như cho mèo ăn, dỗ dành cô: “Mở miệng.”
Thời Vũ vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, bất giác ngoan ngoãn mở miệng uống nước. Uống nước xong, cô vẫn có chút mờ mịt ngồi trên sofa cúi đầu suy nghĩ vài chuyện, nhưng cô lại không thấy Giang Khắc bình tĩnh cầm cốc nước cô chưa uống xong, uống một ngụm nước.
Cũng may, năng lực tiêu hóa câu chuyện của cô gái nhỏ vẫn luôn rất nhanh, dù sao cô cũng thích Giang Khắc, nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không lỗ, hơn nữa hôn trộm Giang Khắc có vẻ như là chuyện mà cô có thể làm ra được.
Thời Vũ không muốn làm rối mọi chuyện nữa, cô nắm lấy tay áo Giang Khắc, đôi mắt nai trong veo mang theo vẻ nghiêm túc.
“Anh, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
“Chịu trách nhiệm thế nào?” Giang Khắc bình tĩnh nói.
“Cái loại trách nhiệm dẫn anh đi làm quyển sổ màu đỏ ấy.” Thời Vũ cười híp mắt nói.
Giang Khắc sững sờ, anh vừa mới khom người đặt ly nước xuống bàn, trên bàn còn rơi ra một giọt nước. Anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Không phải em nói hôm nay sẽ ghi hình chương trình sao? Sắp muộn rồi.”
“A! Xong rồi xong rồi, em sắp muộn rồi.” Suy nghĩ trong đầu cô gái nhỏ bị kéo sang hướng khác, cô lập tức đứng dậy rửa mặt thay quần áo.
Thời Vũ vội vàng rửa mặt, cô gọi điện thoại nhờ trợ lý chở cô đến buổi biểu diễn. Trên đường đi, trợ lý nhỏ mặt mày vui vẻ nói: “Chị Thời, tối hôm qua chị lại lên hot search.”
“Không phải là mắng chị chứ.” Thời Vũ ngồi ghế sau đang chơi trò bắn trứng, nghe vậy thì trả lời.
“Không phải, mọi người đều khen chị, bây giờ chị lại có thêm một danh hiệu, người ta đều gọi chị là tiểu hồ ly quyến rũ chốn nhân gian” Trợ lý nhỏ đưa điện thoại đến cho cô, “Chị nhìn xem.”
Thời Vũ nhận lấy điện thoại, nhìn một cái, đúng là đang khen cô.Được nhiều người khen đương nhiên là vui vẻ rồi, tất nhiên, đối với các bình luận mắng chửi, cô cũng đã học cách tích cực chấp nhận.
Sau mấy lần lên hot search, Thời Vũ phát hiện những người mắng cô và những người khen cô đều cùng một nhóm người, bây giờ ở trên mạng, một số người đã mất đi năng lực suy nghĩ độc lập rồi.
Nhưng mà, bình luận của fan hâm mộ của cô thì cô vẫn sẽ nghiêm túc xem, cô tiện nay mở một bình luận ra đọc, đều là bình luận của fan hâm mộ nói về cô.
【Con gái ngỗng của tôi nhìn quyến rũ quá đi, tôi có thể xem một vòng cả trăm lần. 】
【Thực sự, tối hôm qua khi cô ấy chớp mắt trước ống kính, người đẹp đã giết tôi. 】
【Thời Vũ thực sự là một kho báu, cô ấy có thể sáng tác lời bài hát, cô ấy có thể hát, có thể nhảy, còn có thể diễn xuất, quá ưu tú rồi. 】
【Huhuhu, tôi đột nhiên nghĩ đến, một bông hồng nhỏ xinh đẹp xuất sắc như vậy, không biết sau này lại bị tên chó má nào bắt đi, trái tim người mẹ như tôi đau quá. 】
【Không biết nữ thần còn độc thân không, khoảng thời gian trước không phải là có tin đồn với Chu Trạch Dã sao, còn có tin đồn với Giang Khắc – người nắm quyền của Tập đoàn Tấn Thăng nữa.】
【Thật muốn biết bạn trai chân chính của nữ thần là ai.】
Bình luận này có lượt thích cao nhất. Cũng không có gì ngạc nhiên khi công chúng không biết về hôn ước của Thời Vũ, nhà họ Giang từ trước đến nay làm việc kín kẽ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua được, cho dù lần trước Giang Khắc công khai nói cô là vị hôn thê của anh, nhưng mà cũng không có ai dám nói ra ngoài.
Ai mà ngu ngốc đến mức chọc vào nhà họ Giang chứ? Chỉ cần Giang Khắc không muốn công khai, người ở bên ngoài không ai biết đến quan hệ giữa hai người.
Thời Vũ chụp màn hình bình luận có lượt thích cao nhất này lại gửi cho Giang Khắc, vừa gửi được một phút cô đã thu hồi tin nhắn. Năm phút sau, Giang Khắc gửi đến một tin nhắn:【?】
【Anh Chu Diễn nói ngày mai chúng ta đến câu lạc bộ mới của anh ấy chơi, cùng nhau đi đi. 】 Thời Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện này, cô trả lời qua loa lấy lệ.
Không lâu sau, Giang Khắc gửi đến một tin nhắn, vẫn ngắn gọn như thường ngày: 【Được.】
Đọc xong tin nhắn này, Thời Vũ tắt điện thoại, cô thực sự muốn hỏi, hai người bọn họ bây giờ tính là mối quan hệ gì đây? Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận anh thích cô.
Thời Vũ muốn hỏi nhưng lại thôi, cô sợ Giang Khắc từ chối cô, hoặc là nhìn cô châm chọc: “Đây không phải là em đang mong đợi sao?”
Vừa đúng lúc xe chạy đến trường quay, Thời Vũ cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, cô bước ra khỏi xe đi đến trường quay.
Chẳng qua là Thời Vũ đã đánh giá thấp năng lực nhiều chuyện của bên truyền thông. Trong cuộc phỏng vấn sau khi quay xong chương trình, phóng viên không chỉ hỏi Thời Vũ về những kế hoạch âm nhạc gần đây của cô mà còn không hỏi những vấn đề liên quan đến mối quan hệ cá nhân của cô.
“Tôi muốn hỏi một chút, Thời Vũ, fan hâm mộ vẫn đang quan tâm đến chuyện tình cảm của cô, bây giờ cô vẫn đang độc thân sao?” Có phóng viên hỏi.
Thời Vũ do dự một chút, bây giờ cô không thể tự mình nói ra mối quan hệ của cô với Giang Khắc, nhưng quả thật không nhận được câu trả lời rõ ràng từ anh.
Cô sợ sẽ gây rắc rối cho Giang Khắc vì nói sai sự thật trước truyền thông nên chỉ nói trước ống kính: “Hiện tại tôi đang độc thân.”
Thời Vũ vừa định nói “Nhưng cô đã có người mình thích”, những lời này lại bị phóng viên cắt ngang, đối phương hỏi: “Vậy cô có thể nói với người hâm mộ về hình mẫu lý tưởng của mình không?”
“Trẻ tuổi, dịu dàng, tính khí tốt…” Thời Vũ tưởng là cô đang bảo vệ Giang Khắc, cố ý nói ngược lại.
Thời Vũ lại không biết là, video đoạn phỏng vấn này lại bị đám người Tiền Đông Lâm lấy ra để cười nhạo Giang Khắc.
Lúc Tiền Đông Lâm cùng Từ Chu Diễn đến phòng làm việc của Giang Khắc, tâm tình hết sức sung sướng. Nhất là Tiền Đông Lâm, nụ cười của anh ta vô cùng xấu xa. Vừa mới ngồi xuống sofa, lịch trình của Giang Khắc đang đặt ở trên bàn, anh ta lập tức kéo qua.
“Ôi chao, Giang tổng bận rộn xong phải đi tập thể dục à. Vì để tăng cường sinh lực, duy trì tâm lý trẻ trung, hiểu rồi.” Tiền Đông Lâm nháy mắt về phía anh.
Giang Khắc nhìn về phía anh ta, “hừ” một tiếng: “Cậu ngứa đòn à?”
“Chậc chậc chậc, tính cách không tốt.” Tiền Đông Lâm không sợ chết mà trả lời.
Giang Khắc đang hút thuốc, nghe vậy cúi người dụi tàn thuốc vào gạt tàn, ngọn lửa đỏ tươi vụt tắt. Giọng anh có chút ghét bỏ: “Lưỡi cậu bị phỏng à? Có gì thì nói đi.”
Từ Chu Dễn đang hút một điếu thuốc, tro thuốc rơi xuống, anh khi lấy điện thoại di động ra, tìm video phỏng vấn, trực tiếp ném điện thoại di động cho Giang Khắc.
Vẻ mặt Giang Khắc nhàn nhạt, sau khi cầm lấy điện thoại, sau khi xem xong, trong vòng một phút, mặt anh đã đen như đáy nồi.
Từ Chu Diễn vỗ vỗ vai Giang Khắc, anh vô cùng thương cảm, bắt đầu nói nhảm an ủi người anh em nhà mình: “Không sao, cậu cũng chỉ lớn hơn em ấy năm tuổi thôi, bốn bỏ năm lên, nam lớn hơn ba, nhà ôm gạch vàng*.”
(*) Câu gốc bên Trung là 女大三抱金砖, nữ lớn hơn ba, nhà ôm gạch vàng; không phải nam. Đây là câu nói dân gian của người Hoa, khi tìm con dâu cho con mình, người bố luôn tìm một người lớn hơn con mình ba tuổi, vì người phụ nữ như vậy là người chín chắn, vững vàng và biết chăm lo cho người đàn ông của mình. Còn có ý nghĩa là hai người hơn ba tuổi thích hợp kết hôn, là một loại điềm lành, sống cả đời hạnh phúc.
“Anh ôm được gấp hai lần luôn nhé.” Tiền Đông Lâm giơ ngón cái LÊN.
“Cút.” Sắc mặt Giang Khắc lạnh lùng.
Tối hôm đó, Thời Vũ kết thúc công việc trở về nhà họ Thời ăn cơm. Dù sao thì ba Thời vẫn luôn nhắn tin gọi cô về nhà ăn cơm, Thời Vũ cũng nhớ ra mình lâu lắm rồi không có nhà thăm ông.
Vì tắc đường cộng thêm tan làm muộn nên lúc Thời Vũ về đến nhà là đã muộn rồi. Khi cô vừa bước vào cửa, một giọng nói ấm áp truyền đến:
“Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng về, cô chưa về đến nhà, ba cô không cho dọn cơm lên đâu.”
Thời Vũ cởi áo khoác ra đưa cho dì giúp việc rồi đi tới, cũng không để ý đến mẹ con Thịnh Lan, đến gần ba Thời rồi cô mới bắt đầu nịnh nọt: “Ba, đã nửa tháng con không gặp ba rồi, ba lại đẹp trai hơn trước nữa rồi.”
Ba Thời được cô dỗ dành thì cười híp cả mắt, vẫn không quên ra dáng của một người cha, ông xụ mặt nói: “Con bé này chỉ biết huyên thuyên, đi rửa tay nhanh ngồi xuống ăn cơm.”
Thời Vũ rửa tay xong, cô ngồi xuống bàn nhìn một hồi, tất cả món ăn trên bàn đều là món cô thích. Trong lòng Thời Vũ vui vẻ, cô gắp một miếng thịt kho Đông Pha cho ba Thời, nói: “Ba, bổ sung thêm chất, trẻ mãi không già”.
“Được rồi, Tiểu Vũ này, con ở bên ngoài đã quen chưa?” Ba Thời quan tâm nói.
“Rồi ạ, con gái ba giống kiểu ra ngoài sẽ chịu uất ức sao?” Thời Vũ cười híp mắt nói.
Thịnh Lan thấy hai ba con bọn họ mỗi người một câu, trong lòng không vui, bà ta lên tiếng nói: “Ăn cơm nhanh đi.”
Có thể hình dung, khuôn mặt Thời Vũ bây giờ tràn đầy gió xuân, còn Thời Gia Du có thể nói là ảm đạm không chút ánh sáng. Buổi biểu diễn dương cầm của cô ta lại cùng một ngày với buổi biểu diễn của Thời Vũ, so sánh tài năng tuyệt vời của Thời Vũ đêm đó, lại được lên hot search, buổi biểu diễn của Thời Gia Du được nhận xét là bình thường, thậm chí một phần ba số ghế đều là ghế trống.
Tết đang đến gần, trên bàn ăn mọi người bàn nhau đi đâu ăn Tết và chuyện thăm hỏi họ hàng. Thời Gia Du chọc cơm trong chén, sau sự việc lần trước cô bị ba Thời và Giang Khắc dạy dỗ, cô không dám nữa công khai đâm chọt Thời Vũ nữa, nhưng trong lòng cô ta vẫn luôn chán ghét cô em gái này.
Thời Gia Du dịu dàng nói: “Ba, chúng ta có thể đến thăm người bạn cũ của ông nội, ông Chu, được không, con nhớ khi còn bé ông ấy thường xuyên cho con kẹo.”
Ông nội đã qua đời trước khi Thời Vũ trở về nhà, người mà Thời Gia Du đang nói tới cô không biết là ai.
“Vẫn là Gia Du hiếu thảo.” Thịnh Lan khen ngợi.
“Còn có chú Trung của ngân hàng Trung Thành, lần trước ông ấy đã nhờ con dạy con gái ông ấy chơi piano.” Thời Gia Du nói.
Ba Thời gật đầu, ông nhấp một ngụm rượu: “Đúng là đã lâu không gặp Lão Trung, có thể tranh thủ dịp Tết này đi thăm ông ấy.”
…
Thời Vũ không biết ai trong số những người này, cô cảm thấy buồn chán nên lén nhắn tin cho Giang Khắc: 【Anh, năm nay anh đón Tết ở đâu vậy?】
【Nhà họ Giang.】 Giang Khắc trả lời.
Một giây sau, anh gửi đến một tin nhắn: 【Còn em?】
Thời Vũ gõ: 【Chắc là em về thị trấn Thanh Thủy thăm bà nội, em hơi nhớ bà rồi. Vậy là chúng ta có khoảng thời gian không được gặp nhau.】
…
Ngày hôm sau, trời mưa, không khí ẩm ướt. Thời Vũ đang nghỉ ngơi giữa sự kiện điện ảnh, cô gửi địa chỉ cho Giang Khắc, nhờ anh đến đón cô.
Kết quả là sau khi hoạt động kết thúc, Thời Vũ nhìn trái nhìn phải cũng không thấy xe của Giang Khắc, cô gọi điện thoại cũng không có người trả lời. Thời tiết âm u lạnh lẽo, Thời Vũ không có cách nào nên đã gửi một tin nhắn cho Giang Khắc: Ở đây lạnh quá, nếu anh không đến kịp thì cứ đến thẳng câu lạc bộ đi, em đón taxi bên này cũng được. 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thời Vũ gọi taxi từ ứng dụng gọi xe, may mắn là bên kia đã nhận đơn, xe còn đang ở gần đây.
Cái này cũng phần nào an ủi cô, trong cơn gió lạnh, cô quấn chiếc khăn choàng nhỏ trên người rồi vội vàng đi về hướng taxi.
Trên đường đi, Thời Vũ phàn nàn với Nguyễn Sơ Kinh, nói Giang Khắc tới trễ, còn không liên lạc được với mấy người khác.
Cô gái nhỏ bị cận thị nè, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở ven đường, không chút nghĩ ngợi mà ngồi vào.
Hơi ấm bên trong xe phả vào người cô, đúng lúc người chị em Nguyễn Sơ Kinh của cô gửi đến một tin nhắn thoại, Thời Vũ ấn nghe, trong loa phát một giọng nói: Tới trễ hả? Tớ lại không nghĩ tới Giang Khắc vậy mà thích làm bồ câu.
Thời Vũ nhìn về phía điện thoại “A” một tiếng, chóp mũi của cô vì lạnh mà đỏ lên, giọng có chút khàn,cô nói: “Không thể nào, Giang Khắc không làm mấy chuyện xấu xa như vậy đâu?”
Mấy ngày trước vừa mới để cô leo cây, không lẽ hôm nay lại thế.
Vừa nói xong câu này, Thời Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, cô không mảy may nhận ra bầu không khí bên trong xe đột nhiên đông cứng lại, áp suất không khí thấp đến đáng sợ.
Nguyễn Sơ Kinh nghe được câu này thiếu chút nữa trợn mắt lên, đã bị đối xử như vậy rồi còn che chở cho anh ta, cô định lý luận với Thời Vũ: “Nếu không thì sao, cậu đừng dung túng anh ta như vậy chứ.”
Thời Vũ suy nghĩ một chút, lông mi đen nhánh khẽ run, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không có, tớ chỉ nghĩ anh ấy bận quá, đến muộn đều là hợp tình hợp lý.”
“Dù sao cũng lớn tuổi, thân thể không được, không giúp được gì cũng bình thường thôi.”
Sau khi cô phát tin nhắn thoại này lên, Thời Vũ cảm thấy lạnh sống lưng, cơn gió u ám thổi qua, cô có chút chột dạ, sau đó cuối cùng cô cũng phát hiện có gì đó không đúng, cô lên xe ngồi lâu như vậy rồi, sao xe vẫn chưa chạy?
Thời Vũ đang muốn lên tiếng hỏi tài xế, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên xen vào, giọng điệu chậm rãi có chút hung hăng: “Không được ở đâu?”
Âm thanh này, Thời Vũ làm sao mà không biết giọng nói này là của ai. Thời Vũ xoay cổ sang một cách máy móc, cô bắt gặp một đôi mắt đen không đáy, tim cô co rút lại.
Xong rồi, trên đời này làm gì có người đàn ông nào nguyện ý nghe người khác nói mình không được chứ.
Một khi Thời Vũ ở trước mặt Giang Khắc, sự nhanh nhẹn thường ngày của cô đã biến mất, đầu óc trở nên trống rỗng, anh hỏi thế này thì cmn làm sao cô trả lời được. Nhưng bị đôi mắt đen của Giang Khắc dò xét, cô có chút sợ hãi, theo bản năng rụt về sau.
Một âm thanh hết sức mạnh mẽ lại thanh thúy vang lên trong không gian nhỏ hẹp.
“Anh lớn tuổi rồi, thân thể không được.”
“…”
Tám chữ này hàm ý rất rõ ràng, vừa có sức xâm nhập mạnh mẽ, giống như đang trả lời cho vấn đề vừa rồi của Giang Khắc. Trợ lý Trần ngồi ở ghế trước muốn cười nhưng lại không dám cười, kìm nén đến nỗi vành tai đỏ bừng.
Thời Vũ lúng túng đến mức cô ước ai đó đánh cô bất tỉnh tại chỗ để tránh khỏi cánh đồng Tu La tràng này.
(*) Tu La tràng: dịch theo nghĩa đen là “phi thiên”, nghĩa là “quả báo”, trong truyền thuyết Phật giáo, có nghĩa là “chiến trường bi thảm”.
“Em đợi anh lâu lắm rồi ấy, nhưng không đợi được ai đến, em còn gửi tin nhắn cho anh.” Thời Vũ đánh đòn phủ đầu.
“Đường đi có chút tắc, vừa rồi còn có một cuộc họp.” Giang Khắc thấp giọng giải thích.
“Vậy thì em tha thứ cho anh đó.” Thời Vũ mặt không đỏ, tim không đập nói.
Giang Khắc: “…”
Cũng may, Giang Khắc chỉ nhìn cô vài giây, anh không có ý định tính sổ, anh rời mắt khỏi Thời Vũ, anh nói, “Trợ lý Trần, lái xe đi.”
Chiếc xe vững vàng đi về phía trước, Giang Khắc ngồi ở đằng sau, chiếc iPad nằm trên đôi chân dài miên man với những đường nét rõ ràng của chiếc quần âu. Giọng nói trầm trầm của người đàn ông truyền đến, lúc đầu anh nói tiếng Anh sau đó chuyển sang tiếng Đức.
Giang Khắc nghiêm túc triển khai cuộc họp, những người bên cạnh cũng không ai dám ầm ĩ, chẳng qua là có một mùi thơm thoang thoảng bay đến người anh.
Giống như cà phê mocha yêu thích của anh, sữa trắng từ từ đổ vào mocha cô đặc, sau đó rắc bột chocolate, vừa thơm vừa mịn. Người kia tình cờ tỏa ra mùi hương ngọt ngào như vậy, rất nhẹ, giống như không khí, lặng lẽ cuốn lấy hơi thở của anh.
Rõ ràng Thời Vũ không làm gì, nhưng lại im lặng quấy nhiễu anh.
“Bốp” một tiếng, Giang Khắc tắt màn hình ipad, Thời Vũ đang ngồi bên cạnh rốt cuộc không nhịn được mà hắt hơi một cái. Ánh mắt Giang Khắc dừng ở trên người cô hai giây: “Em không lạnh sao?”
Hôm nay Thời Vũ cùng Giang Khắc đi tụ tập, cô thua mặt nào chứ về mặt xinh đẹp thì cô không thể thua được, cô quyết định mặc kệ thời tiết, mặc một chiếc váy màu đen tuyền, chiếc khăn choàng nhỏ khoác xung quanh căn bản không thể chịu được bao nhiêu gió.
Vừa rồi cô đứng bên ngoài, lạnh muốn đóng băng, bây giờ bởi vì da cô quá mỏng, cổ cùng chóp mũi của cô đã ửng đỏ, mắt cũng có chút đỏ, giống như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt.
“Không lạnh.” Mắt Thời Vũ hiện lên ý cười.
Nhưng mà ông trời lại muốn vạch trần Thời Vũ, vén bức màn giả vờ của cô lên, cô không ngừng hắt hơi, âm thanh còn lớn hơn vừa rồi, thậm chí không khí còn chứa đầy các phân tử cực nhỏ.
“…” Thời Vũ.
Thời Vũ tìm khăn giấy trong túi xách, cô còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em cũng không biết ai đang nghĩ đến em nữa.”
Tầm mắt Giang Khắc dừng lại trên đôi chân dài trông rất bắt mắt đang lộ ra của cô, làn da trắng như tuyết, lại còn mịn màng, ánh mắt anh dừng một hồi, sau đó thì thu lại. Chống khuỷu tay lên cửa kính xe, anh nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Một giây tiếp theo, cửa kính xe được hạ xuống, gió lạnh tràn vào, Thời Vũ lập tức rùng mình. Hai mắt Thời Vũ đỏ bừng, nhìn về phía anh cầu xin tha thứ: “Em lạnh!”
Giang Khắc lúc này mới nâng cửa kính xe lên, cũng dặn dò tài xế điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Thời Vũ cau mũi, chỉ trích anh: “Vừa rồi anh làm em lạnh như vậy.”
Giang Khắc vừa định nói nếu em mặc áo choàng quân đội, tuyết rơi cả ngày cũng không đông (lạnh) đến em, nhưng anh biết sau khi nói ra những lời này, Thời Vũ sẽ tiếp tục tranh luận với anh.
Anh chỉ có thể làm theo lời cô: “Thì sao?”
“Thì ——” Thời Vũ cười mi mắt cong cong, cùng lúc đó, cô đút tay vào túi người đàn ông, thuận thế kéo tay anh ta, “Làm như thế này sẽ không lạnh nữa.”
Tay của cô gái nhỏ quả thực rất lạnh, Giang Khắc cũng không ngăn cô lại, nhiệt độ trong xe tăng lên từng chút một, không biết là nhịp tim của ai, hai người bọn họ đều biết rõ ràng.
Đáng tiếc, khung cảnh ấm áp này kéo dài không được bao lâu, Giang Khắc đột nhiên nói: “Gần đây anh có xem đoạn phỏng vấn. Có một con mèo mắt trắng, ăn cơm nhà anh, dùng đồ nhà anh, sau khi xâm phạm đến anh trai, vừa mới xoay người đã nói mình thích đàn ông trẻ tuổi dịu dàng.”