Cuối tháng năm, những chú ve nằm trên tán lá rập rạp xanh mướt không ngừng kêu râm ran. Từng đợt nắng nóng ào ạt kéo đến, buổi chiều vốn dĩ đã dễ buồn ngủ, thời tiết như này lại khiến người ta càng thêm có chịu.
Sau khi học xong tiết đầu tiên của buổi chiều, bầu không khí trong lớp học sôi động trở lại. Giáo viên chủ nhiệm đặt một sấp bài tập thật dày lên bàn của nam sinh cuối lớp rồi rời đi.
Bạn nam kia đang rảnh rỗi nhàm chán, cậu uể oải đứng dậy bắt đầu phát bài tập. Nhưng mà, phần bài tập mà giáo viên giao cho mấy cậu học sinh cà lơ phất phơ vẫn có sự khác biệt.
Từng quyển bài tập bay loạn trên không trung, giọng của bạn học nam kia vang lên: “Trương Đình, Chu Phong, sách này —— nhanh lên!
“Cậu mà làm hỏng vở bài tập của tớ thì tớ không được hối tớ nộp bài tập nữa đâu đấy!”
Không khí trong phòng học ồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói giòn giã không ngừng vang lên, có mấy người đến căn tin mua nước lạnh, sau khi trở về thì cả người mồ hôi nhễ nhại. Thời Vũ nhàm chán nằm ở trên bàn, nửa bên mặt cô vì đè lên quyển truyện tranh mà hằn lên một vết đỏ, cô đeo một bên tai nghe, bên còn lại thì để lơ lửng giữa không trung.
“Thời Vũ, tiết thể dục sau, chúng ta đi xem nam sinh lớp bên cạnh chơi bóng rổ không?” Cô bạn ngồi bạn trước vỗ vỗ vai cô. Vừa mới đọc trang truyện tranh, đôi mắt đen nhánh của Thời Vũ khẽ chuyển động, cô ngẩng đầu lên, tiếp tục lật sang trang kế tiếp, cô lắc đầu: “Không đi đâu, tớ không có hứng thú, với lại trời nóng quá.”
Cô mới vừa cúi đầu xuống, chuẩn bị tiếp tục đọc truyện, bỗng nhiên có một đám người đi vào lớp bằng cửa sau.
Gò má của bạn nữ kia đỏ lên, giọng nói vô cùng kích động: “Đàn anh lớp mười hai mặc âu phục nhìn đẹp trai quá trời, so với mấy đứa lớp mình, bọn họ không so được.”
“Người đẹp trai nhất là học trưởng Giang Khắc, theo tớ biết thì hình như đây là lần đầu tiên anh ấy mặc âu phục, vai rộng chân dài, kết hợp với âu phục đẹp trai quá trời, huhuhu ——” Bạn nữ kia che mặt, vừa nói vừa nhớ lại.
Cô nghe được hai chữ “Giang Khắc” vô cùng chính xác. Cô gái nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, hàng mi đen dài chớp chớp, cô hỏi: “Âu phục hả?”
“Cậu không biết à? Hôm nay hình như là đại hội gì đó trước kỳ thi tuyển sinh đại học, hai lớp thực nghiệm của khối mười hai đều thống nhất đồng phục, nữ sinh mặc váy, nam sinh mặc âu phục, bọn họ muốn quay một bộ phim ngắn.”
“Thật đó, anh cậu đẹp trai lắm, lúc đi ngang qua tòa nhà Minh Đức, bọn tớ còn nhìn thấy một đám nữ sinh vây quanh xin chụp ảnh với anh ấy nữa đấy.”
Bạn nữ kia còn chưa nói xong, Thời Vũ chạy nhanh như một chú thỏ, “Vèo” một cái, cô biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Nửa câu “Nhưng mà học trưởng Giang đã lạnh lùng từ chối rồi” còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt lại vào trong.
Phòng học của Thời Vũ ở tầng năm, dãy phòng học của học sinh cấp ba thì lại ở tòa nhà khác, cô trực tiếp chạy xuống lầu.
Tim đập thình thịch, cảm giác hưng phấn xông lên tận não, ngay cả Thời Vũ cũng không biết sao mình lại kích động như vậy, có thể do đây là lần đầu tiên Giang Khắc mặc âu phục, cô cũng chưa từng thấy anh mặc âu phục bao giờ.
Càng nghĩ trong lòng cô càng nôn nóng, đang chạy đến lầu ba, Thời Vũ không để ý, chân trái đạp hụt một bậc thang, “Rầm” một tiếng, dường nhưng cô còn nghe được tiếng xương gãy.
Xong rồi.
Bạn học Lâm Cảnh Dương đang ôm quả bóng rổ, cùng các bạn khác vừa cười nói vừa đi xuống lầu, vô tình liếc mắt nhìn sang, cậu ném quả bóng rổ đang ôm trong ngực đi, cậu nhíu chặt mày rồi lao đến.
Cô ngã xuống đất, cả người vẫn còn đang bối rối, Thời Vũ cố gắng vịn tay vào tường đứng dậy nhưng vô ích, cô không còn một chút sức nào cả.
Ngay sau đó, tứ chi truyền đến cảm giác đau nhói, mắt cá chân cô đau buốt.
Mùi cỏ xanh dễ chịu xông lên chóp mũi, cùng lúc đó, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Thời Vũ? Cậu không sao chứ?”
“Trật mắt cá chân rồi.” Thời Vũ đau đến nỗi chỉ cần nói nhiều hơn một chữ cô cũng cảm thấy đau hơn.
Lâm Cảnh Dương gật đầu, giọng điệu có chút lo lắng: “Vậy tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé.”
“Làm phiền cậu rồi.” Thời Vũ hít một hơi, cô cố kìm nén nuốt nước mắt vào trong.
Lâm Cảnh Dương đi lên hai bước, cậu cúi người xuống, nói: “Đến đây, tớ cõng cậu.”
Thời Vũ hơi do dự, cô dừng lại một chút rồi nói: “Như vậy không được hay lắm, cậu dìu tớ là được rồi.”
Con người cô chính là như vậy, ở trước mặt người khác vừa lễ phép vừa khách khí, những việc có thể gây phiền toái cho người khác, cô nhất định sẽ không làm, nhưng khi ở trước mặt người nào đó, cô lại không phải như vậy.
Thích làm nũng, thích khóc nhè, thích giở tính trẻ con.
Khía cạnh này của cô, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
“Chân cậu đang bị thương, cậu định đi kiểu gì? Bây giờ cậu phải nhanh chóng đến phòng y tế, lỡ như tổn thương vào xương cốt rồi thì phiền lắm đấy.” Đôi mắt của Lâm Cảnh Dương trong suốt, ánh mắt lộ ra vẻ chân thành.
Cuối cùng, Thời Vũ cũng gật đầu.
Tòa nhà Minh Đức, phòng thay đồ trên tầng ba, học sinh khối mười hai đã quay xong đoạn phim ngắn, mọi người quay trở về phòng học chuẩn bị vào học, một số người vì mặc bộ âu phục quá dày nên bọn họ trở về phòng thay đồ để thay quần áo.
Giang Khắc đứng trước tủ, anh giơ tay cởi hai cúc áo rồi trực tiếp rút cà vạt xuống.
Giang Khắc lười không muốn nói thêm một chữ nào với Tiền Đông Lâm, anh cụp mắt cởi cúc áo, “Rầm” một tiếng, có người mở cửa bước vào, là Chu Lượng.
Tiền Đông Lâm lúc này đã mặc một chiếc áo thun, nhìn anh vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ mặt đầy ác ý mà nhìn người anh em nhà mình: “Này người anh em, mới vừa rồi cậu mặc âu phục đã câu được hồn của rất nhiều cô gái đấy, thế mà cậu không để ý đến ai à?”
Chu Lượng mở tủ ra, cậu lấy khăn ra lau mồ hôi trên cổ rồi liếc mắt nhìn Giang Khắc, cậu tùy ý nói một câu: “Thì ra em gái cậu có người mình thích rồi à? Thảo nào lần trước tớ nhờ cậu giúp tớ đưa thư tình, lúc đó suýt chút nữa cậu đánh tớ rồi, thì ra chuyện là như vậy.”
“Cái gì?” Động tác cởi cúc áo của Giang Khắc dừng lại, giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lùng, khiến người ta liên tưởng đến những viên đá vụn trong tủ lạnh.
“Mới vừa rồi ở dưới lầu, tớ nhìn thấy có một nam sinh cõng em gái cậu đấy, hình như là đi về hướng phòng y tế. Cậu nhóc đó vừa đi vừa dỗ dành em gái cậu, em gái cậu yêu sớm à?”
Giang Khắc cụp mi mắt xuống, anh không nói câu nào mà tiếp tục thay quần áo, áo sơ mi trắng bị nhét vào trong tủ quần áo, thoáng hiện ra đường nhân ngư cùng bờ vai rộng của anh.
Chu Lượng sửng sốt một giây.
Giang Khắc nhanh chóng thay xong quần áo, “Rầm” một tiếng, anh đóng tủ quần áo lại, lúc anh đi ngang qua Chu Lượng, anh nói một câu: “Có tôi ở đây, em ấy không thể nào yêu sớm.”
Thời Vũ nằm trên giường trong phòng y tế, cô mới vừa bó bột xong, bác sĩ của trường yêu cầu cô gọi người nhà đến đón, sau đó về nhà nghỉ ngơi một tuần rồi mới được đi học.
Thời Vũ nhận lấy điện thoại di động, cô thở dài một cái, cô nên gọi điện thoại cho ai bây giờ? Ba cô vẫn luôn bận rộn công việc, hơn nữa ông ấy còn đang đi công tác. Nếu mà gọi cho mẹ kế, cô lại không nhớ số điện thoại của tài xế nhà cô.
Cô gái nhỏ lo lắng đến mức mặt mày đều nhăn lại, rốt cuộc thì cô nên tìm ai bây giờ? Cảm xúc trong lòng Lâm Cảnh Dương khơi dậy, có chút lo lắng, cậu liếm môi nói: “Nếu không, tớ đưa… …”
“Anh! Sao anh lại tới đây!” Thời Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Cảnh Dương vẫn còn đang nghi ngời, mới vừa rồi cô còn mang vẻ mặt ủ rũ không vui, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt cô đã sáng lên, vẻ mặt vô cùng phấn chấn. Cậu nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của Thời Vũ.
Không xem thì không biết, vừa xem thì bị dọa cho giật mình.
Người đứng ở cửa hóa ra là học thần luôn được hạng nhất, học trưởng Giang, cậu lẩm bẩm trong lòng, người này còn được hạng nhất giải Olympic nữa kìa.
Giang Khắc đang mặc đồng phục, ống tay áo màu xanh, lông mày hơi cao, nước da trắng lạnh, đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng mà lại lạnh lùng quá, đôi mắt đen nhánh của anh nhướng lên, mang theo vẻ tức giận.
Anh đang nhìn Lâm Cảnh Dương.
Lâm Cảnh Dương bị anh nhìn, trong lòng cậu run lên, cậu lên tiếng, giọng hơi lắp bắp: “Thời Vũ, học trưởng là người nhà của cậu à.”
“Gần như là vậy.”
Thời Vũ cười híp mắt trả lời Lâm Cảnh Dương. Giang Khắc bước đến, anh để một hộp sữa chuối lên bàn, anh cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn bàn chân đang bó bột của Thời Vũ, anh lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao, anh hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lâm Cảnh Dương lúc này còn thật sự cho rằng anh đang hỏi giờ, cậu cố ý nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường, cậu trả lời theo phản xạ có điều kiện: “Ba giờ rưỡi.”
“Vậy sao cậu còn chưa đi học?!”
“Dạ dạ, đúng vậy, vậy bây giờ em lên lớp đây.” Lâm Cảnh Dương hoàn hồn lại, cậu vừa đi được hai bước muốn quay đầu lại nói gì đó, nhưng lại gặp phải khuôn mặt đang lạnh như tiền của anh trai Thời Vũ, cuối cùng cậu gãi đầu một cái rồi đi.
Người vừa rời đi, bầu không khí lạnh xuống hẳn. Thời Vũ ho khan một tiếng, cô đưa tay lên định cầm lấy hộp sữa chuối đang để trên bàn, cô hỏi: “Cái này là anh đặc biệt mua cho em à?”
Ánh mắt Giang Khắc hơi mất tự nhiên, anh nhàn nhạt trả lời: “Không phải, người khác tặng cho.”
“Ờ, vậy em không thèm.” Thời Vũ rút tay về, cô tức giận nói.
Chắc chắn là của cô gái nào thích anh tặng cho.
Giang Khắc không biết cô đang nghĩ lung tung cái gì, anh nhìn sang rồi hỏi: “Sao ngã vậy?”
“Đạp hụt cầu thang.”
“Vậy sao em không làm gãy chân còn lại luôn đi!” Giọng nói của Giang Khắc lạnh lùng như băng, nhưng lại mang mấy phần trách móc.
Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Khắc mới nhận ra mình sai rồi. Rõ ràng anh chỉ muốn quan tâm hỏi han cô, để sau này cô cẩn thận một chút, sao mà vừa mới mở miệng ra đã biến thành ý khác rồi?
Anh có chướng ngại.
Thời Vũ đang đau muốn chết, giờ lại bị Giang Khắc trách móc như vậy, tính nóng nảy của cô lại nổi lên, cô nói: “Bắt đầu từ bây giờ, anh đừng có nói chuyện với em nữa, ai nói chuyện trước thì người đó là chó.”
Hai người chính thức bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nhưng mà đối với Giang Khắc, Thời Vũ thực sự không thể ghét anh được. Giang Khắc giận thì giận, nhưng anh vẫn chăm sóc tốt cho cô, im lặng làm hết mọi việc.
Giang Khắc cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, vì chăm sóc cho Thời Vũ, anh cũng không trở về lớp học, anh xin nghỉ phép rồi rời khỏi trường.
Năm giờ chiều, ánh hoàng hôn trải dài xuống mặt đất. Thiếu niên có vóc người cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, tay đang dắt một chiếc xe đạp. Trên xe có một cô gái nhỏ đang ngồi, từ đầu đến cuối anh vững vàng đẩy xe đi về phía trước.
Cơn gió thổi qua, thổi vạt áo sơ mi của anh bay lên, lồi lên, giống như đang ẩn giấu hàng nghìn con chim bồ câu trắng đang tung cánh bay. Thời Vũ ngẩng đầu lên, ánh nắng màu cam phủ lên khuôn mặt góc cạnh của anh, lộ ra vẻ dịu dàng.
Ngay lúc này, Thời Vũ động lòng rồi.
Nhưng mà cô không thể nhận thua trước được.
Thời Vũ ở nhà nghỉ ngơi một tuần, mỗi buổi chiều, Giang Khắc đều mang cơm tối cùng với đề thi đến dạy kèm cho cô. Nhưng ngoại trừ lúc đang dạy kèm ra, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Mối quan hệ giữa hai người có sự đột phá là khoảng nửa tháng sau, Thời Vũ đã đi học bình thường trở lại, Giang Khắc vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, anh nhìn thấy Thời Vũ ở cách đó không xa.
Bên cạnh cô chính là cậu nhóc lần trước đưa cô đến phòng y tế, Lâm Cảnh Dương.
Giang Khắc nheo mắt nhìn sang, cậu nhóc đưa cho cô một hộp sữa bò, sau đó cậu đỏ mặt chạy đi. Muốn trách thì trách thị lực của Giang Khắc quá tốt, anh liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra đây là loại sữa mà lần trước khi đến phòng y tế anh đã đưa cho cô gái nhỏ.
Loại cảm giác đồ của mình người khác cướp đi, nỗi ghen tị trong lòng anh dần dần dâng lên. Giang Khắc thậm chí còn không thèm cân nhắc, anh trực tiếp gọi Thời Vũ qua.
Cô gái nhỏ nghe thấy có người gọi mình, mang vẻ mặt nghi ngờ đi đến trước mặt anh, Giang Khắc nhìn chằm chằm hộp sữa bò cô đang cầm trong tay, giọng nói trầm trầm, anh hỏi: “Em thích uống sữa vị táo từ bao giờ thế?”
Thời Vũ ngây ngốc mất ba giây mới nhận ra Giang Khắc đang chủ động nói chuyện với cô, ánh mắt cô sáng lên: ” Được rồi, là anh nói chuyện trước đấy nhé!”
Giang Khắc thở dài, anh bất lực trước cung phản xạ của cô. Anh còn tưởng rằng, ngay từ ngày mà anh chở cô về.
Cô đã biết anh đang nhận thua rồi chứ.
“Đúng vậy, anh là chó.” Giang Khắc thỏa hiệp, giọng nói còn mang theo vẻ cưng chiều.
“Vậy em trả lời câu hỏi trước đó của anh nhé, em vẫn chỉ thích uống sữa vị chuối thôi.” Cô gái nhỏ mỉm cười.
Giang Khắc thở phào nhẹ nhõm, anh vừa định lên tiếng, Thời Vũ đã kéo lấy tay anh, nhìn cô có chút ngượng ngùng: “Anh, em nói cho anh nghe một bí mật nhé, thật ra hôm đó em bị ngã là vì em muốn chạy đến xem dáng vẻ lúc anh mặc âu phục. Lúc đó em sợ anh cười vào mặt em nên mới không nói.”
“Ai mà biết được, chân bị thương đã đành, còn bỏ lỡ lần đầu tiên anh mặc âu phục.” Thời Vũ đau khổ nói.
Giang Khắc đưa tay lên xoa xoa tóc cô, giọng nói nhàn nhạt, anh giống như đang đưa ra một lời cam kết: “Sau này lại có cơ hội.”
Mỗi giai đoạn trong cuộc đời anh, em đều có thể chứng kiến tham dự, bầu trời hôm nay, tiếng gió thoảng bên tai, hoa nở rộ ven đường, mùa hè vô tận này làm chứng.