Đội bóng rổ lớp ba bây giờ có chủ lực, đi trên đường cũng tự tin lên hẳn.
Triệu Tiểu Nguyệt cấp tốc thành lập một đội cổ vũ, cũng nhanh chóng lên mạng lựa chọn đặt mua đồng phục cổ vũ đẹp mắt.
Thư Lâm cảm thấy cô đã quá tích cực: “Lỡ đâu lớp mình bị loại thì mấy cái này có dùng được đâu.”
“Cậu không hiểu!” Triệu Tiểu Nguyệt bí hiểm nhìn bạn tốt: “Cậu không để ý hai trận bóng vừa rồi có rất nhiều người đến xem sao? Cậu nghĩ bọn họ đến vì muốn xem thi đấu chắc?”
Đương nhiên không phải!
Trận nào có trai đẹp, ắt sẽ có khán giả.
Nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn biết chơi bóng rổ, đây chẳng phải là tiêu chuẩn nhân vật chính của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường sao, cực kỳ thu hút đối với nhóm những bạn gái mới lớn hay mơ mộng đó.
Nơi nào có nhiều nữ, ắt sẽ có nhiều nam, và khi có nhiều nam, cơ hội của các cô càng lớn.
Thư Lâm không ngờ chuyện này lại có lý do ngoằn ngoèo mười tám khúc cua như thế.
Triệu Tiểu Nguyệt trìu mến vuốt ve đầu chó của Thư Lâm: “Tiểu Lâm ngoan, mượn bạn cùng bàn của cậu dùng một chút, coi như thương xót chúng tớ nhé.”
Quay lại, Thư Lâm bán Triệu Tiểu Nguyệt: “Bọn họ nhìn trúng cơ thể của cậu.”
Cố Lăng Tuyệt đang uống nước xém chút nữa bị sặc, buồn cười nhìn bạn nhỏ: “Học cái này đâu vậy.”
“Dù sao thì…” Thư Lâm chọc chọc vào vai hắn: “Bé thỏ trắng đang bị nhìn chằm chằm này, tự chú ý bản thân đi.”
Cố Lăng Tuyệt nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, nghĩ thầm.
Bé thỏ trắng không phải là hắn.
Mà là Thư Lâm.
Hắn muốn hầm con thỏ nhỏ này.
Sau trận khởi động phải đợi một lúc nữa mới đấu chính thức, trước đó coi như là thăm dò đối thủ.
Lớp ba khí thế ngất trời, chưa bao lâu đã đứng đầu các lớp.
Thư Lâm cùng vài ban cán sự khác đi phát đồng phục mùa đông mới, thỉnh thoảng sẽ có vài bạn lớp cạnh đến tán gẫu đôi câu.
“Vậy đội các cậu có dự bị hả?”
“Ừ, là Kỉ Manh Manh.”
“A, có phải là lớp phó lớp cậu không? Con gái cũng vào được á?”
“Thầy nói có thể.”
“Giỏi thật đấy.”
Kỉ Manh Manh ở một bên đã nghe thấy hết, cô quay lại mỉm cười ngọt ngào.
Cán bộ lớp khác nhất thời rung động, thiếu chút nữa quên rằng người này chính là nữ kim cương sân bóng.
Phòng nhận đồng phục vô cùng náo nhiệt, duy chỉ có lớp bảy là lặng ngắt như tờ.
Họ là lớp mạnh về thể thao, không phải ngẫu nhiên mà họ đại diện trường ra sân thi đấu. Tuy rằng lớp ba có một Cố Lăng Tuyệt, nhưng bóng rổ không phải trò chơi cá nhân, bọn họ cũng không để vào mắt.
Nhưng dù sao cũng là thiếu niên, tâm tính chưa đủ trưởng thành, hiểu là một chuyện, còn phục hay không lại là một chuyện khác.
Hơn nữa, kể từ khi danh hiệu đứng đầu bị Cố Lăng Tuyệt thay thế, giữa lớp ba và lớp bảy bắt đầu có một số dấu hiệu tranh chấp nhau.
Tính háo thắng của thiếu niên chợt đến, nhưng có thể kéo dài rất lâu.
Sau khi đồng phục học sinh mùa đông được phát ra, Thư Lâm lập tức hối Cố Lăng Tuyệt mau mau mặc vào.
“Nếu không vừa thì có thể đổi, đợi đến mùa đông lạnh thì đổi không kịp đâu.”
Đồng phục mùa đông lấy màu đen làm màu chủ đạo, trên tay áo có một đường vân dạ quang màu vàng, vào chỗ tối sẽ sáng lên, buổi tối đi ra ngoài sẽ giống như vệt sáng đang nhảy nhót.
Đồng phục Tam Trung xấu nổi tiếng toàn thành phố.
Người qua đường có thể sẽ không nhận ra đồng phục của một trường nào đó, nhưng Tam Trung chắc chắn là trường hợp đặc biệt, xấu mà không tự biết.
Cố Lăng Tuyệt dở khóc dở cười, uy hiếp cậu: “Phải xem tâm trạng đã.”
Nói thì nói thế thôi, chứ lực nắm dưới tay đã nhẹ đi không ít.
Thể lực của Thư Lâm quả thực không tốt lắm, gập được hơn hai mươi cái đã mệt đến mức không muốn dậy, Triệu Tiểu Nguyệt bên cạnh thì đã đếm đến ba mươi rồi.
Cố Lăng Tuyệt dụ dỗ: “Đủ ba mươi, cuối tuần dẫn cậu đi ăn lẩu Xuyến Xuyến.”
Thư Lâm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Hai bữa.”
Cố Lăng Tuyệt không bị lay động: “Một, không thích thì thôi.”
Thư Lâm dùng chân đạp hắn.
Chẳng qua cậu đang bị đè, không thể dùng nhiều lực nên chỉ có thể cố gắng ấn bụi bặm từ đế giày lên áo của bạn cùng bàn.
Vẻ mặt Cố Lăng Tuyệt tối sầm lại.
Hắn nghĩ, sớm muộn gì cũng phải tìm cách trừng phạt bạn nhỏ thôi.
Qua thời gian tự do hoạt động, Thư Lâm lập tức chạy biến, cậu muốn cho Cố Lăng Tuyệt một bài học nhỏ.
Ít nhất là mười phút… Không, cậu sẽ lơ bạn cùng bàn hai mươi phút.
Dù có dỗ cũng không mềm lòng!
Cố Lăng Tuyệt bị đội bóng rổ của lớp chặn lại, chỉ có thể nắm bắt thời gian dặn dò cậu: “Mới vận động xong không được ăn đồ lạnh!”
Thư Lâm quay đầu mặc kệ hắn.
Khi mọi người đã đi hết, cậu lập tức chạy đến căn tin mở tủ đông.
Hơi lạnh phả vào mặt, Thư Lâm nhìn một hồi, lại đóng tủ lại.
“Ông chủ, một chai nước khoáng thường.” Lúc quét mã thanh toán, cậu xóa số tiền vừa nhập, nói: “Lấy cháu hai chai nha.”
Thư Lâm cầm hai chai nước trở về phòng.
Lúc này các lớp khác đã vào học, ngoại trừ giọng đọc diễn cảm của giáo viên, không hiểu sao cậu cảm thấy có chút trống vắng.
Cậu đặt một chai lên bàn Cố Lăng Tuyệt, một chai cầm trong tay, thầm nghĩ chơi với Cố Lăng Tuyệt thật vui.
Đang định ngồi vào chỗ thì bỗng nhiên bị một đống màu đen ở dưới ghế thu hút.
Thư Lâm cúi người nhặt lên, bĩu môi, “Củ cà rốt to xác Cố Lăng Tuyệt, đồng phục cũng không để cho cẩn thận…”
Sau đó thanh âm ngưng bặt.
Áo của bộ đồng phục mùa đông mới toanh đã bị thứ gì đó sắc nhọn cào rách, một vết thật dài kéo từ ngực thẳng xuống vạt áo.
Cậu xoay người, đằng sau có những dấu chân bẩn hỗn loạn.
Trong lòng Thư Lâm bừng lên lửa.
…
Khi Cố Lăng Tuyệt trở lại lớp học, Thư Lâm đang nằm trên bàn, như thể đang ngủ, chỉ có phần sau gáy lộ ra, tóc mềm mại xõa xuống.
Thư Lâm dụi dụi, tìm đại một lý do: “Ngáp nhiều chảy nước mắt.”
Cố Lăng Tuyệt nắm lấy tay cậu không cho dụi lung tung, hắn tìm khăn tay xoa cho bạn nhỏ.
Thư Lâm nói dối.
Cậu xấu hổ không dám nói cho Cố Lăng Tuyệt biết mình tức đến khóc, như vậy rất không đàn ông.
Cậu nói: “Cố Lăng Tuyệt, tan học chúng ta cùng về đi.”
Cố Lăng Tuyệt nhìn qua.
Không biết có phải lỗi giác của Thư Lâm không, nhưng cậu cứ cảm thấy bạn cùng bàn nhìn thấu gì rồi.
Cuối cùng hắn vẫn không nói gì, chỉ cười: “Không phải ngày nào cũng về cùng nhau sao.”
Thư Lâm ‘ừ ừ’ hai tiếng, trước sau như một lại bắt đầu giở trò xấu: “Hôm nay khác chứ, cậu phải xách túi đồng phục giúp tớ nữa, cái này nặng quá, tớ không xách đâu.”
Cố Lăng Tuyệt nhịn không được nhéo má bạn nhỏ: “Ừ.”
Hôm nay đến phiên Thư Lâm trực nhật, hết giờ cũng chưa thể về ngay.
Cố Lăng Tuyệt bị cậu lôi kéo trực cùng.
Khi hai người làm xong, trời đã ngả chiều tà.
Thư Lâm vừa ăn cướp vừa la làng: “Cậu chậm quá, lát nữa không kịp bắt xe về tớ cũng mặc kệ đó.”
Cố Lăng Tuyệt xách gói đồng phục của hai người trong tay, lơ đễnh đáp một tiếng.
Cả hai sánh bước ra khỏi trường, chầm chậm bước đến trạm xe Cố Lăng Tuyệt thường chờ, cùng nhau đợi xe tới.
Cố Lăng Tuyệt thấy lạ nhìn sang: “Sao còn chưa về?”
Thư Lâm đang chơi điện thoại thuận miệng nói: “Hôm nay muốn nhìn cậu về trước, phải nhìn một lần chứ.”
Bạn cùng bàn im lặng, hắn bước lên, che khuất nắng chiều cho bạn nhỏ.
Thư Lâm lướt một hồi vẫn không thấy gì hay ho, mắt bất giác nhìn vào hai túi đựng đồng phục.
Đồng phục mùa đông được đóng gói trong những chiếc túi lớn giống nhau, nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy gì.
Cậu nhìn một lúc, cũng không dám nhìn quá lâu, yên lặng dời tầm mắt.
Chuyến xe của Cố Lăng Tuyệt đã đến, Thư Lâm nhanh chóng lấy túi của mình, sau đó giục Cố Lăng Tuyệt lên xe: “Cậu đi nhanh lên, cái xe này cũng rề rà giống cậu vậy, về nhà còn làm bài tập nữa.”
Cố Lăng Tuyệt cảm thấy hôm nay Thư Lâm nói chuyện có chút không bình thường.
Mày hắn khẽ chau, nhưng cũng nhanh chóng giãn trở lại, “Đến nơi sẽ nhắn cậu.”
Thư Lâm vừa về đã lập tức đi thẳng đến nhà kính trồng hoa, dì Phương bảo mẹ đang ở đó.
Trước kia Lý Tuệ Vân từng là nữ công nhân trong nhà máy dệt, bà may vá rất giỏi, đó cũng là nền tảng để vợ chồng bà khởi nghiệp làm giàu.
Quần áo có rách rưới đến đâu, qua tay bà cũng có thể tỏa sáng.
Thấy con trai đi học về, Lý Tuệ Vân dịu dàng mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi thì con trai đã xách theo túi đồ ‘bạch bạch bạch’ chạy tới, lấy ra một bộ đồng phục học sinh.
Sau đó cậu nói: “Mẹ, cái này bị hỏng rồi, mẹ sửa lại giúp con với nhé?”
Lý Tuệ Vân rũ đồ nhìn qua, khóe mắt nhịn không được trợn tròn tức giận.
“Sao lại thế này?”
Thư Lâm không nói dối bà: “Là đồ của bạn con, nhưng không biết là ai làm nữa, có thể sửa lại được không mẹ?”
Cậu cẩn thận, cố ý giấu tên.
“Sửa thì sửa được…” Lý Tuệ Vân khó hiểu: “Nhưng sao con lại cầm về?”
Thư Lâm ấp úng một hồi, rốt cuộc thành thật nói: “Tự con cố ý đem về, cậu ấy không biết.”
“Sao lại làm vậy?”
Thư Lâm cụp mắt xuống: “Không muốn để cậu ấy biết, dù cậu ấy có đem về thì cũng không ai sửa.”