Sau khi Hàn Tử Phi nghe được tin tức Hứa Thế Minh sắp về nhà, ăn cơm xong liền đặt bát đũa xuống, lòng nóng như lửa đốt chạy tới nhà hàng xóm tìm Thẩm Mộ Thanh, hỏi Thẩm Mộ Thanh có biết chuyện này hay không.
Thẩm Mộ Thanh đang đọc truyện trước khi ngủ cho con trai Hứa Địch, Hứa Địch đã ngái ngủ. Cô ấy đang chỉnh góc chăn cho Hứa Địch, Hàn Tử Phi cộc cằn xông tới, trực tiếp làm Hứa Địch đang nửa tỉnh nửa mê giật mình tỉnh giấc.
Thẩm Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mặt mày Hàn Tử Phi lộ ra vẻ lúng túng.
Thẩm Mộ Thanh tiếp tục ru Hứa Địch đi ngủ, hai người tới phòng sách, đóng chặt cửa nói chuyện.
Bản Sắc, phân đoạn 35, cảnh 2, lần 1, diễn!"
Thẩm Mộ Thanh buông quyển sách truyện xuống, đặt ngay ngắn trêи tủ đầu giường, khom lưng đắp chăn cho Hứa Địch xong liền đứng dậy, vừa đưa tay xoa gáy đau nhức, vừa đi ra ngoài. Đến cửa, Hàn Tử Phi lấy tay cô ấy, nắm vào trong tay, một tay còn lại đóng cửa phòng ngủ lại.
Trong phòng sách, ánh đèn yếu ớt.
Hàn Tử Phi ấn Thẩm Mộ Thanh xuống ghế trước bàn làm việc, hai tay đặt trêи vai cô ấy, dịu dàng mát xa, làm dịu cơ đau nhức trêи vai và cổ.
"Hứa Thế Minh sắp chuyển về rồi ạ?"
Thẩm Mộ Thanh khẽ ừ một tiếng, tay vô thức đặt lên mu bàn tay đang đặt trêи vai của cô ấy, nắm chặt.
Hàn Tử Phi dừng động tác mát xa lại, nắm lấy tay Thẩm Mộ Thanh, cô vòng tới trước mặt cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, dịu dàng nói: "Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên chị."
"Tôi không sợ."
Thẩm Mộ Thanh chầm chậm kê trán lên mu bàn tay của cô.
"Tôi muốn ở bên em mãi mãi."
...
Bản Sắc, phân đoạn 35, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Phòng bếp tỏa ra hương thơm của cơm canh, cách một bức tường cũng có thể ngửi thấy.
Nhà kế bên lạnh lẽo đột nhiên ồn ào.
Hứa Thế Minh cõng con trai trêи vai, mặt mày tươi cười, đi qua đi lại trong sân nhà trồng cây hoa phượng, hai tay Hứa Địch nắm lấy vành tai dày của bố, vui vẻ gọi từng tiếng "bố", "bố", rồi cười khúc khích.
"Ăn cơm thôi." Thẩm Mộ Thanh ở bên cửa gọi lên, ánh mắt lướt qua một tia phức tạp.
Hứa Thế Minh nhìn sang, khuôn mặt nho nhã ấm áp nở một nụ cười: "Tới đây." Anh ta đặt con trai xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương, cùng đi về phía Thẩm Mộ Thanh.
Anh ta đi tới trước cửa, đang muốn cười cười ôm lấy bờ vai của Thẩm Mộ Thanh, đối phương nhân lúc anh ta đưa tay ra liền lặng lẽ tránh đi, nhàn nhạt nói: "Cơm canh sắp nguội cả rồi."
Hứa Thế Minh ngẩn ra, lập tức nói: "Ừ." Anh ta nói, "Vất vả cho em rồi."
Bước chân của Thẩm Mộ Thanh không ngừng lại.
Đây là cảnh tượng hòa thuận một ngày như mọi ngày xuất hiện rất lâu về trước, vợ chồng yêu thương, kính trọng lẫn nhau, gia đình hòa thuận, người người ngưỡng mộ, nhưng những chuyện từng xảy ra đã trở thành vết rạn, Hứa Thế Minh muốn hàn gắn lại vết rạn này, anh ta cũng nghĩ rằng có thể hàn gắn thật tốt.
Hứa Thế Minh rửa tay xong ngồi vào bàn, cầm đũa lên, khẽ nói: "Xin lỗi, Mộ Thanh, sau này anh sẽ không thế nữa."
Thẩm Mộ Thanh cúi đầu bưng bát cơm lên, không nhìn anh ta: "Ăn cơm đi."
"Mộ Thanh..." Hứa Thế Minh đặt đũa xuống, nắm lấy tay Thẩm Mộ Thanh.
Lòng bàn tay của đàn ông thô kệch to rộng, hoàn toàn khác hẳn với sự mềm mại ấm áp của phụ nữ khi tiếp xúc với mu bàn tay, cô ấy mâu thuẫn, bài xích, thậm chí còn cảm thấy phản cảm, Thẩm Mộ Thanh gắng sức nhẫn nại, dần dần rút tay mình khỏi trói buộc của người đàn ông kia, đầu ngón tay khẽ run lên, trong giọng nói còn có một tia kìm nén: "Ăn cơm đi."
Hứa Thế Minh tạm thời bỏ qua.
Bát đũa chạm nhau.
Thẩm Mộ Thanh dọn dẹp nhà bếp, Hứa Thế Minh tiếp tục chơi với con trong sân nhà. Thẩm Mộ Thanh xắn tay áo lên, cúi mặt nhìn sợi dây màu đỏ trêи cổ tay, đích thân Hàn Tử Phi bện cho cô ấy, nói là bảo vệ bình an.
Thẩm Mộ Thanh lau khô nước trêи tay, nắm lấy sợi dây đỏ đeo trêи cổ tay, dường như như thế sẽ có được dũng cảm vô tận. Cô ấy đi ra sân, gọi người đàn ông đang quay lưng với cô ấy, âm thanh trầm ngâm lạnh lẽo: "Thế Minh, em có chuyện muốn nói với anh."
Hứa Thế Minh quay đầu.
Ống kính kéo xa, đổi cảnh, một cành phượng đỏ trong sân vườn rủ xuống theo mép cửa sổ gỗ lê vàng.
Trong phòng sách.
Thẩm Mộ Thanh nhìn người chồng trước mặt, ánh mắt kiên định, thốt ra từng chữ từng chữ.