Hàn Tử Phi làm xong tất cả, khẽ cong môi lên, mang theo nụ cười nhắm mắt, rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Máy bay rơi xuống mặt biển, ngọn lửa bùng lên ngút trời.
________________________________
Chương 18: Mãi mãi tuổi 22
Ngõ Dương Tây, mặt trời lên cao, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên từng gia đình, những dáng vẻ bình yên lúc này.
Hứa Địch chỉ vào giữa khay sứ trắng, nũng nịu nói: "Mẹ, con muốn ăn thêm bánh bao."
Thẩm Mộ Thanh dịu dàng cười cười, gắp cho con trai một chiếc.
Gia đình Thẩm Mộ Thanh đang ăn sáng, tivi đang bật, đúng lúc chiếu tin tức thời sự buổi sáng, âm thanh của nữ phát thanh viên trong tin tức mang theo một chút đau buồn: "Vào 6 giờ chiều ngày hôm qua, chuyến bay số hiệu AU102XX cất cánh từ Mexico tới thành phố N xảy ra sự cố, rơi xuống biển Thái Bình Dương, hiện tại chưa rõ tình hình thương vong, những người liên quan đang xuất phát tới hiện trường làm công tác cứu hộ trục vớt, nguyên nhân sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra, xin mọi người tiếp tục theo dõi."
Hình ảnh trên tivi chuyển tới nơi xảy ra sự cố, trên mặt biển là những mảnh vỡ máy bay trôi nổi cùng ngọn lửa bùng cháy rừng rực, giống như có thể đốt cháy bầu trời, cả khoảng trời đều nhuộm lên màu đỏ, tang thương mà tráng lệ.
Hứa Thế Minh nhăn mày nói: "Lửa cháy to thế kia, còn ai có thể sống sót không?"
Anh ta lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc quá, không biết bao nhiêu gia đình sẽ tan vỡ, ngay cả thi thể cũng không còn."
Đột nhiên trong lòng Thẩm Mộ Thanh hoảng hốt, không đợi cô ấy tìm ra lí do, nhà hàng xóm đột nhiên truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết, Thẩm Mộ Thanh bỗng dưng run lên, lông tơ sau gáy dựng đứng, men theo âm thanh ra ngoài, xông tới nhà họ Hàn cách vách.
Mẹ Hàn quỳ trên mặt đất, đập lên ngực mình, khóc lóc nói: "Con gái của tôi!"
Bố Hàn ở bên cạnh đỏ vành mắt.
Trên ti vi vẫn đang phát lại bản tin buổi sáng.
Tim gan Thẩm Mộ Thanh cạch một tiếng, giống như cẩn thận nhỏ tiếng hỏi: "Sao thế ạ?"
Bố Hàn nhắm mắt, rơi lệ: "Tiểu Phi... Tiểu Phi ở trên chuyến bay kia."
Đầu óc Thẩm Mộ Thanh ù ù, đột nhiên trống rỗng.
Mẹ Hàn khóc tới xé gan xé phổi, bóng lưng thẳng tắp của bố Hàn chầm chậm khom xuống, quỳ bên cạnh vợ mình, miễn cưỡng nghẹn ngào an ủi nói: "Bên cảnh sát nói còn đang trục vớt hiện trường, không chừng Tiểu Phi không có chuyện gì đâu?"
Mẹ Hàn nhào vào lòng chồng mình, gào khóc thật to.
Bọn họ đều biết, không có khả năng sống sót.
Thẩm Mộ Thanh chỉ ngây người đứng đó, giống như cả người bị hút mất linh hồn, không có một tơ một hào cảm xúc.
Qua mấy ngày mấy đêm cứu hộ trục vớt, toàn bộ chuyến bay 264 người bao gồm cả phi hành đoàn và hành khách, số người tử nạn 264 người, không ai sống sót. Hạ cánh khẩn cấp thất bại, dẫn tới phát nổ và hỏa hoạn, thi thể của Hàn Tử Phi không còn, chỉ lênh đênh trên mặt biển nơi xa xôi, nhưng tìm được một chiếc bình kim loại cháy đen.
May mắn thay di thư và tiêu bản bươm bướm bên trong vẫn được bảo vệ hoàn hảo.
Trong nắp bình còn khắc tên của Hàn Tử Phi, không bao lâu được phía cảnh sát gửi tới ngõ Dương Tây. Nhà họ Hàn dâng lên linh đường, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, màu trắng phủ đầy mắt, ngày đêm vang lên tiếng kèn đám ma, giữa linh đường là bức ảnh đen trắng của Hàn Tử Phi, nụ cười xán lạn, vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi hai của cô.
Di thư chuyển tới tay Thẩm Mộ Thanh.
Mẹ Hàn giống như già hơn mười tuổi, đem đồ cho cô ấy rồi rời đi.
Thẩm Mộ Thanh rất bình tĩnh mở tờ di thư không ngay ngắn ấy ra, rất bình tĩnh nhìn từng chữ từng chữ, nét bút xiêu vẹo, cố gắng quan sát mới có thể phân biệt rõ.
Gửi Thẩm Mộ Thanh:
Phải vui vẻ.
Phía cuối là một mặt cười, mặt cười vẽ rất sơ sài, rất xấu, nét bút cuối cùng vẽ lệch, nét bút đi một đường thẳng, khóe miệng kéo dài, có chút hài hước.
Cô ấy vuốt thẳng tờ di thư này, ngay ngắn, vô cùng cẩn thận, góc cạnh bằng phẳng giống như có chứng cưỡng bách, đặt cùng tiêu bản bươm bướm, cho vào trong hộp gỗ, khóa lại.
Chưa từng nhìn lại.
Cô ấy không muốn nghe, không muốn đọc, cất đi, giống như có thể làm như mọi thứ chưa từng xảy ra.
"Đầu thất" Hàn Tử Phi, một mình Thẩm Mộ Thanh đến nhà họ Hàn cúng giỗ. Cô ấy cầm ba nén hương, đốt lên, im lặng chăm chú nhìn bức ảnh đen trắng giữa linh đường, rất kì lạ, cô ấy vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến trái tim không hề nổi một gợn sóng.
Thậm chí cô ấy còn cong khóe môi, khẽ cười một cái.
Đây là vở kịch ác ý của ai đây? Hay là một cơn ác mộng quá đỗi dai dẳng?
Thật là không thú vị chút nào.
Sao còn chưa tỉnh?
Cô ấy và thính giác tách biệt thế giới đột nhiên xuất hiện một tiếng ồn, Thẩm Mộ Thanh phản ứng chậm chạp quay mặt sang, lập tức đầu óc cô ấy nặng nề lệch về một bên, trong miệng nếm được vị máu tươi nhàn nhạt.
Âm thanh của mẹ Hàn giống như từ ngoài bầu trời tới, từ đầu tới cuối không có chút thân thiết.
Nước mắt bà ngập vành mắt, tròng mắt đỏ rực, âm thanh run rẩy chỉ trích, nói: "Nếu không phải là cô, con bé căn bản sẽ không tới Mexico ngắm bướm, cô còn cười được nữa sao? Cô còn có trái tim không?"
"Thẩm Mộ Thanh, tôi muốn cô trả lại mạng con gái cho tôi!"
Thẩm Mộ Thanh hoang mang nghĩ: Bà ấy đang nói cái gì? Sao mình nghe không hiểu?
Cô ấy bị đẩy ngã xuống đất, mẹ Hàn giống như nổi điên nhào tới, vô cùng cuồng loạn, hai tay bóp chặt lấy cổ cô ấy.
Thẩm Mộ Thanh không phản kháng, thậm chí không giãy giụa, chỉ ngây ra chứng kiến mọi việc trước mắt.
Mấy người lên trước kéo mẹ Hàn ra, hỗn loạn, hỗn loạn trước giờ chưa từng thấy, bàn ghế ngã đổ thành một mảng.
Thẩm Mộ Thanh bị đuổi ra khỏi linh đường, bộ xường xám sạch sẽ chỉnh tề nhuộm lên vết bẩn, tóc dài hỗn loạn, một bên má sưng phồng, khóe môi rách ra rướm vết máu.
Bố Hàn giữ lấy vợ mình đang khóc tới đứt hơi, sắc mặt tím tái, nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt răng ra sức kìm nén, lạnh giọng nói với Thẩm Mộ Thanh đứng ở trước cửa: "Chỗ này không chào đón cô, sau này đừng đến đây nữa."