Cô không biết nữ giả nam cái gì, cô cũng không biết huấn luyện quân đội quái quỷ gì cả, điều duy nhất cô biết đến chính là —— cô còn sống!
Cảm giác đau đớn nơi gáy luôn nhắc nhở sự thật Tần Man cô còn sống!
Như vậy, đã còn sống, thì không có lý do giữ lại tên phản đồ Trang Dã này.
Cô muốn trở về, cô nhất định phải bất chấp hết tất cả quay về đi giết tên phản đồ kia!
Nhưng đáng tiếc là, cô vừa mới lao ra cửa, trước mắt choáng váng làm cho dưới chân của cô lảo đảo một cái, khiến cơ thể cô nghiêng một cái, liền trực tiếp ngã xuống đất.
Người đàn ông đuổi theo tới sau lưng liền vội vàng túm lấy cô, đồng thời kéo cô trở về: “Cô đang làm gì! Với cơ thể bây giờ của cô, bác sĩ nói nhất định phải nằm yên mấy tiếng mới được!"
Nói xong định chuẩn bị túm cô trở về trong phòng bệnh.
Nhưng Tần Man lại đứng ở nơi đó, nhìn qua phía trước, trực tiếp tránh thoát mà nói: "Buông tay."
Người đàn ông kia túm lấy cánh tay của cô, nhẫn nại nói: "Cùng tôi trở về."
"Thả tôi ra." Tần Man nhấn mạnh lần nữa.
Đáng tiếc, đối phương cũng không hề để ý, chỉ túm cô đi đến trong bệnh viện: “Đừng làm loạn nữa, Tần Man."
Tần Man vốn cũng bởi vì trả thù mà có sát ý mãnh liệt bị anh ta ba lần bốn lượt lôi kéo, rốt cục đã mất đi tính nhẫn nại.
Cô vung một cái hất tay của đối phương, mặt mày sầm sì mang theo lệ khí: “Tôi nói thả tôi ra, điếc à!"
Đối phương hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ dùng sức lớn như vậy, thậm chí còn nói ra những lời này, thần sắc không khỏi cũng có chút biến hóa: “Tần Man, cô đừng tưởng rằng trong cô có một chữ Tần thì có thể điêu ngoa tùy hứng như vậy!"
Nói rồi xông lên bắt lấy tay của cô một lần nữa.
Mà lúc này trong đầu Tần Man chỉ có một suy nghĩ, trở về, nhất định phải trở về giết chết tên nhãi con Trang Dã kia, cho nên cô đứng ở nơi đó, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy, tôi không chỉ có thể điêu ngoa, còn có thể dã man, anh muốn thử một chút hay không?"
Vừa mới nói xong, nắm đấm của cô lập tức liền hung hăng đánh về phía trên mặt của đối phương.
Cú đấm lăng lệ không mang theo chút do dự nào, khiến cho đối phương vô ý thức buông tay tránh sang bên cạnh.
"Tần Man!" người đàn ông hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ ra tay hung ác như vậy, lúc này mang theo tức giận hô một tiếng.
Đáng tiếc, Tần Man cho anh ta một chữ ngang ngược: “Cút!"
Tiếp theo liền xoay người chạy về phía trước.
Có điều cô mới xông tới cửa, trước mắt mê càng thêm choáng váng hơn, cuối cùng hai mắt tối đen, mềm oặt ngã trên mặt đất.
"Tần Man!" Sau lưng vẫn truyền đến âm thanh của người đàn ông kia.
Sau đó cô liền cảm giác mình như bị bóng đè, rõ ràng nghe thấy âm thanh bên ngoài, biết rất rõ ràng mình nằm trên giường bệnh lần nữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại không động đậy được.
Cô hận chết trạng thái bây giờ của mình.
Vì sao, vì sao không cho cô cử động!
Đã sống lại, vì sao không cho cô quay về đi giết tên khốn kia!
Tổn thương trên đầu lại bắt đầu đau lần nữa, thậm chí càng đau hơn vừa rồi, đau đến nỗi như nổ tung, sau đó liền thấy từng màn trước mắt như được chiếu như một cuốn phim.
Bên trong có một cô gái từ bi bô tập nói bắt đầu chậm rãi lớn lên, vui vẻ, bi thương, phẫn nộ của cô ấy được lướt qua nhanh chóng trong lòng Tần Man, đồng thời cảm động lây.
Thế nhưng Tần Man có thể xác định, cô gái trước mắt này không phải cô!
Mãi đến một màn cuối cùng cô gái kia mặc đồ rằn ri nam binh, bởi vì lòng bàn tay non mịn không chịu nổi dây gai thô, cuối cùng không cẩn thận rơi xuống từ trên dây thừng leo lên, phần gáy chạm đất ngã ở trong vũng bùn.
Tần Man cảm giác miệng vết thương của mình lại đau thấu tim.
Ngay sau đó cô liền bị đau đến tỉnh.
Lúc này, sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, đèn đêm đầu giường sáng rỡ, phủ lên căn phòng một màu sắc mông lung.
Nhưng một màn cuối cùng lại giống như dừng lại trong óc của cô, làm sao cũng gạt đi không được.
Thì ra đúng là cô đã chết rồi, nhưng đồng thời hoàn toàn chính xác vẫn còn sống.
Chỉ có điều phương thức sống của cô có chút đặc thù, là sống ở trên người một cô gái khác.