Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 25: 25




25
Về đến nhà Lam Linh cất cặp xong liền chạy đi tìm Vũ Hoàng.

Anh lúc này mới tắm xong đầu tóc còn ướt nhẹp, chưa kịp lau khô thì Lam Linh đã mếu máo sà vào lòng ôm chặt lấy.

Sau đó bắt đầu kể lể đầu đuôi câu chuyện.
“Hu hu Hoàng ơi, tao bị bạn cùng cùng bàn ghét rồi.

Truyện là thế này, hôm nay…!”
Quen rồi, mỗi lần có gì vui hay buồn cô đều chạy đến than vãn với anh.

Cái miệng nhỏ nói liên hồi không bao giờ nghỉ.

Là con gái thì chắc ai cũng muốn bản thân được người khác cưng chiều, được quan tâm.

Muốn có người luôn luôn lắng nghe mình nói cho dù đấy chỉ là một câu truyện nhạt nhẽo.
Nhiều khi anh cũng cảm thấy rất vui, vì bản thân là người duy nhất mà Làm Linh thoải mái giải tỏa tâm sự.
Vũ Hoàng dùng khăn lau sơ tóc và người để tránh ướt quần áo của Lam Linh, sau đó bế cô ngồi lên đùi mình.
Gương mặt anh đầy bình tĩnh, không vui không buồn, không tỏ thái độ chán nản.


Ngược lại đôi mắt còn thể hiện đầy sự chiều chuộng.
Mỗi lần cô ngồi kể chuyện Hoàng đều im lặng và lắng nghe.

Mái tóc và ngón tay của cô luôn là món tráng miệng đặc biệt để anh chơi đùa.
Làn da mềm mịn bị anh xoa đến đỏ hồng.

Tay của Hoàng to gấp mấy lần tay của cô, nhưng chưa bao giờ Hoàng trực tiếp nắm tay cô cả.

Mỗi lần anh chạm vào đều là những lần vô thức và chăng bao giờ Lam Linh nhận ra.
Tại sao vậy nhỉ? Có lẽ vì khi lớn lên anh cảm thấy ngại chăng? Cái nắm tay là hành động khởi đầu cho một tình yêu, khi nắm tay sẽ tạo cho con người cảm xúc đặc biệt.

Việc này cũng suất hiện trên tình bạn nhưng sẽ không có cảm xúc rạt rào giống như ở tình yêu.
Lam Linh đã nhập tâm vào câu truyện của mình quá mức rồi.
Sau khi hiểu dần mọi truyện Vũ Hoàng gật gù giải thích.
“Chắc không phải người ta ghét mày đâu.

Nếu thấy sai thì cứ xin lỗi một câu!”
Cô đưa mắt nhìn anh sau đó lại cụp xuống.

Dám sao? Cô làm gì có gan đấy, hai từ “xin lỗi” nghe thì dễ lắm nhưng có nói được hay không lại là một truyện.
Anh bấy giờ cũng hiểu tâm tình của Lam Linh, anh không muốn ép cô nhưng nếu Linh không học được các giao lưu với bạn bè thì sau này ra xã hội sẽ rất khó khăn.
Vũ Hoàng khẽ thở hắt, anh bế cô lên đặt ngồi đối diện trên đùi mình rồi vòng tay ôm lấy eo nhỏ.

Đối mắt phóng đãng đa tình đến lạ.

Lam Linh không có chỗ trụ, hai tay đặt lên vai anh giữa thăng bằng.
Giọng nói xem trừng bình tĩnh nhưng lại mang theo rất nhiều tình cảm.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt tựa nước mùa thu kia, nhàn nhạt mấp máy khoé môi.
“Cứ xin lỗi người ta một tiếng cho phải đạo, họ không chơi với mày thì thôi, tao chơi với mày cả đời!”
Cơ thể Lam Linh tựa hồ cứng đơ lại, ánh mắt tròn xoe im lặng nhìn anh.

Nhìn vào đôi mắt vừa sắc vừa đầy ẩn ý đấy.


Một loạt hỗn cảm xúc không rõ rệt liên tục làm đại não cô có chút căng lên.
Nhưng rất nhanh sau đó với một vài luồn suy nghĩ vu vơ, cảm xúc thiếu rõ rệt ấy đã biến mất.
Lam Linh bĩu môi nhìn anh.
“Điêu quá, mày làm sao chơi với tao cả đời được!”
“Được hết, không phải từ nhỏ đến giờ được mười lăm năm rồi sao?”
Cô bắt đầu vểnh mặt lên nói lý lẽ.
“Sau này mày sẽ có người yêu, đến lúc đấy mày không có thời gian chơi với tao nữa đâu!”
“Vậy thì tao không yêu ai nữa!”
“Hứ, không tin!”
Vừa rứt lời thì một bên má của Lam Linh đã bị anh ngoặm lấy mà cắn mạnh.

Vũ Hoàng còn táo tợn đảo lưỡi bên trong làm cô vừa nhột vừa đau.

Hai bên sườn hông còn bị anh chọc vào những điểm buồn khiến Lam Linh không nhịn được cười.

Tiếng cười pha lẫn tiếng hét nô đùa vang khắp căn phòng, to đến nỗi cô Hiền đang nấu cơm dưới bếp vẫn còn nghe được.
Tin tôi đi, đôi khi tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu rất nhiều!
Trường trung học phổ thông TP.
Lam Linh cầm theo một miếng bánh kem nhỏ đến trường, mục đích là muốn xin lỗi Khả Hân.

Nhưng cô cứ ngập ngừng mãi không dám nói, đành viết một vài dòng chữ nắn nót rồi nhét vào hộp bánh kem.
Một chút e dè, cô đẩy hộp bánh nhỏ được bọc xinh xắn qua bàn của Khả Hân.
“Mình… mình cho cậu đấy, bánh ở tiệm này rất ngon!”
Sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt của Khả Hân.
Khả Hân cũng có chút khó hiểu, đưa đôi mắt lạnh tựa băng nhìn Lam Linh.


Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng khó coi đấy Hân liền quay mặt đi.
“Không ăn!”
“Ơ..! Nhưng, thôi không biết đâu mình đưa cho cậu rồi thì cứ lấy đi!”
Hơi vô duyên nhưng mà hết cách rồi!
Cuối cùng thì hộp bánh mới là kẻ đáng thương nhất.

Lam Linh không muốn lấy lại, Khả Hân không muốn nhận quà.

Cả hai bị đưa vào thế khó xử, đứng im không nói câu nào.
“Lam Linh, nhanh lên đi lề mề quá đây!”
Nghe thấy giọng của Vũ Hoàng, cô như người chết đuối vớ được cọc, anh đến đúng lúc quá rồi liều thuốc chống quê đây mà.

Lam Linh quay lại cười với Khả Hân rồi chạy ra khỏi lớp.
Khả Hân đưa mắt nhìn hộp bánh một lúc rồi cũng nhận lấy.

Rút tấm giấy trong hộp ra đọc, khoé môi bất giác bật cười.
__còn__.