Bạn Thân Chị Gái Nhưng Là Bạn Trai Tôi

Chương 35: Giúp chị hai hoàn thành vở kịch



Thương lượng với Giang Lập Thành trên lầu một lúc, tôi buộc phải bước xuống nhà với vẻ mặt vui tươi nhất có thể.

Hạ Sở Ngân thấy tôi với hắn bước xuống thì liền nháy mắt, hẳn là lần này ông bà Giang về nước là có chuyện gì đó.

- Sở Chi, còn bếp gọt trái cây mang ra một ít đi. Còn Sở Ngân qua đây ngồi nói chuyện với hai bác.

Cũng tốt thôi! Dù gì thì tôi cũng không thích phải có mặt ở đó để nghe những lời vô bổ. Tôi thà xuống bếp còn hơn để không thấy mặt của tên gian xảo kia.

- Đây là Sở Ngân con gái lớn của tôi và cũng là bạn gái của Lập Thành nhà bà đó.

- Vậy hả? Nãy giờ tôi đang kiếm con dâu mình ở đâu đây này! Xinh đẹp thế này thì còn gì bàn nữa!

Nhà bếp với phòng khách cách nhau không xa cộng thêm lúc họ nói chuyện không hề nhỏ nên dù có đứng trong này tôi vẫn nghe thấy hết mọi chuyện.

Chị tôi thì có gì để chê được, nhưng tên đó thì khác đó. Chờ ê chê nha!

- Ba, mẹ đến đây lâu chưa?

- Mới tới thôi thì con bé út về đó, xong rồi đến lượt con.

Câu chuyện không dính dáng gì tới tôi hết mà vẫn bị gọi vào. Làm ơn tha cho tôi đi!

Nếu đã về để đón cậu con trai quý báu này đi.... thì mong rằng sau này đừng gặp nhau nữa. Từ khi quen biết với hắn, cuộc sống tôi chẳng ngày nào được yên ổn. Đi rồi thì cũng tốt cho cả hai, không gắng gượng càng không cố mỉm cười.

- A.... chết tiệt!

Mãi lo suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn mà không hay tự mình cắt vào tay khi nào luôn. Mặc dù vết thương không dài nhưng hơi sâu nên chỉ mới đó thôi mà máu tôi đã chảy lan ra trái táo.

Nhìn màu đỏ thẫm ấy mà không hiểu sao tim tôi nhói lên... Cảm giác sau này phải sống những ngày tháng cô độc như 7 năm trước nữa rồi.

Khóe mắt có hơi cay nhưng không biết là vì sao nữa!

- Em ngốc à? Gọt trái cây mà để thành ra thế này?

- Giang Lập Thành? Thầy vào đây làm gì?

Tiếng la của tôi không có quá lớn, vả lại bên ngoài còn nói chuyện vui vẻ ồn ào như vậy mà hắn ta vẫn nghe thấy được sao? Thính giác cấp bậc mấy vậy?

Trong khi tôi còn đang ngây người nhìn hắn thì hắn ta đã nhanh chóng bắt lấy tay tôi đem qua kế bên để rửa sạch. Đầu ngón tay là một nơi khó cầm máu nhất, tuy nhỏ nhưng máu chảy ra rất nhiều.

Tôi thấy hơi phiền nên định rút tay lại nhưng chưa gì hết hắn đã ngậm lấy đầu ngón tay tôi mà mút rồi.

Chiếc lưỡi linh hoạt của hắn quấn lấy đầu ngón tay bé nhỏ của tôi mà mút lấy mút để. Khiến tôi đỏ mặt lên bừng bừng, rút tay mình lại.



Cảm giác đó hoàn toàn khác với tự mình làm lấy.... Có hơi ớn lạnh!

- T...thầy làm gì vậy?

- Giúp em cầm máu! Mau đưa tay đây cho tôi băng lại.

- Tôi tự làm là được mà, sao thầy cứ thích tùy ý vậy?

- Em ngại à?

Đã biết rồi còn hỏi! Không phải thầy đang cố tình đó chứ?

Tôi không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười rồi vẫn bắt lấy tay tôi tỉ mỉ dán băng cá nhân vào.

- Dù sao tôi và em cũng hôn nhau rồi, có gì đâu mà phải ngại.

Aaaaa, điên rồi! Thầy đúng thật là điên rồi! Chuyện như vậy mà vẫn nói ra được. Cả hai lần đó tôi đều bị thầy cưỡng hôn chứ đâu có phải tình nguyện. Thầy xem, thầy còn nhân tính không vậy?

- Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau. Chỉ giống mỗi tội là thầy đều ép buộc tôi!

- Vậy thử lại không?

- Thử gì?

Hắn ta băng lại xong thì không chịu buông tay tôi ra mà còn mân mê đùa giỡn. Hắn ta nói thế là có ý gì, chứ đột nhiên không nói gì thêm mà lại im lặng.

Tôi hơi cáu khi bị hắn ta làm lơ như thế. Định lập lại câu hỏi một lần nữa thì thấy hắn đang tiến lại gần mình.

- Há miệng ra.

Há ra làm gì chứ?

Khoan đã!

- Thầy lưu manh à?!

- Không phải em muốn thử sao?

- Ai nói chứ!

Mặt tôi lúc này nóng lên hừng hực, chắc là đang giống như màu của con tôm luộc ấy. Thế đó, hắn ta còn trêu chọc tôi xong rồi mới quay lại phòng khách.



- Ai bảo em đáng yêu làm gì!.... Sau này cẩn thận hơi một chút đi!

Đây là lần đầu hắn ta dùng tay xoa đầu tôi, rất khác biệt với hành động mà Anh Quang làm. Rõ ràng cùng là cử chỉ xoa đầu, thế nhưng sao hắn ta có thể làm tôi xao xuyến đến thế!

"Sau này" mà hắn nói đến là lúc hắn đã rời đi ư?

Tôi không thể cùng một lúc mà nghĩ được nhiều như thế. Não tôi vốn chỉ ở mức bình thường nên liền không cho đáp án được. Bây giờ chuyện cần giải quyết trước mắt vẫn là nên giúp chị hai hoàn thành vở kịch này đã.

Tôi mang trái cây ra chỗ mọi người đang ngồi. Không biết vì sao mà dường như tôi thấy khi trông thấy tôi bước ra thì vẻ mặt của bà Đàm hớn hở lên thì phải?

Chắc lại do trực giác mách bảo thôi!

- Sở Chi con để đó rồi qua đây nói chuyện với bác gái đi.

Gì vậy chời! Tôi có chuyện gì để nói đâu chứ!

- Vâng ạ!

Tôi miễn cưỡng ngồi gần mẹ của Giang Lập Thành, nhìn vẻ mặt bà ấy niềm nở như thế chắc cũng không khó đối phó.

- Sở Chi này, bác có chuyện muốn hỏi cháu.

- Vâng, bác cứ hỏi đi ạ!

Miệng thì cười đối lại nhưng trong lòng tôi đang nít thở để nghe câu hỏi đây này.

- Cháu với Lập Thành nhà bác có mối quan hệ thế nào vậy?

Tại sao lại hỏi tôi câu đó, chẳng lẽ bà ấy đang nghi ngờ tôi hả? Tôi diễn rất là tự nhiên mà!

- Thầy ấy là thầy giáo ở trường của cháu ạ!

- Vậy thôi à?

Chứ bác còn muốn thế nào nữa ạ! Hay là nói thẳng ra hết để khỏi tốn thời gian cho nhau.

Không được! Tuyệt đối phải cứu chị hai lần này, nếu để ba mẹ mà biết được thì thế nào cả Sở Ngân và tôi đều không được yên thân.

- Đúng ạ. Nhưng mà chị hai của cháu với thầy Thành là người yêu của nhau đấy ạ. Chị hai cháu học giỏi lắm, rất xứng với thầy ấy. Vả lại trước đó hai người còn là bạn thân nữa, chuyện này cũng rất tốt đúng không bác?!

- Ây dui, con bé biết ăn nói như thế mà cứ bị mẹ nó chê! Đúng, cháu nói rất đúng!

Ha, mẹ à không ngờ mẹ lại "chê" con út này hết lời như vậy... Ôi, đau lòng quá đi.