Trời bắt đầu đổ những cơn mưa nặng hạt giữa trời quang, sấm chớp đùng đùng ánh sáng chiếu qua cửa kính mở hờ,
rèm trắng bay phấp phới, mưa từ ban công hắt vào sàn nhà.
Chính tiếng sấm sét đánh ngang giữa trời đêm đánh thức Bạch Lan Hương dậy từ giấc mơ dài đằng đằng kia.
Giấc mơ kinh hoàng về cuộc đời cô khi chấp nhận buông xuôi tất cả trao hắn cả tình yêu lẫn thể xác.
Bạch Lan Hương giật mình hai cánh tay nổi da gà, cơn gió ngoài ban công khiến cô chết rét.
Bạch Lan Hương đi xuống giường đóng cửa kính, kéo rèm cửa trong đầu vẫn còn lảng vảng hình ảnh, lời nói từ giấc mơ mãi khắc sâu trong não bộ.
Cô nhìn đồng hồ trên tường lúc hai giờ bốn mươi tám phút sáng.
"Sao mình lại có thể mơ cuộc sống hạnh phúc với hắn ta được cơ chứ? Gặp... gặp ác mộng nó là ác mộng"
Hiện tại Bạch Lan Hương đã kết thúc thứ hợp đồng tình ái chết tiệt kia với Lục Tấn Ngạo được một tuần rồi mỗi lần nằm ngủ vào giấc say lại mơ những điều liên quan đến tên ác ma đó.
Nhất định ngày mai Bạch Lan Hương phải đi xem bói bởi vì không thể trong suốt thời gian dài mơ thấy một điều lặp đi lặp lại được.
"Bạch Lan Hương em định đi đâu?"
Lúc này, Lục Tấn Ngạo đã xử lý xong việc chuẩn bị về phòng mình ngủ thì nhớ đến cô.
Ơ thế ra mình đang ở nhà hắn à?! Không được, không thể thế được mình sẽ không để mọi chuyện diễn ra y hệt như trong giấc mơ tái hiện hiện thực.
Phải mau tìm cách rời khỏi đây.
"Tôi... tôi đói bụng nên tính xuống bếp nấu mì tôm ăn tạm" - Bạch Lan Hương mỉm cười miễn cưỡng nhưng thực chất trong lòng cô đang kinh tởm vì sự xuất hiện của hắn.
"Anh cũng đang đói chúng ta xuống cùng ăn"
Chúng ta? Cái gì hắn ta còn có ý định ăn cùng với mình thì làm sao có thể nuốt trôi được thức ăn?
Má cái thằng điên bà đây có tội chưa xử ở đó mà trơ trơ cái mặt cười cợt.
Bạch Lan Hương cố nén cảm xúc dâng trào trong lòng sự tự do và an toàn nhắc cô phải giữ một cái đầu lạnh để trở nên khôn ngoan trước mặt kẻ xảo trá, mưu mô, gian manh này.
"Anh đang quên rằng bản thân bị gì rồi sao?"
"Không sao, tiền đối với anh không bao giờ là vấn đề"
Ô vậy hả? Anh tưởng mình lắm tiền không chú ý đến bệnh rồi có ngày chết sớm hahaha.
Bạch Lan Hương nghĩ ra rất nhiều cách khiến hắn phải vả miệng cho tất cả tội hắn đã gây ra trong quá khứ mà hiện tại bắt cô phải tha thứ và chấp nhận hắn sao? Đừng có mà mơ!
Cô đã sẵn sàng xắn tay áo xuống bếp nấu mì cay cấp độ bảy siêu cay cho hắn.
"Tôi sẽ nấu cho anh ngồi chờ đó đi"
Lục Tấn Ngạo cảm thấy vô cùng vui vẻ vì cô có thái độ ngoan ngoãn không làm loạn lên mà còn xuống bếp nấu mì cho hắn ăn.
Hắn đoán chắc rằng cô đã yêu phải hắn rồi! Ha ha ha với vẻ đẹp trai ngời ngời như anh đây làm sao có thể không khiến phái nữ chết mê chết mệt chứ?
Đúng là đẹp trai quá cũng khổ.
"Được, anh sẵn sàng chờ ..chờ bao lâu cũng được để ăn món em tận tâm nấu cho anh, yêu em"
Sau lưng hắn Bạch Lan Hương vô cùng khinh thường thái độ tự luyến của hắn.
Ăn hả ăn hả? Cho anh cay cay đến thủng ruột luôn nè!
"Bạch Lan Hương có phải em đã yêu tôi rồi đúng không? Em không cần trả lời ngay tôi biết em đang xấu hổ mà.
Ha, cho em chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp trời ban cho tôi đó! Em có thể vừa nấu nướng vừa ngắm lấy nhan sắc này để có thêm động lực làm tiếp..."
Lục Tấn Ngạo say sưa nói lắm không để ý đến mỗi nhát dao thái ớt đỏ của Bạch Lan Hương mạnh đến nát cái thớt.
Bộ anh nghĩ tôi chết thèm vẻ đẹp máu chó của anh hả?
Sau khi kết thúc hợp đồng tình nhân, Bạch Lan Hương quyết tâm trả thù hắn, một lòng đá văng kẻ hủy hoại đời mình ra chuồng gà.
Đến khi cô nấu xong hai bát mì cay cấp độ bảy thì bên ngoài trời đã tạnh mưa.
"Úi nóng quá nóng quá!" - Bạch Lan Hương bê vội bát mì lớn đặt trước mặt Lục Tấn Ngạo đang mải ngắm lấy cơ thể của mình.
Cô biết trong đầu hắn đang liên tưởng đến hình ảnh của mình trên chiếc giường đôi siêu lớn êm ái.
Mỗi lần mắt hắn quét qua người cô từ chân tới đầu làm Bạch Lan Hương nổi hết da gà đến lạnh run rẩy.
Tên biến thái chết tiệt chút nữa thôi sắc mặt này không còn cười tươi nữa đâu.
"Em vất vả tí nữa tôi sẽ thưởng cho em món quà nhỏ tấm lòng to"
Lục Tấn Ngạo cầm lấy bát mì phụ cô đặt trên bàn ngửi lấy hít vào hương thơm, mùi vị của tình yêu.
"Em nấu thơm quá có phải cho gia vị của tình yêu vào trong đây không?"
Mặc cho câu nói sến sẩm, hành động như điên như dại của hắn. Bạch Lan Hương thề rằng ngày mai phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Anh mau ăn đi để mì nở mất ngon"
Lục Tấn Ngạo anh cứ ăn đi ăn cho thủng ruột luôn cũng được loại người cặn bã trong xã hội đầu óc luôn nghĩ đến thân dưới như anh nên chết đi, nếu có thể... chết càng sớm càng tốt.
Bạch Lan Hương phải công nhận tên điên này quên đi quá khứ địa ngục hắn gây ra cho cô nhanh đến thế nó chỉ cách đây chưa đầy một năm cô đã sống những tháng ngày bị đày đọa không bằng con chó.