Kết thúc đám cưới đầy thơ mộng của đôi trai tài gái sắc. Điền Vu Lang khoái trí bế Lan Y Ninh trên tay, cộng thêm cả đứa bé đang trong bụng của cô nữa, là tổng một nhà ba người cùng nhau tiến ra ngoài cửa nhà thờ, bắt đầu đi hưởng tuần trăng mật.
Em trai Lan Hải Nhiên đứng cạnh cha mẹ Lan, cậu nhìn cô dâu chú rể hớn hở và đầy mãn nguyện đi ra khỏi nhà thờ, tuy ngoài mặt vẫn còn ẩn hận với người bạn thân đã cướp đi chị gái của mình, nhưng mà thực ra bên trong Lan Hải Nhiên cũng rất vui mừng thay cho chị gái.
Dù sao cũng là bạn thân của nhau, Lan Hải Nhiên biết là trước kia Điền Vu Lang cũng hay ăn chơi, nhưng ít ra cậu cũng là người rất có trách nhiệm, đã thế suốt thời gian Điền Vu Lang và Lan Y Ninh quen nhau, Lan Hải Nhiên nhận ra cậu ta thực sự đối tốt với chị mình rất nhiều.
Xem như việc giao phó chị gái cho cậu bạn thân này cũng là điều tốt đẹp, không hề sai lầm chút nào.
Mẹ Lan là người đặc biệt vui sướng nhất, vừa có con rể tốt, lại còn có cháu nữa. Hôm nay đúng là quá may mắn.
Trong suốt quá trình tiếp khách, bà luôn miệng khen ngợi hết lòng đứa con rể này của mình. Trên mặt cũng toàn mang theo ý cười đắc ý với mấy bà bạn của mình.
Quả là vừa có đứa con gái xinh đẹp, vừa có con rể đẹp trai đáng quý. Số bà quả nhiên vô cùng tốt.
Ngay cả mẹ chồng bên nhà họ Điền cũng rất tốt, cả hai người đều yêu quý Lan Y Ninh, cho nên mẹ Lan cũng không lo về sau con gái mình sẽ bị nhà chồng ức hiếp.
Tưởng đâu mọi thứ đã êm đẹp xong xuôi, nào ngờ lúc bế Lan Y Ninh ra khỏi nhà thờ, đang đi giữa đường, bất nhờ chị họ Cao Dương Ân kêu to lên. Nhìn xuống chân váy, dọc theo đôi chân thon dài trắng nõn của Cao Dương Ân, một dòng nước ấm nóng chảy dọc xuống.
Đúng vậy, Cao Dương Ân đã lấy Lý Nhị Hào, và hiện đang có bầu 9 tháng với anh ta. Còn nghĩ sẽ hơn hai tuần nữa mới sinh con, nào có ngờ lại xảy ra chuyện đường đột như vậy cơ chứ.
Cao Dương Ân... vỡ nước ối rồi!
Lý Nhị Hào hốt hoảng, bản thân rối rít cả lên, anh đi tới lui vòng vòng, la to:
- Mau cứu người, vợ tôi sắp đẻ rồi.
Lan Y Ninh thấy thế vội vàng chạy đến, xem xét tình hình của Cao Dương Ân, tuy không phải chuyên môn của cô, nhưng khi thấy bạn thân bị đau vì sắp đẻ, Lan Y Ninh cũng rối rít theo.
Các vị phu nhân đã làm mẹ ở đây đều biết rõ không thể đến bệnh viện kịp lúc, nên bắt buộc Cao Dương Ân phải sinh tại chỗ mới được.
Lan Y Ninh nhanh chóng đỡ Cao Dương Ân ngồi xuống ghế, xoay đầu nhìn bộ dáng loạn xạ của Lý Nhị Hào cô hắng giọng lên nói:
- Lý Nhị Hào, anh bình tĩnh đi, anh càng làm rối hơn nữa đấy.
- Ờ ờ xin lỗi, tôi hiểu rồi.
Lý Nhị Hào lao đến cạnh Cao Dương Ân, nắm chặt lấy tay của vợ, miệng thối thúc vợ mình hãy hít thở thật đều, thật bình tĩnh.
Còn về phía Lan Y Ninh, vì là cô dâu nên không thể đụng đến máu, đã thế trong bụng cô còn có em bé, cho nên Điền Vu Lang vội vàng bế cô ra ngoài, còn mẹ Lan và mẹ Điền thì ở bên trong hỗ trợ việc sinh đẻ.
Hai mẹ đều bảo vài người chuẩn bị kéo, nước nóng và khăn, thêm một tấm vải che, miễn đủ to để che cho Cao Dương Ân.
Tất cả mọi người còn lại đều phải di chuyển ra ngoài, chỉ để lại hai người mẹ đầy kinh nghiệm và Cao Dương Ân ở lại bên trong nhà thờ.
Lan Hải Nhiên cũng rất nhanh nhẹn, phối hợp với chị gái và anh rể giải tán mọi người ra ngoài, sau đó rồi cũng đi ra theo hai anh chị.
Lý Nhị Hào tuy rối rắm, hoạn loạn, nhưng anh ta cũng cố an ủi, giúp đỡ Cao Dương Ân hít thở thật đều.
Hồi sau có người đem kéo và nước ấm đến.
Mẹ Lan bắt đầu tiến hành đỡ đẻ. Tuy đang mặc lễ phục khá cồng kềnh, nhưng điều đó không thể nào cản trở bà được.
Bên trong Lý Nhị Hào sốt ruột nhất, nhưng bên ngoài cũng có người sốt ruột không kém.
Lan Y Ninh cứ đi tới đi lui trước cửa nhà thờ, cô cực kỳ lo cho hai mẹ con Cao Dương Ân, bên cạnh thì Điền Vu Lang lại lo vợ mình suy nghĩ quá sức, nên cậu cố gắng nắm tay cô dịu dàng, giúp cô mau bình tĩnh lại một chút.
Khoảng chừng mười phút sau, từ bên trong vang lên tiếng khóc của em bé, một tiếng khóc rất dữ dỗi và mạnh mẽ. Là một bé trai.
Mẹ Điền quấn cái khăn nhỏ vào người đứa bé, sau đó đưa đến tận tay cho Lý Nhị Hào. Anh ta nhìn xúc động, vội vàng đưa đến cho Cao Dương Ân xem.
Cao Dương Ân thờ dốc mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm đầy khuôn mặt xinh đẹp. Cô cười hạnh phúc, tay đưa đến vuốt nhẹ lồng ngực nhỏ bé của đứa trẻ.
Lý Nhị Hào tiến tới hôn lên trán của Cao Dương Ân, miệng không ngừng kêu lên hai chữ cảm ơn và xin lỗi.
Lan Y Ninh nhìn thấy cả hai người như thế, lòng cũng ấm áp theo, bàn tay vô thức vuốt xuống cái bụng chưa nhô lên của mình.
Dù sao cái thai này cũng chỉ mới có 3 tuần mà thôi.
Mẹ Lan và Mẹ Điền thông báo cho tất cả mọi người tin vui:
- Mẹ tròn con vuông!
Các khách mời vui vẻ vỗ tay hân hoan một sinh linh mới vừa chào đời, sau đó ai cũng thầm lặng chúc phúc cho đứa bé ấy.
Mọi người tiếp tục vỗ tay chúc mừng. Hôm nay quả thật là điều may mắn đối với tất cả mọi người.
Điền Vu Lang ôm Lan Y Ninh vào lòng, cậu khẽ đưa mắt nhìn xuống bụng nhỏ của Lan Y Ninh, nơi đó cũng có một sinh linh nhỏ bé, là kết tinh đầy thiêng liêng của cậu và cô.
Nhưng nhớ đến sự việc vừa rồi của chị họ, sắc mặt cậu hơi nhợt nhạt, nỗi lo lắng trong lòng dâng cao lên.
Lan Y Ninh rất dễ thấu hiểu cậu, cho nên cô nhẹ nhàng vuốt ngực anh, thấp giọng cười nói:
- Anh đừng lo, em sẽ không sao đâu, em là người mạnh mẽ cơ mà.
Điền Vu Lang biết cô đang cố trấn tĩnh mình, không để cô phải thất vọng, anh cố gắng gượng cười rồi nói:
- Xin lỗi em, cực cho em quá rồi.
Lan Y Ninh nhón chân lên hôn vào má cậu mọt cái.
Điền Vu Lang bắt được nhịp của cô, nét mặt hiện rõ sự tính toán, lợi dụng cô đang lơ là, cậu liền bế ngang cô lên tay, theo kiểu bế công chúa.
Đôi chân thoăn thoắt tiến tới xe riêng của mình, và bắt đầu tiến tới nơi hưởng tuần trăng mật của hai người.
Trong lòng tạm thời gạt bỏ chuyện sinh con sau này sang một bên, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hai người cơ mà.