Bạn Thân Của Em Trai Mới Là Sói Xám

Chương 51: Phiên ngoại



Thời gian lại tiếp tục trôi qua, Lan Y Ninh ngày ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, Bát Bát muốn thay tã cũng chưa được đến lượt cô, chỉ khi cho con bú sữa, cô mới được coi như là hoạt động, nhưng tức cái chính là người làm cha kia chỉ biết dành sữa của chính con trai mình mà thôi.

Đáng giận!!.

Và cứ tiếp tục như thế, chỉ mới qua ba tháng ở cữ, cô lại tăng lên gần 10kg, muốn khóc quá đi.

Ngày ngày được chồng yêu tẩm bổ, chân không động, tay không làm, thật chẳng khác gì một con cá muối đáng yêu cả.

Người cô mũm mỉm lên rất nhiều, thêm làn da trắng căng hồng, mềm mại đáng yêu. Lúc giận hai má phồng lên nhìn phúng phính đáng yêu.

Điền Vu Lang sau khi dỗ Bát Bát ngủ, cậu bước ra phòng khách liền bắt gặp dáng vẻ cưng chết người này của cô.

Cậu tiến lại gần, ôm cô từ sau lưng, bàn tay mò lên trên khuôn mặt đầy đặn, nhéo nhẹ một cái, tay còn lại vuốt ve vùng bụng tròn tròn, mềm mềm của cô.

Cậu cúi người hôn mạnh lên cái má phúng phính ấy, nhưng nhận lại là cặp mắt lườm lườm, cô hận chết tên đàn ông thối này.

Lan Y Ninh xụt xịt mũi, xoay người đấm nhẹ vào lồng ngực của cậu. Tại sao? Tại sao cơ thể anh vẫn săn chắc đến như vậy, đang ở nhà cậu mặc chiếc áo thun cộc tay, cả cơ bắp sẵn chắc lộ rõ ra bên ngoài, lồng ngực lên xuống phập phồng càng săn chắc hơn nữa.

Rồi cô cúi xuống nhìn bản thân, chỉ thấy được từ lúc sau khi sinh, cô ngoài trừ phát triển thêm vòng một và mông đầy đặn ra, thì cả bụng và bắp tay cùng phình ra một vòng nhỏ.

Muốn khóc, muốn phản đối ông trời...

Nhìn ra nỗi khổ tâm của vợ yêu, Điền Vu Lang cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu chu kia, sau đó liền áp hai lòng bàn tay vào hai bên má, nhẹ nhàng nâng má cô lên và nói:



- Vợ yêu, ngoan nào, em có biết hiện tại em lúc này có mấy phần đáng yêu không? Thật muốn dùng sự đáng yêu này ép chết anh mà.

- Thế thì em làm chết anh luôn.

Tuy mới nãy ngoài mặt giận dỗi, nhưng ngẫm nghĩ vừa được chồng giỏi, chồng đẹp dỗ ngọt, cưng nựng, cô liền khoái trí mà liếc xéo cậu, miệng nói vài câu như trêu ghẹo, còn tay thì đưa ra bóp nhẹ lên cơ bụng của cậu.

Nào ngờ quên mất cậu là người như ra sao chứ! Chính là một con sói đói lúc nào cũng hăm he con cừu nhỏ là cô, chỉ biết bắt nạt người ta.

Điền Vu Lang bế cô trở về phòng, khi ngang qua căn phòng nhỏ của Bát Bát, cậu thận trọng bước đi nhẹ nhàng, đến khi vào phòng thì hung hăng "ném" cô gái nhỏ lên giường êm.

Khuôn mặt gian xảo cười hắc hắc dần dần tiến lại gần cơ thể Lan Y Ninh. Cô nuốt nước miếng ực ực, trong đầu thầm nghĩ :" Thôi chết tôi rồi...!!"

Hơn một tiếng đã thấm mệt, Lan Y Ninh bất lực thở dốc, trong lòng phải công nhận, quả nhiên chồng cô xuống được phòng bếp, lên được phòng khách, còn có thể cung phụng và lăn cô trên giường.

Được, rất được, không uổng công người chồng mà cô chọn lựa.

Đến gần chập tối, Lan Y Ninh mời lờ mờ tỉnh dậy sau cơn bão vũ. Cô như muốn rã cả người ra, tay chân động đậy lại càng thêm mệt. Có lẽ được Điền Vu Lang chăm sóc cẫn mẫn quá lâu, nên bây giờ chịu chút hoạt động cũng làm cô bủn rủn tay chân.

Đúng lúc cửa phòng kêu cạch một tiếng, Điền Vu Lang bế Bát Bát vào phòng, thằng nhóc này rất ngoan, vừa trắng lại vừa mềm, thực khiến người ta nhìn đến xiêu lòng.

Điền Bất Nhuyễn mang đường nét sắc sảo y như cha nó, sóng mũi có chút cao, nhưng cũng pha chút mềm mại của mẹ, lông mi cong dài xinh đẹp. Mai sau chắc chắn sẽ thành một thiếu niên đẹp trai nhất khu xóm này.

Đúng như cái tên Điền Bất Nhuyễn (Không mềm mại, đầy mạnh mẽ) của Bát Bát. Tiểu bảo bối nhà cô rất ít khi nào khóc lóc nhốn nháo. Thằng bé lúc nào cũng cười đáng yêu, nhưng mà cũng lại rất khó tính.

Khi không cho ăn đúng giờ, mặt mày sẽ nhăn nhó, bí xị cả ra. Nhưng thái độ này chỉ đối với Điền Vu Lang mà thôi, còn đối với Lan Y Ninh, thì lúc nào cũng là nhe hàm ra mà cười khanh khách.



Lan Y Ninh cười vui vẻ ôm bé con vào lòng, đùa giỡn nhấc lông mày với bé. Thằng bé tính tình dễ chịu, vui vẻ, đối với cô cười khanh khách.

Quả nhiên tiếng cười của trẻ con là dùng để chữa lành tâm hồn mà.

Đứa bé trong lòng đùa giỡn vui vẻ, tay quơ qua quơ lại, cuối cùng vô tình đập vào một bên má của Lan Y Ninh, cô vô thức Ah lên một tiếng. Điền Vu Lang ngồi kế bên giật mình giành Bát Bát về tay mình, tay khác ân cần chu đáo vuốt ve bên má của cô.

- Em không sao chứ?

Lan Y Ninh bất giác cười hạnh phúc:

- Đồ ngốc, con còn nhỏ thì có bao nhiêu sức. Anh xem, anh doạ Bát Bát sợ rồi kìa.

Cả hai cúi đầu nhìn xuống đứa bé, khuôn mặt Bát Bát ngơ ngác nhìn Điền Vu Lang, sau đó lại nhìn về phía Lan Y Ninh và cười khì khì.

Lan Y Ninh bị chọc cười, ôm bụng lăn qua lại trên giường. Điền Vu Lang cũng rất bất lực thở dài, nhưng đáy mắt chỉ toàn sủng nịch hai mẹ con họ.

Đến giờ cho Bát Bát dùng bữa, Lan Y Ninh cứng rắn đuổi người không phận sự kia đi ra ngoài, mặc cho cậu có dùng mỹ nam kế, hay chiêu thức bé sói đáng thương bị bỏ rơi thì cũng vô dụng cả thôi. Mới bị hành xong, cô không còn ngốc nữa đâu.

Lan Y Ninh đưa mắt dõi theo bóng lưng cô đơn đang chầm chậm đi ra khỏi phòng, đến khi cửa đóng nhẹ vào, cô di mắt về hướng con trai nhỏ ngoan ngoãn trong lòng. Mắt cô cong cong cười tựa như vầng trăng khuyết, sáng bừng lung linh, vừa mang chút dịu dàng, lại vừa ấm áp.

Bát Bát thấy cô cười, cùng học theo mà cười nheo mắt, hàm răng sạch sẽ chỉ thấy hàm nú hồng hồng nhô ra.

Điền Vu Lang ra ngoài dọn dẹp nhà cửa một loạt nhanh chóng, sau đó đứng trước cửa phòng, mở hờ cánh cửa, dõi mắt nhìn vào bên trong nhìn thấy hai mẹ con họ vui vẻ hoà hợp, trong tim cậu như được ngâm trong nguồn nước ấm hạnh phúc. Nụ cười trên môi càng lúc càng hằn vào thật sâu.