Lâm Dương không nói gì. Thì ra, Nam Dực có thể thoải mái vào ra trong nhà cô ấy. Anh tự cười bản thân mình, đối với Thanh Thanh anh không là gì cả, không một mối quan hệ xác định. Chuyện Tiểu Vũ con ruột của anh cô ấy cũng không muốn cho anh biết.
Thanh Thanh ngẩng mặt nhìn anh.
Tay anh ấy bị làm sao thế kia, cô lo lắng để rau xuống đi đến thành thật hỏi thăm anh. Lâm Dương cố tình né tránh ánh mắt quan tâm của cô. Anh không cần Thanh Thanh cô rủ lòng thương hại mình.
Cảm thấy ở chỗ này anh là người dư thừa, nên đi thì tốt hơn. Thanh Thanh khựng người, anh không vui vì chuyện gì. Nam Dực là bạn của cô. Mời anh ấy đến nhà ăn cơm thôi, chứ có ý gì khác đâu. Khánh Tùng thấy Lâm Dương quay người liền lên tiếng.
- Anh ở lại dùng cơm với Tiểu Vũ.
Nhắc tới con trai, anh xúc động. Phải, anh là ba của nhóc. Anh có quyền được ở lại để chăm sóc và chịu trách nhiệm với con. Còn Thanh Thanh, cô nếu không muốn thì cũng không thể ngăn cản anh ở lại.
Lâm Dương nén đau, anh cố gắng mỉm cười gật đầu.
Trên bàn ăn.
- Con ăn đậu đi, hạt này rất tốt cho sức khoẻ.
Nam Dực gắp đồ ăn vào chén nhóc. Lâm Dương ngồi bên cạnh con trai, anh mặt lạnh với Nam Dực.
- Thằng bé chắc không ăn được đậu.
Tiểu Vũ quả nhiên tự tay cầm đũa gắp bỏ vào bát của Lâm Dương. Thanh Thanh ngồi đối diện với ba người. Cô ăn chả thấy ngon, mặc dù thức ăn rất vừa miệng. Khánh Tùng thì thoải mái, nói thật thì anh không thích Nam Dực là mấy.
Lâm Dương anh ấy là người đàn ông tốt. Không hiểu sao chị Thanh Thanh lại không thể thích anh. Tiểu Vũ đẩy đẩy ghế sát gần ghế Dương. Nhóc muốn ngồi lên đùi của anh để được bón cơm ăn nhưng mà tay anh đang bị thương. Lâm Dương cười ấm áp xoa đầu con.
- Chú cũng không ăn được đậu.
Thanh Thanh :...
Anh ấy sao lại biết Jonathan không thể ăn được đậu. Lâm Dương từ nhỏ đã bị dị ứng với thứ hạt đó, con trai cô cũng vậy. Đó là gen di truyền từ ba. Nam Dực ngồi ăn không được tự nhiên. Anh quyết định tìm đại lí do để rời bàn. Bầu không khí này, thật sự khó hít chung.
Thanh Thanh tiễn anh ra đến cửa cổng.
- Em vào đi, anh về đây.
Cô gật đầu có lỗi.
Cô đâu có biết Lâm Dương tìm đến đây bất ngờ như vậy. Nếu biết thì đã không mời Nam Dực đến dùng cơm tối. Cô biết hai người đàn ông này không thể hoà nhập với nhau được. Nguyên nhân là như thế nào, cô đây cũng chả bận tâm.
Nam Dực chua xót trong lòng: "Thanh Thanh"
Người con gái duy nhất làm trái tim anh rung động. Cô có biết hay chăng, anh đã yêu đơn phương lâu lắm rồi. Vậy mà, cô không nhìn ra tình cảm chân thành của anh. Đau đớn thật đấy.
Lâm Dương nhìn con trai ăn, trong lòng nhất thời cay cay. Anh không hiểu, Thanh Thanh tại sao không muốn cho anh nhận lại con. Thằng bé đang rất gần ba, vậy mà...
- Con thấy chú là người như thế nào ?
Anh hỏi.
Khánh Tùng cười nhẹ. Anh thừa biết Lâm Dương chính là ba của Tiểu Vũ. Nhưng vì chị Thanh Thanh không muốn cho anh ấy biết nên anh không thể nói. Vì là em trai, Thanh Thanh có tâm sự hay chuyện gì vui buồn đều chủ động kể cho anh nghe.
Chị anh, rất yêu Lâm Dương.
Tiểu Vũ cắn thịt nhai.
- Chú không tốt sao, Tiểu Vũ...
Nhóc lắc đầu.
Hôm nay thằng bé bị sao vậy, hình như nhóc không được vui. Khánh Tùng thấy lạ, thường ngày cháu anh năng động vui vẻ lắm mà. Nhắc mới nhớ, hình như lúc đón Tiểu Vũ đi học về. Anh thấy sắc mặt của nhóc không được tốt.
Lâm Dương vuốt nhẹ lưng con trai.
- Con ăn xong rồi.
Cậu đẩy ghế bỏ chạy lên lầu. Lâm Dương lo lắng nhìn theo. Thằng bé ăn ít quá, không sợ đêm khuya bị đói hay sao. Lúc này Thanh Thanh đi vào, trên bàn chỉ còn có anh và em trai. Lâm Dương bỏ đũa xuống, anh cũng đứng lên.
- Chị mau lên xem con mình thử, em thấy thằng bé không được ổn.
Khánh Tùng nói.
Thanh Thanh bất an, cô nhìn vào chén cơm của Tiểu Vũ vẫn còn thức ăn.
Phòng ngủ.
Tiểu Vũ trốn vào trong tủ quần áo, nhóc để hở một cánh. Nhóc nhắm mắt, cắn răng. Nước mắt từng giọt rơi xuống gò má.
"Thằng đó rõ ràng là không có ba."
"Đúng thế, chắc nó không ngoan nên bị ba vứt bỏ. Thật là đáng thương mà hahaha."
"Các bạn biết không, ba của mình mới mua tặng mình một chiếc xe đạp rất đẹp đấy. Còn ba của Tiểu Vũ thì sao nhỉ?"
"Hahaha, thằng đó làm gì có ba."
Nhóc có ba, nhưng ba không nhận nhóc. Tiểu Vũ đã biết Lâm Dương chính là ba của mình từ sớm. Chỉ là không muốn nói ra, nhóc sợ mẹ Thanh Thanh sẽ buồn lòng. Từ cái bức ảnh bị đánh rơi của mẹ, kết hợp với câu chuyện mà bà nội kể. Nhóc đã suy đoán được mọi chuyện.
Mẹ Thanh Thanh hận ba Dương đến vậy sao. Cậu nhóc không trách mẹ, mẹ một mình nuôi lớn nhóc. Chắc có lí do gì đó mới khiến mẹ phải che giấu chuyện này. Tiểu Vũ bị dị ứng với đậu Hà Lan, ba Dương cũng thế.
Lâm Dương bước vào phòng không thấy con trai đâu.
- Tiểu Vũ.
Anh nhỏ tiếng gọi tên con.
Không có lời đáp lại, căn phòng không mở đèn. Tiểu Vũ bấu mạnh vào da mình.
Nhóc khóc to thành tiếng. Lâm Dương vội vàng quỳ xuống ôm lấy con trai. Đây là lần đầu tiên anh thấy thằng bé khóc như vậy. Rốt cuộc thì đã có vấn đề gì xảy ra mà làm cho con anh khóc thế này.
Cậu nhóc ôm chặt lấy ba. Nhóc muốn khoe mình có ba như mọi đứa bạn trong lớp. Nhóc rất muốn dẫn ba đi ra mắt với tụi nó. Lâm Dương xúc động, anh không thốt lên thành lời. Cảm giác này, ấm áp quá.
- Tụi nó bảo con không có ba, con biết ba con đang ở rất gần đây.
- Con...
Lâm Dương ngạc nhiên.
- Con không muốn giấu nữa, ba.
Tiểu Vũ hôn má anh.
Con trai anh, thằng bé đã biết chuyện này rồi ư. Thanh Thanh có quá đáng lắm không. Tại sao cô ấy lại có thể bắt một đứa trẻ phải giả vờ không quen biết với ba ruột mình. Làm như vậy, thằng bé sẽ chịu ảnh hưởng tâm lý xấu.
" Tụi nó bảo con không có ba "
Lâm Dương nghiến răng.
Thanh Thanh, em đã làm tổn thương Thằng bé rồi đấy. Đi học con trai anh không lẽ đã bị bạn bè khinh thường trêu chọc là đứa trẻ không có ba hay sao. Anh nghĩ đến đây thì tức giận. Thằng bé một mình chịu đựng tất cả chuyện này.
Nực cười, chỉ có anh là không biết Jonathan là con trai của mình. Ngay cả con anh cũng biết nữa mà. Nhưng lại không được quyền công khai. Thanh Thanh, anh không ngờ cô lại có chút tàn nhẫn như vậy.
- Tiểu Vũ, con làm sao vậy.
Thanh Thanh lúc này xuất hiện.
Lâm Dương tạm thời buông con ra. Anh đi đến trước mặt cô. Giọng nói vô cùng phẫn nộ như thể trách móc.
- Em làm mẹ phải có trách nhiệm với con chứ Thanh Thanh. Nếu em không làm tốt thì để cho anh nuôi dạy thằng bé. Tiểu Vũ là con trai anh mà em không hề cho anh biết. Em không phải là một người mẹ tốt.
Cô im lặng.
Vậy là... anh đã biết.
Cô cười lạnh.
Anh nói cô không phải là một người mẹ tốt hả? Anh nói cô không có trách nhiệm với con à? Anh nói cô không dạy bảo tốt con trai mình sao?
Tiểu Vũ thấy ba nạt mẹ. Nhóc sợ hãi nhìn Thanh Thanh. Mẹ buồn rồi đúng không, nhóc sai rồi. Nhóc không nên nói sự thật này cho Lâm Dương biết thì tốt hơn. Mẹ Thanh Thanh sẽ giận nhóc mất.
Không đâu, Tiểu Vũ không muốn mẹ khóc.
- Mẹ xin lỗi.
Thanh Thanh lau nước mắt.
Anh mắng cô cũng đúng thôi. Cô sai, cô không tốt. Lâm Dương nhất thời xúc động mà lớn tiếng với cô. Anh chỉ là không thể kìm chế được cơn nóng giận khi con anh bị bạn bè nói là không có ba. Chứ anh không có ý gì xấu với Thanh Thanh.
- Mẹ đừng khóc.
Thanh Thanh mỉm cười gật đầu.
Lâm Dương vẻ mặt vô cùng có lỗi. Anh dơ tay định nắm lấy tay cô thì bị cô né tránh. Cô ném cho anh một cái nhìn vô cảm. Đây là lần đầu tiên anh thẳng lời với cô. Chuyện này cô có lỗi thật, nhưng mà lời nói của anh làm cho cô có chút gọi là đau.
- Tiểu Vũ ngủ với ba đi, mẹ qua ngủ phòng khác.
Cô nói rồi bỏ đi.
- Ba đi xin lỗi mẹ, mẹ buồn.
Lâm Dương xoa đầu con trai.
Một lát sau.
Thanh Thanh đang soạn bánh để ngày mai đem ra tiệm thì thấy Lâm Dương đi vào bếp. Anh tiến đến gần cô, Thanh Thanh không để ý tới anh. Cô chăm chú làm công việc của mình.
- Anh có hơi nặng lời với em.
Lâm Dương nói.
Thanh Thanh có nghe nhưng không phản ứng. Điều này làm cho anh nóng ruột hơn. Cô ấy giận anh rồi. Cũng tại cái tính nóng điên của anh. Bao nhiêu năm rồi vẫn không sửa được.
" Ting "
Là tiếng tin nhắn từ điện thoại cô. Lâm Dương vô tình đọc lướt dòng tin nhắn hiện trên màn hình.
" Em ngủ chưa, ngày mai anh đến đón em đi ăn sáng nhé. " - Nam Dực.
Thanh Thanh cầm lấy điện thoại đang để trên bàn đi vào nhà tắm gần đấy. Anh nhìn theo bóng lưng của cô mà lòng nhói lên. Hai người họ thường xuyên gửi tin nhắn như vậy lắm sao. Mối quan hệ này thật thân mật.