Bạn Thân Là Vợ Cũ

Chương 36





Nguyễn Lam khoanh tay bật cười, khóe mắt cong cong, dáng vẻ vô tư, tràn đầy năng lượng của con gái bà đã trở về rồi.

Mấy năm qua bé cả đã trưởng thành lên không ít, ánh mắt vô lo giờ đây mang theo chút phiền muộn, trên mặt cũng nhiều hơn vài lớp mặt nạ, khiến cho bà thêm phần bất an.

“Mẹ...” Cô ngây ngẩn người, mẹ nuôi cười lên xinh đẹp như đóa hoa hồng, bà là một mỹ

nhân tuyệt sắc, vẫn luôn có thái độ lạnh nhạt với tất cả mọi người, trừ ba nuôi.

Với người thân, tuy mẹ không trực tiếp thể hiện tình yêu của mình, nhưng cô biết người luôn âm thầm quan sát, dọn sạch chướng ngại ảnh hưởng tới cô là mẹ.

Hồi nhỏ tầm lớp 6, có khoảng thời gian ngắn cô từng là nạn nhân của bạo lực học đường, bỗng nhiên một ngày bọn ăn hiếp cô đồng loạt khóc lóc thê thảm cầu xin tạ lỗi.

Cảm xúc cô đang treo ở đầu tim lo sợ bị chửi đánh chuyển sang ngạc nhiên, ngỡ ngàng như chơi tàu lượn.

Niềm vui đến bất ngờ, cô ngây ngô tưởng rằng ông bụt nghe được tiếng khóc của mình nên đã rủ lòng thương hóa phép biến điều ước thành sự thật, cô hạnh phúc đến nỗi ăn thêm hai chén cơm.

Lên cấp ba, học chung cùng lớp với một trong mấy người bắt nạt, cô ấy suy nghĩ chín chắn hơn, chủ động xin lỗi cô thêm lần nữa cùng với đem chân tướng năm đó kể hết cho cô nghe.

Là mẹ tạo sức ép tới gia đình từng đứa bắt nạt cô, mẹ còn chưa an tâm, đích thân ra trận mở lớp đạo lý làm người, tình cảnh đám trẻ cấp 2 co rút chụm lại một đống run rẩy như cá trên thớt, sợ hãi không dám phản kháng vẫn còn là kí ức đen tối ám ảnh trong tâm trí mỗi người có mặt tại thời điểm đó.

Họ cũng học được rằng không được ăn hiếp bạn bè nữa, làm ác sẽ có quả báo chờ ở phía trước, tiêu biểu là mẹ cô đã xuất hiện, xử lý gọn gàng ổ phản nghịch học đường.

Cô ngơ ngác, bàng hoàng, xúc động nghe xong câu chuyện chi tiết về chiến tích của mẹ, hóa ra mẹ yêu cô nhiều như thế, là mẹ đã cứu cô thoát khỏi ác mộng.

Từ đó, thần tượng số một trong trái tim cô là mẹ. Mẹ là động lực giúp cô càng cố gắng để mạnh mẽ, ưu tú, có thể tự bảo vệ bản thân, cũng như bảo vệ những thứ quý giá trong cuộc đời.

Khóe mắt cô cay cay, tiến đến ôm Nguyễn Lam, đầu nghiêng nghiêng dựa lên bả vai bà, cô nhắm mắt im lặng không nói gì.

Nguyễn Lam khá sững sốt, bà biết trước giờ cô đều học theo dáng vẻ của bà nên ít khi phơi bày bộ mặt yếu ớt trước ai đó, nhưng có học giỏi đến mấy thì chỉ tạo ra được lớp vỏ bọc, đến lúc nào đó vỏ bọc cũng phải đi bảo trì sửa chữa lại.

Từ nhỏ bé cả của bà tính tình đa sầu đa cảm, ôn hòa, hiền lành luôn muốn chu toàn tốt đẹp mọi việc mà lúc nào cũng quên đi bản thân có thật sự là vui vẻ hay không.

Con của bà nay đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh bay lượn khắp nơi, ô dù của bà không đủ rộng để che mưa chắn gió cho con bé như xưa nữa. Giờ đây, bà chỉ có thể thở dài, lặng lẽ an ủi, cổ vũ từ phía sau.

Ngón tay dài tinh tế mảnh khảnh của bà vuốt nhẹ nhàng đầu cô, chợt bà cảm thấy cái cổ nóng hổi của bà có giọt nước rơi xuống, không nói cũng biết, đương nhiên không phải nước bọt. Trong đầu bà một trận hoảng loạn, mắt bà chuyển hướng

vào bếp, giờ kêu ba nó ra còn kịp không?

Đúng lúc, tiếng vọng của Ngôn Đạt phát ra từ trong bếp phá vỡ mảnh yên tĩnh giữa hai người: “Bé cả ơi, vào phụ ba dọn món ăn ra nè.”

Cô giật mình thoát khỏi cái ôm ấm áp, biểu tình vẫn còn sót lại ít ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mẹ, thuận theo lời ba gấp gáp chạy vào phòng bếp giúp đỡ, Nguyễn Lam khẽ bật cười, nghe thấy tiếng cười dịu dàng sau lưng, cái

ót cô phút chốc ửng hồng, tốc độ di chuyển nhanh hơn.

Trong phòng bếp, món ăn đã được ba nuôi trang trí một cách đẹp mắt trên dĩa, ngửi thấy hương thơm mỹ vị, mắt cô lóe sáng, nhanh nhẹn bưng cẩn thận toàn bộ lên bàn, sắp xếp chén đũa ngay ngắn, miệng không quên hết lời khen ngợi: “Thức ăn ba làm là ngon nhất, ngửi cái là thấy đói liền, dù đi đâu con lúc nào cũng nhớ về ba hết trơn á.”

Ngôn Đạt đang rửa tay, nghe những lời nói của cô, cười tít mắt hạnh phúc, tâm tình vui như nở hoa, đắc ý nói: “Đó là tất nhiên, mẹ của con cũng vì tài nấu ăn của ba mà không dám lên mặt với...”

“Vậy sao?” Tiếng nói dịu dàng của Nguyễn Lam chen vào, bà đứng khoanh tay ở cửa không rõ biểu tình, khóe miệng tạo độ cong nhỏ.

Ngôn Đạt hốt hoảng quay người, liếc sang bé cả cũng đang nhìn Nguyễn Lam, ông lập tức chớp chớp mắt, tay giơ lên thành hình trái tim, môi cong hết cỡ nhìn bà đáng thương cầu xin.

Trong mắt Nguyễn Lam bỗng tràn ngập ý cười, thoải mái đi đến chỗ Ngôn Đạt đang đứng,

dưới ánh mắt hóng drama của cô, nhón chân choàng tay ôm lấy cổ ông , nghiêng nhẹ sườn mặt đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt trên môi ông rồi mau chóng rời đi.

Như đột nhiên bị thồn cơm chó Hân: “...” Ừm ư ngon quá, bữa cơm này quá chất lượng luôn.